Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

LỚP THANH NIÊN QUỐC PHÒNG

Phiên bản Dịch · 1548 chữ

CHƯƠNG 910: LỚP THANH NIÊN QUỐC PHÒNG

Đêm.

Mộc Thanh Vũ giúp Mộc Mộc đang ngủ đắp chăn bông nhỏ, nhẹ giọng hỏi

"Điều tra rõ chưa?"

“Ừm.”

Tiêu Ngự, người ở cửa, trả lời

"Không có vấn đề gì với gia đình cô bé. Đó là một gia đình bình thường, họ không phải là người gốc Ma Đô. Hai năm trước gặp mặt chỉ là sự tình cờ. Gia đình họ cũng đang chơi ở Ma Đô, tuy nhiên cô bé có chút vấn đề... "

"Qúa thông minh?"

Mộc Thanh Vũ bước tới cửa, ôm eo em trai, trong mắt hiện lên một tia kỳ lạ,

"Giống chúng ta?"

“Ha ha.”

Tiêu Ngự mỉm cười gật đầu,

"Từ khi hai tuổi, chỉ số IQ của cô bé đã thật đáng sợ. Vừa rồi cô bé được đặc cách vào trường ... Chị ơi, chị có từng thấy những đứa trẻ chưa học cấp 1 nhưng đã được đặc cách vào trường đại học, lớp thiếu niên Thanh Bắc chị có biết không? "

“Ách!”

Mộc Thanh Vũ bị sốc,

"Không thể nào? "

“So với chị nghĩ còn khoa trương”

Với vẻ mặt nghiêm túc, Tiêu Ngự nói

"Nhưng thay vì đến Thanh Bắc, cô bé đã chọn Lớp Thiếu niên Quốc phòng!"

“Ah!”

Mộc Thanh Vũ cười khúc khích,

"Còn nhớ cha chồng đã nói gì khi chị đến nhà em lần đầu không?"

“Nhớ.”

Tiêu Ngự gật đầu, "Không phải người một nhà sẽ không vào được cửa!”

Vào thời điểm đó, trong nhà có một con chó bulldog mà anh nhặt được, một con chó già tên là Karla.

Nhưng năm ngoái, chú chó đã chết vì già, quá già

Ngay cả khi Tiêu Ngự có năng lực của hệ thống, anh cũng không thể cứu những sinh vật khác khỏi sinh, lão, bệnh và tử.

Vẫn nhớ lần đầu tiên khi Mộc Thanh Vũ đến nhà anh, Karla người luôn cảnh giác với bất kỳ người lạ nào, lại đến làm nũng lấy lòng Mộc Thanh Vũ.

Dường như biết Mộc Thanh Vũ và gia đình anh sẽ là một gia đình.

Nhìn thấy cảnh đó, cha của Tiêu Ngự đã nói thế này: Không phải là người một nhà thì không vào được cửa!

Tại sao phải kiểm tra một đứa trẻ?

Không có biện pháp.

Thân phận hiện tại của Tiêu Ngự quá nhạy cảm.

Bất cứ ai thân thiết với anh và gia đình anh. Cũng sẽ bị kiểm tra nghiêm ngặt để đảm bảo an toàn.

Bây giờ Mộc Thanh Vũ bị sáu lính canh bảo vệ

Ngay cả cha mẹ anh và mẹ vợ cũng có lính canh bảo vệ.

Người đứng đầu tương lai của an ninh quốc gia không chỉ quyền cao chức trọng, mà còn là mục tiêu hàng đầu của tất cả các quốc gia để dụ dỗ, kiểm soát và ám sát.

Người hiểu đều hiểu!

Tất nhiên, với năng lực của Tiêu Ngự thì không cần bảo vệ.

Nhưng miễn là những người quen biết anh trên trái đất này đều biết điều đó.

Nếu có chuyện gì xảy ra với gia đình anh, nó sẽ không chỉ là một tai nạn đơn thuần.

Thay vào đó, một thảm họa khủng khiếp sẽ xảy ra!

Mọi người ở Quốc An đều biết rõ điều đó,

Thậm chí không phải là nói quá nói.

Ông chủ tương lai của họ có khả năng phá hủy một thành phố một mình.

Bạn có thể tưởng tượng được thảm họa gì sẽ xảy ra khi Tiêu Ngự hoàn toàn nổi khùng lên không? Ai dám để gia đình anh xảy ra vấn đề?

Nhưng mặt khác, có Tiêu Ngự phụ trách Quốc An.

Tương đương với việc đặt một vũ giết người khủng bố ở Quốc An.

Khi con dao mạnh nhất của Quốc An được rút ra.

Sẽ có đồ vật gì không cắt được?

"Tốt rồi."

Mộc Thanh Vũ nép vào vòng tay của Tiêu Ngự, nhìn Mộc Mộc đang ngủ ngon trên giường nhỏ, cười nói

"Nó đành chịu thiệt vậy."

"Ha ha!"

Tiêu Ngự bật cười thành tiếng,

“Tự chọn đường thì dù nước mắt lưng tròng vẫn phải đi tiếp, sau này không thể trách chúng ta!”

"Hãy kiềm chế."

Sau khi hất tay em trai ra, ánh mắt Mộc Thanh Vũ quyến rũ như tơ,

"Còn chưa tới đêm."

"Đã tám giờ, vậy còn chưa tới đêm?"

Tiêu Ngự cố ý hiểu sai ý của chị gái, cười toe toét,

“Báo cáo, em muốn xin làm tiểu tổ tông nhỏ của chị, ăn giường của chị ... à không, ăn giường của chị ... không đúng, ăn cơm chị nấu và ngủ trên giường của chị, Được không?” "Hahaha ..."

Mộc Thanh Vũ cười và thở gấp.

Biết em trai xấu xa đang cố tình trêu chọc cô, trong lòng vẫn rất vui mừng.

"Chị thật sự không nghĩ sao?"

Tiêu Ngự nháy mắt,

"Tiểu tổ tông của chị rất khỏe."

“Thật sao?” Ánh mắt Mộc Thanh Vũ mờ mịt.

Vợ chồng son là kinh nghiệm gì?

Nhớ có lần cô cố tình trêu chọc em trai mình rằng: Baka Baka (từ ngốc trong tiếng nhật), em thật là đồ vô dụng, đúng là đồ rác rưởi!

Em trai xấu xa đã biến hình.

Nhìn thấy Tiêu Ngự lúc đó, Mộc Thanh Vũ khá sợ hãi và muốn bỏ chạy.

Kết quả ... thật khủng bố.

Cô thích kiểu khủng bố đó!

"Chị không muốn một tiểu tổ tông."

Mộc Thanh Vũ cười khúc khích, "Chị muốn một tên rác rưởi!"

Tôi lau ... Tiêu Ngự: (@@)

Bế Mộc Thanh Vũ và chạy nhanh về phía phòng ngủ chính.

Một trận chiến thế kỷ châm ngòi bởi bộ môn thể dục vô thanh bắt đầu!

………

Nửa đêm, người đang trong vòng tay của Mộc Thanh Vũ, muốn đứng dậy và đập vỡ điện thoại.

"Alô?"

“Sư mẫu, xin hãy cứu mạng.”

"……Chuyện gì vậy?"

"Sư phụ, chuyện này anh không giúp được tôi đâu."

Khi áp điện thoại vào tai, Tiêu Ngự nghiến răng nghiến lợi,

"Tốt hơn hết cậu nên cho tôi một lý do để không giết cậu?"

"Sư phụ, đừng ngủ gật."

Vương Thừa giọng lo lắng,

"Giúp tôi với, tôi và vợ cãi nhau."

“Ah!”

Tiêu Ngự cười nhạt! "Ở đông bắc đừng nói là cãi nhau với vợ, chỉ cần cái nhau với một cô gái mà cậu vẫn nguyên vẹn gọi điện thoại cho tôi mới là có chuyện?"

“……”

Vương Thừa sững người một lát.

“Không phải, sư phụ, lần này anh nhất định phải cứu tôi”

"Có chuyện gì?"

Tiêu Ngự vô lực nói.

Vương Thừa chán nản nói

“Chị Chu Nghiên Ngữ tự nhiên mơ thấy tôi ngủ cùng cô gái khác "

Vương Thừa cũng sắp khóc.

Con dao 50 m của anh đâu rồi.

Tiêu Ngự muốn phát điên, anh nhìn Mộc Thanh Vũ đang cười khúc khích bên cạnh.

Ah.

Phụ nữ là những niềm đau.

“Đây còn không phải là lỗi của cậu sao?”

Tiêu Ngự buồn bực nói

“Tôi có lỗi ở đâu?”

Vương Thừa muốn buồn bực cũng không được.

“Tôi cái gì cũng không làm”

“Không làm gì, sao cậu chạy vào trong mộng của người ta làm gì?”

Nói đạo lý với phụ nữ cậu là uống rượu giả rồi à ...

Tiêu Ngự hoàn toàn không nói nên lời đối với đệ tử xui xẻo này.

"Đây là thứ tôi có thể kiểm soát sao?"

Vương Thừa suýt nữa đã khóc,

“Cô ấy là cố tình gây sự?”

"Cô ấy cố tình gây sự?"

Tiêu Ngự tức giận cười,

"Cậu tới đây gây chuyện với tôi, tôi đi gây sự với ai?"

"À cái này..."

Vương Thừa bật cười, biết mình sai nên không nói gì.

Tiêu Ngự nói tiếp “Nói cho tôi biết, gần đây cậu đã làm chuyện xấu gì?”

Tiêu Ngự duỗi tay ra, ôm Mộc Thanh Vũ vào lòng.

“Tôi không làm gì cả, tôi chỉ dỗ con mỗi ngày.”

Vương Thừa nói.

"Không có việc gì, chỉ là dỗ con..."

Tiêu Ngự nheo mắt nhìn chị gái trong vòng tay mình.

Đứa bé... Mộc Thanh Vũ dùng khẩu hình nói ra hai chữ này.

Thì ra là vậy ...

Tiêu Ngự sửng sốt, cười nói: "Vợ cậu đang ghen tị."

“Ách?”

Đại não Tiêu Ngự suýt nữa bong gân,

"Ghen cái gì, ghen với ai? Tôi dám thề với trời chưa từng tiếp xúc với cô gái nào khác”

"Cậu có chắc như vậy không?"

Tiêu Ngự cười hỏi

“Vậy thì con gái của cậu có phải là con gái không?”

Vương Thừa im lặng.

Tiêu Ngự cười cúp điện thoại.

Chồng suốt ngày để mắt đến con, vợ nhiều khi cũng sẽ ghen tuông.

Không đánh bạn thì đánh ai?

Khi Tiêu Ngự đang chuẩn bị ngủ trong vòng tay của Mộc Thanh Vũ.

Kết quả là, điện thoại lại vang lên.

Trước khi anh bắt đầu chửi, anh đã nhìn thấy ID người gọi.

GA02 ...... Nhóm An ninh Quốc gia II.

Nửa đêm, vẫn là một cuộc gọi từ Quốc An.

Than thở trong lòng, Tiêu Ngự trả lời điện thoại.

Kỳ nghỉ vui vẻ sắp kết thúc!

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.