Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

CÁI GỌI LÀ CẢNH VỆ

Phiên bản Dịch · 1605 chữ

CHƯƠNG 964: CÁI GỌI LÀ CẢNH VỆ

8341… Là mã hiệu của một đơn vị bộ đội.

Đơn vị bộ đội này và Cục số chín sau này đã hợp thành Bộ An Ninh bây giờ.

Về nhân sự, từ dưới 1.000 người trước đây, nay đã được mở rộng lên 5.000 người.

Năm đại đội năm trăm người và ba trung đoàn bốn nghìn năm trăm người.

Sẽ có một Bộ trưởng, năm phó cục trưởng, năm trưởng đại độ và ba trung đoàn trưởng. Khoảnh khắc đặt tập tài liệu xuống, Tiêu Ngự, rùng mình.

Cuối cùng anh cũng hiểu Quốc An tại sao lại thấp hơn nửa bậc so với Cục An .

Lấy một ví dụ đơn giản.

Các nhân viên nhóm chín đều là Binh vương, thật ngầu phải không?

Mà trong Bộ An Ninh, bọn họ có một đại đội Binh vương kiểu này, không dưới 100 người.

Và 100 người này không chỉ giỏi về kỹ năng, không chỉ có sức mạnh cá nhân. Ngay cả quan điểm và niềm tin chính trị cũng phải được thử nghiệm và kiểm tra.

Ba đời nhân thân và quan điểm chính trị đều được kiểm tra.

Nếu bạn không đạt, bạn sẽ bị loại!

Xưa nay mọi người luôn hỏi, trên đời này có người không sợ chết sao?

Mọi người cũng biết rằng có. Nhưng ít người đã gặp.

Tiêu Ngự đã phát hiện ra ngay bây giờ.

ở Bộ An ninh, có hơn năm trăm loại người không sợ chết này.

Giống như một lá chắn của con người mọi lúc, bảo vệ những người họ muốn bảo vệ.

Cho dù bị đánh thành sàng, bọn họ cũng có thể không chớp mắt.

Tất nhiên, đây không phải là nói sức chiến đấu của Bộ An ninh mạnh như thế nào.

Nhiệm vụ của họ là không bao giờ chiến đấu. Mà là một lá chắn, lá chắn mạnh nhất của Vương quốc Rồng!

Ngay cả Tiêu Ngự, thanh kiếm mạnh nhất của Quốc An, khi đâm vào lá chắn mạnh nhất này.

Dù xương cốt anh có vỡ nát cũng chưa chắc đã có thể phá vỡ lá chắn vững chắc nhất này!

Vấn đề lại tới.

Trong nước đã có lá chắn như vậy, tại sao lại cần Tiêu Ngự tới đây?

Làm cảnh nền?

Tiêu Ngự thừa nhận rằng khả năng cá nhân của anh rất mạnh mẽ.

Nhưng dù có mạnh đến đâu cũng không thể làm nên chuyện trước một nhóm người không sợ chết.

Coi như chất đống người, cũng có thể đè chết tươi anh.

Với loại thực lực này, còn gì mà Bộ An ninh không thể bảo vệ được?

Nếu họ thậm chí còn không thể bảo vệ được, Tiêu Ngự đến thì có tích sự gì phải không?

Tiêu Ngự nhìn Ông Hà với vẻ mặt khó hiểu.

“Nơi mà Sếp lớn đang đi là một thành phố nào đó ở biên giới”

Ông Hà nhìn thẳng vào Tiêu Ngự,

“Nghe nói hồi đó cậu đã giết một tên lính đánh thuê ở biên giới đó?”

Ký ức như thủy triều ồ về hiện ra trong não,

Tiêu Ngự gật đầu.

Đúng vậy, vấn đề này phải bắt đầu từ chuyện một tên lính đánh thuê nào đó nhập cảnh ......

Cảnh sát ở tỉnh L đã phá một nhà máy sản xuất tiền giấy giả và thu giữ máy làm tiền giả, nhưng một tổ chức buôn tiền giả ở nước ngoài muốn vật này.

Đích thân người đứng đầu tổ chức tội phạm này đã đến để lấy đi những máy in tiền giả, hắn ta còn thuê một nhóm khủng bố, còn có một đội lính đánh thuê để bảo vệ anh ta.

Kết quả là ... mọi thứ đều bị Tiêu Ngự giết chết!

Không lâu sau.

Con trai của người đứng đầu tổ chức tội phạm lại đến Vương quốc Rồng gây chuyện trả thù cho cha, muốn cho nổ một quả bom hạt nhân nhỏ ở biên giới, đoàn tùy tùng không chỉ có một đội lính đánh thuê, mà còn có một gã là vua lính đánh thuê.

Một nhóm lính đánh thuê bị giết bởi nhóm chín .

Và gã vua lính đánh thuê cũng bị chặt đầu bởi Tiêu Ngự.

Nói một cách chính xác, sự việc này là bí mật nội bộ của Quốc An, người ngoài và người bình thường không thể nào biết được.

Nhưng Bộ An Ninh muốn biết điều gì, thì đều có bí mật.

Ông Hà kéo Tiêu Ngự vào trong Bộ An Ninh, chẳng lẽ ông lại không kiểm tra hồ sơ của Tiêu Ngự?

Vì vậy, ông biết rằng anh đã đến biên giới và giết một gã vua đánh thuê!

“Loại chuyện này…”

Tiêu Ngự sững sờ nhìn Ông Hà, “Làm sao có thể xảy ra lần thứ hai?”

Rõ ràng, Ông Hà đang lo lắng về những sự cố như sự xâm nhập của lính đánh thuê.

Sau đó, ném anh ra ngoài để hy sinh ... à không, làm khiên chắn!

“Có thể, hai chữ này rất thú vị.”

Ông Hà thu hồi nụ cười trên mặt,

“Có thể và không thể...”

“Nhưng bất kể là loại nào, có chút khả năng Bộ An Ninh cũng phải đề phòng. Cậu có thể không hiểu ý của tôi chứ?”

“Hiểu rõ”

Vẻ mặt của Tiêu Ngự cũng trở nên nghiêm túc.

Bảo vệ sếp lớn không được phép vì một sai sót nhỏ nhất.

Dù bạn có cẩn thận đến đâu, cũng không có gì là quá đáng!

Tiêu Ngự gật đầu, “Nếu bên ngoài phát sinh sự tình, liền giao cho tôi”

Anh tự biết mình.

Bây giờ anh không đủ tư cách để gặp và đứng chung với những sếp lớn đó.

Thật sự nghĩ rằng có quân hàm thiếu tướng, cấp bộ là có thể gặp được một số người?

Có hơn một nghìn lẻ năm vị tướng đang hoạt động trong Vương quốc Rồng.

Có hơn 2.700 người có chức vụ cấp Bộ.

90% trong số họ không đủ tư cách để gặp gỡ và đứng chung với các sếp lớn.

Điều này không phải bình thường sao?

“Đối với nhiệm vụ này, 30 cảnh vệ sẽ đi cùng với cậu”

Ông Hà cười hỏi “Chia cho cậu năm người đã đủ chưa?”.

“ Không cần.”

Tiêu Ngự lắc đầu, “Chỉ cần hai người thông tin là được”

Nói là 30 người, không hẳn là 30 người.

Mà là những nhân viên nòng cốt bên trong để bảo vệ sếp lớn.

Nhân viên vòng ngoài có rất nhiều. Có một đội bắn tỉa mười người trong bóng tối bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng hoạt động, một đội đặc nhiệm có thể so sánh với tiểu đội đặc nhiệm, và quân đội và cảnh sát bảo vệ.

Những người bình thường có thể không biết, khi một số sếp lớn đứng trước mặt bạn với nụ cười và nói chuyện thân mật với bạn.

Đầu của bạn bị khóa bởi ít nhất hai khẩu súng bắn tỉa

Miễn là hành vi của bạn hơi bất thường. Đầu của bạn sẽ rơi ra.

Tin hay không?

Sau đó, Ông Hà đưa Tiêu Ngự đến một chỗ.

Bạn có thể nói đó là khu vực quân sự, hoặc có thể nói nó là căn cứ.

Tiêu Ngự nhận thấy rằng phong cách kiến ​​trúc của căn cứ này có thể bắt nguồn từ bầu không khí sẵn sàng chiến đấu mạnh mẽ trong những năm 1960 và 1970.

Nó vẫn giữ được sự thô ráp và đơn giản của những người lính của Vương quốc Rồng thời bấy giờ.

Trong khi đi dạo, Tiêu Ngự nhìn chằm chằm vào một đội trên sân tập.

Họ hô vang khẩu hiệu xen lẫn tiếng thở nặng nhọc.

Từng người lính như những cái bao tải bị đập mạnh xuống đất. Những người bị đập xuống sẽ nhanh chóng đứng dậy, đem họ đập họ xuống đất đập xuống đất.

Một lần, hai lần, ba lần, bốn lần ... cho đến khi họ không thể đứng dậy.

Sau đó, một nhóm người khác được thay thế.

Vẻ mặt của Tiêu Ngự dần trở nên nghi trọng.

Những người này trong quá trình bị ném. Không ai gầm thét và la hét.

Điều khiến Tiêu Ngự càng không thể hiểu được chính là việc những người lính này rõ ràng là không thể gượng dậy được. Ngay cả khi nằm trên mặt đất, đôi của họ vẫn chuyển động linh hoạt.

Quan sát đề phòng xung quanh!

Tiêu Ngự có ảo giác, nếu lúc này có gì đó không bình thường.

Những người lính rõ ràng là kiệt sức và thống khổ này, Họ sẽ nhảy lên ngay giây phút đầu tiên để chiến đấu hoặc phòng thủ.

Họ đều mạnh mẽ, mạnh đến đáng sợ.

Tiêu Ngự biết rằng tiềm năng của những người này đã bị phát huy đến cực hạn.

Sức mạnh của họ có được bằng cách đánh đổi tiềm năng và sức sống của con người.

Ví dụ, tuổi thọ của hầu hết các vận động viên đều ngắn hơn 20 năm so với người bình thường.

Tiêu Ngự dừng lại và nhìn họ một cách bình tĩnh

“Họ sẽ sống được bao lâu?”

Ông Hà cũng đang nhìn quân sĩ thở dài nói: “Khó sống quá năm mươi tuổi!”

Hít sâu một hơi, Tiêu Ngự nâng cánh tay lên.

Trước nhóm chiến sĩ đó, anh đã chào kiểu quân đội!

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.