Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

bức tranh của sư tôn

Tiểu thuyết gốc · 927 chữ

Đà Nẵng trấn vốn dĩ đã nhộn nhịp, nay lại một phen náo động, bởi hôm nay trên đường xuất hiện hai đại mỹ nhân sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành. Ở đâu và thời đại nào cũng vậy, mỹ nữ luôn khiến người khác chú ý. Hai đại mỹ nữ dừng lại ở một tửu lâu sang trọng, vừa bước vào tửu lâu đã khiến bao quan khách trầm trồ. Nhiều công tử đa tình tới làm quen nhưng đều bị hai vị tiên nữ từ chối lịch sự. Để tránh phiền phức, hai vị chọn khu vực riêng tư và ngồi vào bàn gọi món. Âu Cơ thượng tiên vốn dĩ không cần ăn, nhưng ăn cũng là một cách hưởng thụ . Còn với Kỳ Vũ mà nói thì dù là tu hành giả nhưng vẫn đang là luyện khí tầng 10. Thực sự vẫn là một phàm nhân, vẫn cần phải ăn uống .

Khi tiểu nhị bưng món ăn lên, thượng tiên níu tiểu nhị lại đặt vào tay tiểu nhị một nén bạc rồi nói.

-"vị tiểu ca này, xin hãy đứng đây một chút"

Sau đó thượng tiên lấy khung giấy và bút ra viết vẽ cái gì đó, lâu lâu lại liếc nhìn tiểu nhị, lại viết viết vẽ vẽ. Kỳ Vũ nhìn thì đoán chừng chắc sư tôn đang vẽ chân dung tiểu nhị. Đúng như dự đoán của nàng. Sau khi vẽ xong liền đưa bức tranh cho kỳ vũ và tiểu nhị xem, cả hai người đều tấm tắc khen. Thượng tiên đưa bức tranh cho tiểu nhị.

-"cái này tặng ngươi"

Tiểu nhị vui mừng hớn hở.

+"Đa tạ cô nương, đa tạ cô nương"

Tiểu nhị sau đó lui ra. Kỳ Vũ nhìn tiểu nhị có chút ghen tị, thấy vậy thượng tiên nói.

-"đồ nhi ngoan, không cần phải ghen tị với hắn làm gì"

Sau đó thượng tiên nhìn Kỳ Vũ, rút ra một khung giấy mới, lại lấy bút vẽ vẽ . Lâu lâu lại đưa bàn tay về phía nàng như thể nói "đừng cử động" . Nàng chắc mẩm là sư tôn đang hoạ chân dung mình, liền cố gắng thể hiện thần thái tốt nhất, giữ nguyên tư thế. Thượng tiên lại đưa bàn tay về phía Kỳ Vũ, mỉm cười hài lòng, đến lúc vẽ xong liền hỏi nàng.

-"con có biết vi sư vẽ cái gì không?"

Kỳ Vũ chắc mẩm là sư tôn vẽ mình, vui mừng lắm, nhưng khổ nỗi dù nghiện nhưng lại ngại, nàng nũng nịu.

• "sư.... tôn..., làm sao đồ nhi biết người vẽ gì!"

Thượng tiên nhìn nàng mỉm cười ý tứ.

-"vậy...con có muốn xem không"

Kỳ Vũ vui mừng lắm, đưa hai tay về phía trước.

• "sư tôn... vũ nhi muốn."

Khi thượng tiên đưa bức tranh cho nàng, mặt nàng tắt hẳn nụ cười.

• "sư tôn, người đây là vẽ... bàn tay của chính người"

Thượng tiên bật cười.

-"vậy con nghĩ ta vẽ cái gì?"

Mặt Kỳ Vũ bí xị lại hờn dỗi, thấy vậy sư tôn liền nói.

-"vũ nhi, sư tôn nhân việc này muốn nhắc nhở con. Vì con thấy ta vẽ chân dung nên theo lý con nghĩ ta sẽ tiếp tục vẽ chân dung, nhưng thực ra không có lý do nào để ta tiếp tục vẽ chân dung cả. Vi sư muốn hỏi con rút ra được điều gì?"

Vạn Kỳ Vũ suy nghĩ một lúc rồi nói.

• "bẩm sư tôn, có phải con người rất dễ bị lừa bởi một chuỗi sự kiện nối liền nhau?"

Thượng tiên gật đầu.

-"đúng vậy, muốn lừa ai đó chỉ cần cho họ nhìn sự vật theo một chuỗi liên kết hợp lý, họ sẽ ra một kết luận mà ta muốn họ như thế. Biết điều này để không bị người khác thao túng. Vũ nhi, con sau này sẽ nắm trong tay sinh mạng của rất nhiều người, vì vậy mọi quyết định của con phải thật chính xác"

Dù không hiểu lắm về cụm từ "nắm trong tay sinh mạng của rất nhiều người" , Vạn Kỳ Vũ vẫn cung kính.

• "đồ nhi cẩn tuân lời giáo huấn của sư tôn".

Thượng tiên vui vẻ gật đầu.

-"tốt, rất tốt, chúng ta về lại hải vân sơn thôi"

Vạn Kỳ Vũ rất ngạc nhiên.

• "sư tôn, chúng ta chỉ vừa tới đà nẵng trấn, sao lại về gấp như vậy?"

Thượng tiên nhìn nàng khẽ mỉm cười.

-"lịch luyện lần này tới đây thôi, vả lại vi sư cũng không còn nhiều thời gian nữa"

Vạn Kỳ Vũ nghe vậy bất chợt hoảng sợ. Nàng chưa bao giờ nghĩ sư tôn sẽ rời xa mình, nàng hoảng hốt.

• "sư.... sư tôn, "không còn thời gian" là nghĩa làm sao?"

Thượng tiên khẽ vuốt mái tóc nàng, dịu dàng nói.

-"đồ nhi ngoan của ta, con quên rồi sao? Vi sư là tiên trên trời, đâu thể ở suốt nơi này được, cũng đến lúc phải trở về"

Vạn Kỳ Vũ nghe xong cảm thấy trong lòng buồn thăm thẳm,

• "vậy..., Đồ nhi phải làm sao?"

Thượng tiên bật cười, vỗ vào mông nàng cái "BỐP"

-"được rồi được rồi, để ta ngự kiếm đưa con về".

....

Ngày hôm đó đà nẵng trấn xôn xao, chuyện có hai tiên nữ giáng trần đi dạo dưới phố, vào tửu lâu uống vài ly rượu rồi ngự kiếm bay về trời khiến mọi người hứng thú bàn tán.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.