Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 1122 chữ

Đối với nghi vấn của Triệu Tử Hằng, Bách Thập Thất hiếm khi lại giải thích một câu: "Người ở đâu thì lo việc ở đó, loại chuyện này ngươi về hỏi Chu vương, có lẽ hắn biết đấy. ”

Thư Trường Phong thầm nghĩ: Điện hạ một lòng với quân vụ, biết rất ít về chuyện công việc ở địa phương, ngươi bảo Thập Tam Lang về thỉnh giáo điện hạ, không phải cố ý làm khó đấy chứ?

Đầu óc Triệu Tử Hằng cũng không ngốc: "Ta mới không hỏi đâu, đường huynh cũng chẳng chưởng quản muối vụ. " Dựa vào trực giác trời sinh, hắn cảm thấy vũng nước đục quan muối lần này vẫn không nên trộn lẫn vào thì hơn.

Bách Thập Thất khen ngợi hắn: "Thông minh! ”

Hắn còn tin là thật, liên tục hỏi: "Ta thông minh ở đâu?" Thông minh chỗ nào? " Lại bắt đầu ngu ngốc rồi.

Thư Trường Phong: Thật sự là thông minh một cách vô ích mà, bụng dạ ngốc nghếch.

Lúc chuẩn bị dẹp đường hồi phủ, Bách Thập Thất ra bờ sông tìm thuyền đi ngang qua để thông báo về cho gia đình. Triệu Tử Hằng và Thư Trường Phong chờ ở quán trà, nào ngờ nửa canh giờ sau nàng thuê xe ngựa, mang theo một người bị thương nặng đang nguy kịch trở về.

Triệu Tử Hằng còn cho rằng lương tâm của nàng bỗng dưng xuất hiện, thông cảm cho bọn họ đi đường xa vất vả, nào biết vừa leo lên xe ngựa đã ngửi thấy một mùi máu tanh rất nặng, có một người được bọc trong chăn, tóc rối tung, râu che mặt, Bách Thập Thất còn thúc giục xa phu: "Mau đi! ”

Hoàng Hữu Bích nổi danh nhưng hành tung bất định, hiếm hoi lắm mới ở nhờ đạo quan, không ngờ Bách Thập Thất đưa tới một Triệu Vô Cực không tốt thì thôi, lại kéo thêm một người bị thương nặng sắp chết không rõ tên tuổi, há mồm bảo hắn cứu.

Hắn vén chăn lên nhìn vết thương, đầu to ra: "Ngươi nhìn vết thương trên người người này, hiển nhiên là bị binh khí sắc bén gây ra, ai biết là phỉ ( trong sơn phỉ nghĩa là cướp) hay là quan? Bất kể là loại nào trong hai loại người này, ta đều không muốn dính tay vào, vạn nhất trêu chọc kiện tụng, ngươi có thay ta đi nha môn một chuyến được không? ”

Điều thứ năm trong cẩm nang khám bệnh của Hoàng thị: Làm quan làm phỉ đều không khám.

Bách Thập Thất mặt không đổi sắc nói dối: "Hoàng lão đầu, ngươi sao lại cố chấp thế, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, huống chi người này chưa chắc là quan là phỉ, có lẽ là thương nhân, bị bọn thủy phỉ cướp hàng hóa chém thành như này rồi ném xuống sông. ngươi cứ trơ mắt nhìn hắn mất mạng à? ”

Triệu Vô Cực đẩy xe lăn tới, vén tóc người này lên nhìn một cái, trao đổi ánh mắt với Thư Trường Phong, trong lòng thẳng thắn nói thầm: Người này nhìn có chút quen mặt, có vài phần giống với một vị trọng quan trong triều.

Hoàng Hữu Bích bị Bách Thập Thất thuyết phục, hợp lực với Chu Sấu Mai đưa người vào phòng cứu chữa, để lại mấy người chờ trong sân.

Triệu Tử Hằng đi thay quần áo, Bách Thập Thất cười hì hì lấy ra một thứ từ trong ngực đưa qua: "Điện hạ, tặng ngươi một món quà! ”

Triệu Vô Cực tiếp nhận, vừa nhìn đã hoảng sợ, hạ thấp thanh âm hỏi: "Lấy từ đâu ra? Làm thế nào ngươi có nó? " Lại là một quan ấn.

"Lấy được từ trong tay hắn đấy." Bách Thập Thất nhớ lại quá trình gặp được người này: "Ta đi gửi thư về cho gia đình, kết quả ở bờ sông nhìn thấy người này trôi trong nước, cũng không biết là chết hay sống, mới kéo người vào bờ nhìn, trong tay hắn nắm chặt thứ này, ta cảm thấy thú vị, mới lấy xem. " Nàng vừa cười vừa nói "Vốn tưởng rằng hắn đã chết, không ngờ lúc lấy thì người này mở mắt ra, đỏ như như mắt trâu. Nàng vỗ ngực: "Làm ta sợ chết khiếp! ”

" Ngươi có biết đây là gì không?" Triệu Vô Cực mới không tin lời quỷ quái của nàng, tên này miệng toàn lời nói dối, còn dỗ dành được cả người ngay thẳng như Hoàng Hữu Bích.

Bách Thập Thất im lặng nhìn trời: "Có lẽ... Là quan ấn đi. "Mặc dù nàng chưa bao giờ nhìn thấy nó, nhưng nàng cũng đã từng đọc sách.

Triệu Vô Cực kéo tay áo nàng sang bên cạnh, hận không thể che miệng nàng lại: "Ngươi biết là quan ấn, còn dám dỗ dành Hoàng lão tiên sinh? Nếu hắn biết thì làm sao bây giờ?”

Bách Thập Thất vẻ mặt khiêm tốn cầu giáo: "Đúng vậy, làm sao bây giờ? Nếu Hoàng lão đầu biết hắn cứu một người làm quan, có thể cứu sống rồi bóp chết hay không?” Nàng che miệng nói nhỏ "Trời ạ, đó là giết người đấy. ”

"Nghịch ngợm!" Triệu Vô Cực gõ lên trán nàng một cái, đối với nàng quả thực cực kỳ bất đắc dĩ.

Hoàng Hữu Bích y thuật siêu quần, mà mệnh người này cũng chưa thể tuyệt đường, ba ngày sau chậm rãi tỉnh lại, vừa mở mắt ra thì nhìn thấy xà ngang trên đỉnh đầu, còn tưởng mình đã vào Diêm Vương điện, tâm tình kích động hô to: "Ta có oan tình." Hắn cho rằng thanh âm của mình vang dội, vừa mở miệng mới phát hiện cổ họng khô khốc sắp nứt ra, thanh âm phát ra cũng cực thấp.

Đúng lúc Bách Thập Thất nhàn rỗi đến nhàm chán ngồi bên giường, nhanh chóng quay đầu nhìn Hoàng Hữu Bích, thấy hắn mặt cọc tóc xù ôm y thư nghiên cứu, ba ngày nay tựa như không chợp mắt, khuôn mặt già như vỏ cây càng nhăn lại, mắt đầy tơ máu đỏ, bộ dạng như thể muốn đoạt người với Diêm Vương, đắm chìm trong bể y học mà không thể tự kiềm chế, căn bản không nghe thấy bệnh nhân của hắn phát ra tiếng yếu ớt.

Bách Thập Thất dùng ngón tay chống môi, ý bảo người này im lặng, còn đưa bàn tay chém ngang cổ uy hiếp hắn câm miệng.

Bạn đang đọc Con Sâu Làm Rầu Nồi Canh của Lam Ngải Thảo
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HD447
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.