Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lão đầu

Tiểu thuyết gốc · 966 chữ

.

Rừng rậm, các ngươi nghĩ gì về nó ? Có ai yêu thiên nhiên thích sống trong rừng hay không ? Có hay nghĩ sống trong đó rất vui hay không ?

Câu trả lời là hoàn toàn không, khi lên ba ta đã hoàn toàn thấu hiểu cái này việc.

Liền là căn nhà đằng sau cái thác nước thực hữu tình, ngày ba bữa thịt đầy đủ, thế nhưng chỉ cần ngươi sơ sẩy bước ra ngoài kết giới, ngươi sẽ làm mồi cho đám thú bên ngoài.

Chúng không phải cái gì bình thường thú mà bị xưng nguyên thú, đám thú này có thể nói so với bình thường con thú các người thấy đều muốn hung dữ tàn bạo còn mạnh hơn gấp mấy lần.

Ở nơi này ngoại trừ kẻ đó dám ra vào, ta không nghĩ ta có thể đi đến.

Từ lúc ta có ý thức đến giờ, lão đầu đều ở cùng ta. Một lão ngoan đồng luôn say xỉn, đó là tất cả những gì ta có thể bình luận về người đã luôn ở cùng ta Bất Tửu. Tên cũng như người, hắn nghiện rượu nặng rồi, chỗ nào trong kết giới cũng có thể chôn rượu do hắn ủ cả.

Lão ngoan đồng này thích ăn nhất là Hùng Kê nướng, còn nhâm nhi với rượu, còn say đến nỗi không thèm trở về phòng mà lăn rất đất ngủ luôn mới hay. Ấy thế mà lão này lại có thể thành cường giả một phương đấy mới sợ.

Lý do làm sao ta biết hắn là cường giả ấy hả ? Bất Tửu nói chúng ta sống tận sâu trong Đấu Thú sâm lâm, vì lẽ đó đám nguyên thú ở đây chẳng hề yếu chút nào.

Ấy thế mà chúng cứ bị Bất Tửu bắt mần thịt, hễ mỗi lần chúng chìa mặt ra ngay chỗ kết giới là lại y như rằng, bữa tối là thịt con nguyên thú đó.

Nhất là khi mà khi ta lên năm biết vào bếp còn biết nấu ăn, không cần mỗi ngày phải ăn đồ nướng thì lão còn bắt thêm đến một đống để ta nấu.

Nói cái gì thì cũng phải nói kiếp trước ta sống tự lập quá rồi, chẳng lẽ lại không biết nấu ăn sao, thế thì coi đâu có được. Của ta châm ngôn vẫn luôn là: Đời chỉ có một, cố hết mình, tận hưởng hết sức.

Liền ta thích ăn ngon thì phải học nấu, đến tiệm liền tốn tiền, ta công việc làm gì có nhiều như vậy tiền chứ, không phải đã thấy qua ta làm việc quá độ đến chết rồi sao ?

Ta không giỏi, chậm chạp hơn người khác, chỉ đành cố gắng, chỉ có cố gắng càng nhiều ta mới có thể bắt kịp người khác. Người bình thường làm việc liền chỉ cần một tuần đã thích nghi với chỗ mới, ta gần như mất một tháng mới có thể. Nếu nhưng ta không cố gắng, với tỷ lệ cạnh tranh nghề nghệ lúc đó ta chắc chắn sẽ bị đuổi a.

Thế nên nói ta cố hết sức, liền thích cái gì thì học làm cái đó. Bởi vì đời chỉ có một thế nên ta muốn sống cho trọn vẹn một chút. Ta lúc đó đâu ngờ rằng bản thân sẽ trúng độc đắt được xuyên qua đâu chứ.

Một ngày của ta ở trong Đấu Thú Sâm Lâm rất đơn giản, lão ngoan đồng sáng cùng ta ăn sáng sau đó bị vứt ngồi dưới thác nước bắt đầu công cuộc hành hạ cơ thể, ngồi nửa ngày hắn sẽ vứt cho ta đống đan thư lằng nhằng gì đó bắt ta học thuộc, mỗi ngày đều phải đọc cho hắn nghe.

Đống đan thư đó đều thực dài lằng nhằng, may mắn còn có hình vẽ để nhìn cho dễ hiểu, nếu không ta thực đau đầu đâu. Lão đầu thường thường rất xấu tính, thế nhưng không hiểu sao việc để ta học thuộc bài này mỗi ngày chỉ bắt ta học một dòng trong đó. Nếu không phải hắn đột nhiên dễ tính như thế ta còn lâu mới có thể học thuộc được.

Đan thư lão đầu đưa ta, ta có khi hiểu có khi không. Giống như thảo dược ta hiểu, công dụng của chúng, còn có cái gì đó cách phối hợp. Thế nhưng đến rồi cái phần nấu thuốc sau ta đúng là bó tay luôn, chẳng hiểu nổi một chứ, thế nhưng coi ghi nhớ cũng không sao.

Mỗi buổi chiều lão đầu bắt ta đi vòng khu kết giới, đi hái đến cái được giao thảo dược. Ta làm đúng thì thôi, làm trật nhịn bữa tối….

Suốt cuộc đời năm năm từ khi ta đến đây, ta nghe nhiều nhất cũng chỉ có một chuyện. Ta không phải con người, mỗi ngày lão đầu đều lãi nhải cái ngày.

Hắn nói ta không thể than khổ khi ngồi dưới thác nước, Long tộc thân thể dù không tu luyện cũng không yếu như vậy, ngồi dưới thác nước có là gì. Hơn hết ta cũng không thể kêu đau khi bị mộc đá lung tung đồ vật từ trên kia trôi xuống đập vào đầu.

Ta nói bởi vì hắn nợ của ta tộc một cái ân tình, phải mang đi ta vào năm năm trước. Hắn nói ta có nhiệm vụ trở nên lớn mạnh trở về giúp của ta đồng tộc, còn về giúp cái gì, giúp làm sao hắn lại không nói. Hắn nói ta không cần quá lo lắng, đường đi nước bước hắn đều sẽ chuẩn bị trước cho ta đi.

Bạn đang đọc Con Đường Xuyên Qua Của Người Bình Thường sáng tác bởi Phi_Ma
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Phi_Ma
Thời gian
Lượt đọc 288

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.