Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

suy nghĩ của Hồ Nguyên Trừng

Tiểu thuyết gốc · 1096 chữ

Hồ Nguyên Trừng trở về phủ hoàng tử của hắn, tâm trạng rối bời. Khi chứng kiến Vạn Kỳ Vũ độ kiếp, hắn băn khoăn tự hỏi nàng bắt đầu tu luyện từ khi nào, bởi chỉ vài tháng trước đây nàng còn bị băng cướp Hùm Xám bắt cóc, khóc lóc cầu cứu thảm thương. Cớ làm sao chỉ qua một thời gian ngắn như vậy đã độ kiếp trúc cơ, đó là điều không thể. Hồ Nguyên Trừng quay sang nhìn hai hộ vệ Thần Công và Thần Pháo của hắn, ngập ngừng đôi chút.

-"hai vị hộ vệ, hai vị nghĩ xem tiểu thư Vạn Kỳ Vũ bắt đầu tu luyện từ khi nào?"

Hai hộ vệ thoáng nhìn nhau, Thần Công lên tiếng.

-"Mặc dù cách đây tròn một năm chúng ta nhận được tin tức truyền ra là tiểu thư Vạn gia bắt đầu luyện thể, nhưng không thể nào chỉ một năm bắt đầu tu luyện mà đã độ kiếp trúc cơ được, điều đó không thể nào?"

Thần Pháo gật đầu phụ họa.

-"Tỉ dụ như học viện đế quốc Quang Minh thu nhận những tài năng kiệt xuất nhất tu chân giới. Những tài năng đó 8 tuổi bắt đầu luyện khí, 10 năm 10 tầng, 18 tuổi luyện khí tầng 10 đã là kỳ tài hàng đầu tu chân giới. Còn đây... phải chăng Vũ tiểu thư đã tu luyện từ nhỏ nhưng giấu diếm"

Hồ Nguyên Trừng lắc đầu.

-"Cách đây tròn một năm, Vạn tiểu thư nhảy xuống hồ nước thập tử nhất sinh . Chính ngự y hoàng gia kiểm chứng, không thể sai được. Thế nên không có chuyện nàng ấy tu luyện từ nhỏ, bởi 12 tháng trước nàng còn chẳng có chút tu vi nào"

Cả ba người đều im lặng, họ đang cố tìm ra câu trả lời cho những điều kỳ lạ mà họ vừa gặp. Hồ Nguyên Trừng trong một lúc suy nghĩ liền chốt lại vấn đề.

-"hợp lý nhất là nàng ấy bắt đầu tu luyện từ một năm trước, và có thể gặp cơ duyên nào đó nên thành tựu vượt trội. Vậy hai vị nghĩ xem mấy tháng trước khi Vũ tiểu thư bị bắt cóc, võ công của nàng đạt đến tầng mấy rồi, ta đoán không dưới tầng 4 ?"

Hai hộ vệ giật mình, họ nhìn nhau và bắt đầu hiểu ra. Cái vấn đề khiến chủ nhân của họ đang suy nghĩ là phải chăng cái sự "anh hùng cứu mỹ nhân" ở Hoa Lư chỉ là một trò đùa? Vạn Kỳ Vũ lúc ấy đã dư sức đánh trả, hoặc không đánh lại cũng có thể dùng khinh công chạy trốn, đâu đến nỗi khóc lóc thảm thiết như vậy? Hồ Nguyên Trừng càng nghĩ càng thấy mình giống thằng hề, bị Vạn Kỳ Vũ đùa giỡn trong lòng bàn tay. Hắn cảm thán ngước mắt nhìn bầu trời, thở dài.

-"những tưởng anh hùng cứu mỹ nhân, ai ngờ anh hùng chỉ là một tên hề bị mỹ nhân bởn cợt"

Hồ Nguyên Trừng cười nhạt, trong nụ cười đó chất chứa bao nhiêu là cay đắng . Hai hộ vệ nhìn chủ nhân của mình như vậy cũng xót xa theo, nghĩ điều gì đó để an ủi. Trong lúc suy nghĩ thì Thần Pháo nghĩ ra điều gì đó, có chút ngập ngừng.

-"Hoàng tử, thuộc hạ chợt có cách nghĩ khác"

Hồ Nguyên Trừng vẻ mặt cảm thấy rất thú vị, mỉm cười,

-"cách nghĩ thế nào, xin mời nói ra"

Thần Pháo hướng về phía Hồ Nguyên Trừng, suy nghĩ một chút.

-"Hoàng tử, lúc chúng ta tới cứu tiểu thư, sau đó chính tiểu thư đã là người chủ động đề cập vấn đề hôn ước, vậy có phải chăng...."

Ngập ngừng một chút, Thần Pháo bạo gan nói.

-"Phải chăng tiểu thư đã để ý hoàng tử nên cố tình tạo cơ hội cho hoàng tử lập công với Vạn gia"

Hồ Nguyên Trừng nghe vậy thì rất vui, nhưng hắn lại không dám tin vào những gì nghe thấy.

-"ta vốn dĩ không xứng đáng với nàng, nàng sẽ không cần phải vất vả làm thế"

Thần Công im lặng nãy giờ, bây giờ vội nói xen vào.

-"Hoàng tử, dù rằng tiểu thư so với ngài là vượt trội, nhưng thử nghĩ xem cả An Nam quốc này làm gì có ai hơn được người. Nếu muốn tìm người đàn ông hơn hoàng tử, tiểu thư phải rời khỏi An Nam quốc, và thuộc hạ nghĩ tiểu thư cũng không muốn làm dâu đất khách quê người đâu"

Hồ Nguyên Trừng nghe thấy có lý lắm, nhưng hắn vẫn ngại ngần.

-"trên ta còn có hoàng huynh..."

Không để Hồ Nguyên Trừng nói hết câu, hai hộ vệ đều bật cười.

-" HA HA HA...thứ lỗi cho chúng thuộc hạ nói thẳng, Hồ Quý Chén chỉ là một tên thất phu"

Hồ Nguyên Trừng sựng lại, bởi Hồ Quý Chén dù gì cũng là bào huynh của hắn. Người ta nói xấu bào huynh thì hắn không để yên được, nhưng nghĩ lại hai hộ vệ của hắn cũng không tính là người ngoài, thế nên hắn cũng không trách mắng gì, chỉ khẽ nói.

-"vậy theo hai vị, ta nên làm thế nào?"

Hai hộ vệ suy nghĩ một lát, Thần Công lúc này đề nghị.

-"Hoàng tử, hay là ta tới gặp tiểu thư rồi trực tiếp hỏi lại vấn đề hôn ước ở Hoa Lư, lúc đó là thật lòng hay đùa giỡn thì sẽ biết ngay"

Thần Pháo nghe vậy thì nói thêm vào.

-"Chuyện này nên làm rõ ràng một chút, dù thật hay giả biết sớm một chút vẫn tốt hơn"

Hồ Nguyên Trừng ngẫm nghĩ một hồi, sau đó hướng về phía hai hộ vệ mà rằng.

-"lời nói hai vị ta nghe đã rõ được nhiều điều. Vậy ngày mai chúng ta đến Vạn gia, trước là bái phỏng nguyên soái, sau là chúc mừng tiểu thư, rồi tiện thể hỏi chuyện luôn. Hai vị thấy vậy được không?"

Hai hộ vệ hướng chủ nhân thi lễ.

-"Đều nghe theo ý hoàng tử"

Hai hộ vệ rời đi, Hồ Nguyên Trừng lúc này bước vào phòng riêng suy tính mọi chuyện. Hắn lục lọi tìm kiếm xem có gì quý giá để làm lễ vật cho chuyến viếng thăm Vạn phủ lần này, trong lòng lo lắng lẫn ước mơ , hồi hộp lắm.

Bạn đang đọc Công Chúa Vạn Kỳ Vũ sáng tác bởi tirmoont
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tirmoont
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.