Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

PHÁO HOA HÀNG NĂM

Phiên bản Dịch · 1445 chữ

CHƯƠNG 932: PHÁO HOA HÀNG NĂM

Mặt trời lặn, ngọn núi phía tây tỏa sáng rực rỡ ánh hoàng hôn.

Mặt trời lặn chiếu những tia sáng cuối cùng trên thế giới.

Trong cộng đồng, hai đứa trẻ, một lớn và một nhỏ, đang đi trên một con đường nhỏ.

"Mộc Mộc, nói cho chị gái biết tại sao em lại thông minh như vậy.

Hoa Lục Lạc chớp chớp đôi mắt trong sáng, nhìn đứa trẻ bên cạnh.

Rõ ràng là chỉ mới bảy tám tuổi, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác như tiểu tiên nữ trong giao chì vậy.

"Cha em nói con trai không được khoe khoang trước mặt con gái."

Mộc Mộc cười ngây ngô,

"Có một chút thông minh thôi"

"Hahaha!"

Hoa Lục Lạc mỉm cười, như chuông bạc nhẹ nhàng đung đưa, ôn nhu bên tai,

“Mộc Mộc khoong có khoe khoang, mà rất đáng yêu”

"Chị Hoa Lục Lạc cũng rất xinh đẹp, còn đẹp hơn cả tiên nữ, à không, thần tiên không đẹp bằng chị "

Mộc Mộc dungf kỹ năng nịnh mẹ, miệng như bôi mật.

“Hahaha!”

Hoa Lục Lạc cười càng vui vẻ, không nhịn được cúi đầu hôn lên má nhỏ của Mộc Mộc, “Thật là một tiểu quỷ đáng yêu thông minh.”

“Hehe.” Mộc Mộc cười càng ngốc.

Nhưng đôi mắt to thông minh đó đang nhấp nháy chớp mắt.

“Mộc Mộc thật thông minh, chị hỏi em mấy câu có được không?”

“…”

Mộc Mộc há hốc mồm

“Không được sao?”

Vì sao lúc này chị Hoa Lục Lạc lại giống mẹ cậu, mẹ cậu cũng thích hỏi cha cậu những câu hỏi.

Cha cậu không trả lơi được liền bị mẹ đánh.

Cậu còn chưa đến ba tuổi a, đây không phải là áp lực mà cậu chịu được.

“Là vậy sao?”

Hoa Lục Lạc giả vờ bộ dạng khổ sở.

“Hóa ra Mộc Mộc không thích chị”

“Không phải, không phải vậy”

Rốt cuộc Mộc Mộc còn quá nhỏ, dù thông minh đến đâu cũng chỉ mới ba tuổi, Mộc Mộc ôm Hoa Lục Lạc lo lắng nói:

“Chị hỏi đi”

Ha ha! Đôi mắt Hoa Lục Lạc dịu dàng ngọt ngào,

"Lần trước ở công viên, chị đã hỏi em về Tôn Ngộ Không, vậy nên lần này, chị lại hỏi em một câu về Tôn Ngộ Không, được không?"

“Tây Du Ký, em biết.”

Mộc Mộc cười toe toét miệng nhỏ.

“Mộc Mộc, em nói Tôn Ngộ Không mạnh như vậy, ngày xưa có thể làm náo loạn thiên đình, có thể chống lại một trăm vạn thiên binh. ..”

Hoa Lục Lạc cười hỏi

“Vậy thì tại sao trên đường đến Tây phương thỉnh kinh, hắn thường không đánh bại được mấy con yêu tinh?”

“Khi Tôn Ngộ Không làm loạn ở Thiên cung, tất cả thiên binh và tướng sĩ mà hắn gặp phải đều làm việc cho Ngọc Hoàng.”

Mộc Mộc lắc đầu và nhếch lên khóe miệng,

“Nhận tiền lương là được, ai có thể thực sự đi liều mạng sống của mình”

"Hahaha, phải không?"

Hoa Lục Lạc cười run lên,

"Tiểu yêu tinh thì sao?"

"Tiểu yêu tinh càng lợi hại."

Khuôn mặt non nớt của Mộc Mộc mang dáng vẻ của một đứa trẻ trưởng thành,

“Tất cả chúng đều rất hoang dã, và bọn chúng đều tự mình gây dựng sự nghiệp của mình. Chúng đều làm việc chăm chỉ và rất liều mạng. Đừng nói đến Tôn Ngộ Không, cho dù sư phụ của hắn là Bồ Đề Tổ Sư đến, cũng bị chúng đánh cho rơi xá lợi”

"Phốc ...... hahahahaha!"

Hoa Lục Lạc cười không nổi nữa, cô ôm Mộc Mộc vào lòng, cúi đầu hôn lên gò má nhỏ nhắn xinh xắn,

“Mộc Mộc thật thông minh!”

Không chỉ là thông minh.

Những đứa trẻ bình thường, không có kinh nghiệm nhất định sao có thể nói ra những điều như vậy?

Điều quan trọng nhất là Mộc Mộc còn chưa tròn ba tuổi!

"Có phải vì tôi quá thông minh và sợ rằng tôi sẽ ở một mình sẽ cô đơn và không có ai chơi với tôi, nên đã cử cậu bé đến chơi cùng tôi?"

Hoa Lục Lạc nhìn Mộc Mộc rồi ngẩng đầu nhìn hoàng hôn thì thào nói

"Cảm ơn!"

Trên ban công của biệt thự.

Tiêu Ngự và Mộc Thanh Vũ đang từ nhìn về phía xa.

Nhìn hoàng hôn, hai đứa bé đang ôm nhau.

Biểu cảm của họ kỳ lạ quá, sốc.

Hai đứa nhỏ, một đứa dưới bảy tuổi và đứa còn lại dưới ba tuổi.

Nhưng phong cách vẽ tranh này ... làm sao lại khiến da đầu tê dại?

Chúng ta có đang suy nghĩ quá nhiều không?

……

Đêm.

Đôi vợ chồng trẻ cho con ngủ xong rồi ngồi trên ghế sofa xem phim.

Không có nhắc đến Mộc Mộc và Hoa Lục Lạc,

Như họ thường nói.

Duyên phận là do ông trời sắp đặt.

Không ai thay đổi được!

"Chúc mừng anh Lưu, anh đã trúng 10 triệu…”

Trong phim, nhân vật nam chính đang chơi xổ số và đoạt giải.

Cảnh này khiến đôi bạn trẻ không khỏi bật cười.

Với chỉ số IQ của họ, sao không thể hình dung ra được.

Cái gọi là xổ số giống như chơi với bạn.

"Em trai, nếu chị là một cô gái bình thường khi chúng ta gặp nhau lần đầu, và em đã trúng giải độc đắc 10 triệu."

Mộc Thanh Vũ hỏi,

"Em muốn gì? "

“Chị ơi, mới tám giờ.”

Đảo mắt, Tiêu Ngự biết chị gái sắp làm chuyện gì,

“Em không muốn có một giấc mơ như vậy, thật quá ngu ngốc.”

“Ha ha.”

Mộc Thanh Vũ tức giận cười véo má Tiêu Ngự,

“Mặc kệ, nói mau.”

"Là như vậy sao."

Tiêu Ngự suy nghĩ một cách nghiêm túc,

"Sau đó em sẽ mua một căn nhà ở Tân Thành, mua một chiếc xe hơi, và đến nhà của chị để cầu hôn."

“Ngốc.”

Mặc dù cười mắng, nhưng đôi mắt tươi cười của Mộc Thanh Vũ lại mềm mại ẩm ướt, "Nếu là một triệu thì sao?"

“Một triệu?”

Tiêu Ngự cười và nói

"Vậy thì hãy trả khoản tiền đặt cọc mua nhà trước, và trả phần còn lại sau khi chúng ta kết hôn."

"Không lãng mạn chút nào."

Mộc Thanh Vũ giận dữ nhìn em trai, cô bĩu môi,

"Còn 100.000 thì sao?"

"Mua xe."

Tiêu Ngự cúi đầu hôn lên má chị gái,

"Mỗi ngày đón chị tan làm."

“50.000?”

Mộc Thanh Vũ tiếp tục hỏi.

"Đưa chị đi du ngoạn nước ngoài."

Tiêu Ngự cười nói: "Tuần trăng mật của chúng ta,"

“Vậy nếu như chỉ có 100 ...”

Một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong đôi mắt ấm áp của Mộc Thanh Vũ .

Tiêu Ngự suy nghĩ một chút, "Vậy thì em chỉ có thể mua một bó hoa cho chị."

“Lừa người”

Mộc Thanh Vũ dựa vào vòng tay của Tiêu Ngự,

“Chị không tin rằng em trai keo kiệt có thể tốt như vậy. "

“Vậy sao?”

Tiêu Ngự ôm Mộc Thanh Vũ và lấy ra một bó hoa trên ghế sô pha giống như ảo thuật, “Nhìn này?”

"Gì?" Mộc Thanh Vũ thốt lên, có phần ngạc nhiên,

“Mua khi nào vậy? "

"Khi em đi mua đồ ăn vào buổi chiều."

Tiêu Ngự đắc thắng,

"Hoa hồng mùa thu, em rất lãng mạn, phải không? "

“Coi như em thắng...hả?"

Mộc Thanh Vũ, người vốn dĩ rất vui, nhìn đóa hồng trong tay mình.

Chín mươi chín bông?

“Sao vậy?”

Tiêu Ngự hỏi mà không nhận ra vấn đề.

"Ha ha!"

Mộc Thanh Vũ liếc mắt nhìn Tiêu Ngự,

"Nghe nói tháng này tiền tiêu vặt của em trai nào đó đã hết?"

Tôi lau ... trên trán Tiêu Ngự đã lấm tấm mồ hôi,

"Chị ơi, đợi đã, em có chuyện muốn nói ... oái oái!"

Véo lỗ tai của Tiêu Ngự, Mộc Thanh Vũ vừa tức vừa buồn cười,

"Lại giấu quỹ đen, giấu ở đâu?"

"Tha mạng cho em, Nữ vương của em!"

Tiêu Ngự ôm Mộc Thanh Vũ một cách đáng thương.

“Được rồi.”

Mộc Thanh Vũ mỉm cười,

"Tha cho em."

Tiêu Ngự sửng sốt,

"Tại sao?"

"Tại vì......"

Mộc Thanh Vũ ngả người vào vòng tay em trai,

“Đồ ngốc, em có bao nhiêu tiền không quan trọng bằng việc em đưa chị vào trong mọi kế hoạch!”

Tiêu Ngự mỉm cười im lặng, hôn môi chị gái.

Thanh Sơn quyến rũ, nhưng không quyến rũ bằng chị.

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.