Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đại Lục Huyền Vũ

Phiên bản Dịch · 1413 chữ

Trên một đỉnh núi mây mờ lượn quanh như một tiên cảnh nhân gian?

"Phu quân thiên nhi sắp không chống đỡ đọc rồi,thật sự không còn cách nào khác sao?"nam tử trung niên cau mày một lúc sau hắn mở miện,ý trời chỉ còn một cách cuối cùng,mỹ phụ biến sắc lui lại vài bước mặt tái nhợt.

Phu quân nhưng mà...


Không nhưng nhị gì nữa,nam tử trung niên thở dài ta không cam lòng a thiên nhi của chúng ta sinh ra đã phải chịu đau khổ cũng tại vì người phụ thân này.

Nhưng ma giới đang dục dịch chàng đưa nó vào đó sẽ hao tổn tu vi,ta không sao,chỉ cần nó còn sống sẽ có hi vọng nàng đi chuẩn bị đi ta sẽ phong ấn trí nhớ và thần lực của nó lại sống hay chết rồng hay rắn phải dựa vào bản thân nó rồi,nam tử trung niên thở dài,phụ thân vô dụng chỉ giúp ngươi được nhiêu đó.

"Tại một đại điện xa hoa lộng lẫy một thiếu niên mười một mười hai tuổi anh tuấn đến cực điểm,nhưng sắc mặt trắn bệch không còn huyết sắc,thiên nhi con nhớ bảo trọng.

Một tiểu cô nương xinh sắn đáng yêu bên cạnh mỹ phụ nói hạ thiên ca ca,ca ca đã hứa sẽ cưới mộng nhi ca ca phải giữ lời,hạ thiên xoa xoa đầu thiếu nữ "NHẤT ĐỊNH" nói đứt lời hắn tiến về phía một tế đàn nhỏ,gật đầu ra hiệu đã chuẩn bị song"!

Nam tử trung niên kết ấn đánh vào người hạ thiên ba bốn lần rồi quát mở cả thế giới trấn động sôi trào linh khí hội tụ lại.

Một thông đạo hư không đen kịt mở ra hạ thiên bị hút vào trong thông đạo đóng lại, bầu không khí tĩnh lặng một lúc sau nam tử trung niên mở miệng,đừng đau buồn nó sẽ không sao,tiểu cô nương gật đầu thật mạnh nhất định ca ca sẽ trở lại tìm chúng ta phải không bá phụ.

Quay lại thời điểm hạ thiên lúc này hắn đang trôi nổi trong thônh đạo truyền tống,trong đầu mơ hồ chỉ còn lại một mớ hỗn độn, tại một khu rừng ven sông một thông đạo mở ra hạ thiên rơi từ trong thông đạo xuống hôn mê bất tỉnh.

Tại một ngôi làng nhở gia gia ta đã trở về chỉ thấy một lão già khọm khịa đi ra từ trong một căn nhà đơn sơ hỏi sao thế tiểu linh gia gia nhìn nè lão già liếc về phía thiếu nữ rồi liếc về phía hạ thiên hôn mê bất tỉnh nói ai thế.

"Gia gia ta nhặt ở trong rừng,lão đầu vội bước đến kiểm tra vẫn còn hơi thở chỉ là yếu đến cực điểm như có như không,mang hắn vào trong đi..

"__________"

Tấm tắc đã ba năm trôi qua ngôi làng vẫn nhộn nhịp vui vẻ, gia gia sao hắn còn chưa tỉnh vậy,đã trôi qua rất lâu rồi mà,gia gia cũng không biết hắn không phải người thường ông chỉ nói thế rồi đi ea ngoài.

Hạ thiên chỉ cảm thấy mơ mơ ảo ảo dường như có cái gì đó rất quan trọng đã mất đi vậy,ba năm mơ hồ nhưng ngoại giới phát sinh nhưng gì hắn đều biết nhưng muốn mở mắt ra lại không thể.

Lại ba tháng trôi qua cuối cùng hạ thiên cũng mở mắt nhìn ngó sung quanh một căn nhà đơn sơ hắn bước xuống rường bước từng bước chậm chạp ra ngoài, một thế giới trong xanh mở ra thần thức cảm nhận chỉ có linh khí,hắn cố gắng nhớ lại mọi chuyện nhưng chỉ nhớ hắn là hạ thiên bị cha mẹ vứt bỏ đến đây ngoài ra không còn gì cả.

Đúng lúc này một âm thanh vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của hắn.

Này..này ngươi vẫn còn sống ư..chỉ thấy một tiểu cô nương khá xinh sắn dứng trước mặt hắn,là cô nương đã cứu ta,đúng vậy thấy ngươi ngất ở ven sông ta mang ngươi về đây,như vậy đa tạ cô nương rồi,không có chi, ta tên diệp linh ngươi tên gì ta là hạ thiên ngươi ở đâu vì sao lại ngất ở ven sông,hạ thiên lắc lắc đầu ta không nhớ.

Thôi bỏ đi không nhớ càng tốt, hạ thiên mỉm cười,gia gia ta bảo ngươi tỉnh qua gặp người,vậy được,hạ thiên theo chân diệp linh đi vào một đại điện cũ kỹ chỉ thấy một lão già râu tốc bạc phơ nhưng ánh mắt lại sáng như sao,lão đang chăm chú nhìn hạ thiên nở một nụ cười í vị thâm trường,hạ thiên chấp tay ha thiên ra mắt tiền bối lão già gật đầu chỉ tay ý bảo hạ thiên ngồi còn diệp linh đứng sau lão già.

Hạ thiên ngồi xuống không nhanh không chậm nói không biết tiền bối gọi ta đến là có việc gì,lão già nói ta là diệp vấn thiên trưởng làng này không biết tiểu tử ngươi ở đâu,hạ thiên lắc đầu ta chỉ nhớ được tên mình ngoài ra không còn nhớ điều gì,diệp tiền bối đâu là đâu.

Đây là ngọn núi phía sau ngũ hành sơn, lão già như hiểu ý hạ thiên nói tiếp đây là đại lục huyên vũ,chia làm bốn lục địa đông,tây,nam,bắc được gọi là vực,mỗi một vực đều có chủng tộc phong phú nhân loại chỉ là một trong số đó mà thôi.

Lão già nhìn hạ thiên rồi hỏi tiểu tử ngươi có dự tính gì không,ta muốn rời đi lão già gật đầu rồi lấy từ trong túi một chiếc nhẫn và một tấm bản đồ đưa cho hạ thiên rồi nói đây là một tấm bản đồ bốn vực và một chiếc nhẫn trữ vật của ta năm xưa nay không dùng đến tặng lại cho ngươi.

Hạ thiên không nghĩ lão lại hào phóng đến vậy nói tiền bối cần gì ở ta,linh nhi nhà ta cũng đến thời gian đi lịch luyện ngươi hãy dẫn theo nó,hạ thiên trần chờ nhưng cũng gật đầu được nói dứt lời hắn đứng dậy rồi đi ra ngoài.

Đợi hạ thiên khuất bóng linh nhi trần chờ rồi hỏi gia gia tại sao phải đi theo hắn, lão già mỉm cười nói hắn không đơn giản, con đi theo hắn nếu có thể vượt qua hắn hãy hết làm bằng hữu nếu không thì hay đi theo hắn.

Hạ thiên hít sâu một hơi nhìn về phương xa lẩm bẩm ta là ai tại sao phụ mẫu lại vứt ta ở nơi đây,dị biến đột ngột phát sinh tại trong thức hải hạ thiên đạp không mà đứng trước mặt là ngọn tháp cao chính tầng tỏa ra khí thế vô cùng đáng sợ,phía bên cạnh là một bông hoa chín cánh vù vù chấn động đang muốn dung hợp với ta sao.

Biển sống dập dờn, một hòn đảo nằm tại trung tâm trấn động bông hoa tỏa ra ngũ sắc hào quang cắm rễ tại trung tâm hòn đảo dung hợp với hòn đảo,hạ thiên vui mừng chẳng nhẽ đây là thất thải hồn liên trong truyền thuyết, chỉ thấy sống biển đong đưa,tại trên hòn đảo có ngũ sắc quang hoa vần quanh,thần thánh vô cùng,tỏa ra hương thơm an dịu linh hồn.

Bỗng bảo tháp chấn động hút hạ thiên vào trong,bên trong bảo tháp hỗn độn khí tràn ngập không gian, phía trên là một quyển sách cũ nát tỏa ra uy áp ngập trời.

VÙ..VÙ..VÙ..

bảo tháp chấn động nhưng văn tự từ quyển sách bay ra tiến vào thức hải hạ thiên,khônh biết qua bao lâu hạ thiên mở mắt đây là một quyển thiên thư có ghi chép pháp môn tu luyện hỗn độn khí.

Hạ thiên sếp bằng nhập định lĩnh ngộ ảo diệu áo nghĩa vô tận của thiên thư,không biết qua bao lâu hắn mở mắt,đứng dậy nhìn ngó sung quanh chỉ thấy bên phải có một cái cầu thang lên tầng hai,hắn bước tớ ý định lên sem thử ai dè bị một lực vô hình hất bay ra ngoài.

Hạ thiên đứng đậy căm tức..HỪ không lên thì thôi làm gì căng, trở lại thân thể hạ thiên trở về căn phòng của mình khoanh chân lĩnh ngộ công pháp trong thiên thư.

Bạn đang đọc Con Đường Sáng Thế Của Ta của gió thổi

Truyện Con Đường Sáng Thế Của Ta tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sociulaem1997
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.