Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

TRONG LÒNG LẠNH LẼO VÔ CÙNG

Phiên bản Dịch · 1141 chữ

CHƯƠNG 66:TRONG LÒNG LẠNH LẼO VÔ CÙNG

Huy hiệu hạng nhất?

Đi ra khỏi phòng hội trường tỉnh ủy, trong lòng Tiêu Ngự vẫn không tin là sự thật.

Cảm thấy thế giới huyền nhiễm, không có thực.

Phải biết rằng, tỉnh không có tư cách trao loại huy hiệu này.

Hôm nay không riêng gì anh, còn có một huy hiệu tập thể hạng nhất được trao cho đội cảnh sát hình sự.

Triệu Trường Sơn đứng bên cạnh anh, bộ dạng cũng như đang trong mơ.

Tỉnh lại,Tiêu Ngự cảm xúc phức tạp, chau mày nhìn ….Vương Đông trước mặt.

Đúng, tỉnh không có tư cách.

Nhưng đội an ninh quốc gia có tư cách.

Đầu nổi da gà, Tiêu Ngự vẫn chưa hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu, vẫn duy trì cảnh giác với vận cứt chó kỳ quái này.

Nếu như hệ thống ban thưởng, anh ngược lại vui vẻ nhận lấy.

Bởi vì chuyện này trong phạm vi hiểu biết của anh….

“Vụ án buôn lậu thi thể đặc biệt lớn, về sau còn nhiều công việc cần làm nữa…”

Vương Đông giải thích “Đất nước sẽ không bạc đãi người có công, vụ án là do đội hình sự các cậu phát hiện, cũng là do cậu phá. Ban phát công lao trước, không vấn đề gì. Đúng rồi, cậu đang là cảnh viên? Công lao hạng 2 sẽ tăng cho cậu 1 lên 1 cấp hàm, công lao hạng 1 càng lợi hại, có thể đặc biệt tăng lên 2 cấp. Một lúc tăng lên 3 cấp, có vui hay không?”

Vui vẻ?

Tiêu Ngự chau mày nhìn Vương Đông “Nước chảy không đúng, cho dù lập công huy hiệu cũng không nên là anh đem tới trao, nói đi có chuyện gì?”

“Nói chuyện với người thông minh đều không tốn sức”.

Vương Đông cười lớn “Không có hứng thú gia nhập đội an ninh quốc gia?”

Tiêu Ngự không có lên tiếng.

Triệu Trường Sơn biến sắc, lạnh lùng Vương Đông.

Cướp người ngay trước mặt ta, An ninh quốc gia làm vậy có được không?

Có tin ta đánh ngươi một trận?

Nhưng mà…

Sự lạnh lùng trên mặt Triệu Trường Sơn dần tan biến.

Chuyện nên đến vẫn sẽ đến.

Mới chưa đầy một tháng đã không giữ được con rồng của đội hình sự?

Triệu Trường Sơn là người hiểu chuyện, sẽ không ngăn cản con đường tương lai của Tiêu Ngự.

So với đội hình sự củ anh, đi đến đội an ninh quốc gia sẽ có tương lai tươi sáng hơn.

Không đợi Triệu Trường Sơn cảm thán, tiếc hận, phiền muộn…tiểu đệ đã lên tiếng.

“Xin lỗi”

Tiêu Ngự lắc đầu “Không có hứng thú”.

Anh thực sự không có hứng thú thăng quan phát tài.

Nghỉ việc để chị nuôi, ăn cơm mềm cũng không tệ?

Còn làm cảnh sát làm gì?

Tiêu Ngự nói chuyện bình thản như mây bay.

Triệu Trường Sơn không bình tĩnh được nữa, trong lòng nói:Tên nhóc này đầu óc có vấn đề.

“Tôi đã đoán được”.

Vương Đông không bất ngờ với câu trả lời của Tiêu Ngự.

Mấy hôm trước anh ta đã nói chuyện một lần với Tiêu Ngự.

Biết rằng trong một thời gian ngắn Tiêu Ngự không thể dời khỏi thành phố Giáp.

“Không nhiều lời nữa”.

Vương Đông biểu cảm nghiêm túc “Lần này đến trao huy hiệu cho cậu là một chuyện, vẫn còn một chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ”.

“Không hứng thú”.

Tiêu Ngự không nói câu thứ hai liền quay đầu dời đi.

Việc của đội an ninh quốc gia sẽ là việc nhỏ sao?

Bọn họ không giải quyết được đến nhờ ngươi giúp đỡ, da đầu ngươi có phiền không?

“Vụ án…rất quỷ dị”.

Giọng Vương Đông không có nhuệ khí.

Quỷ dị?

Tiêu Ngự dừng lại.

Lòng hiếu kỳ của phụ nữ lớn, lòng hiếu kỳ của đàn ông cũng không kém.

Có thể từ miệng cảnh sát an ninh quốc gia nói ra hai chữ quỷ dị.

Ngươi đã nói như vậy, ta lại có hứng thú rồi!

Trên máy bay trở về,

Tiêu Ngự trong tay có thêm USb.

Bên trong là toàn bộ hồ sơ vụ án.

Vương Đông khi đưa USB cho anh đã nhắc nhở.

Ngoại trừ anh, người khác không được xem.

Bằng không…hiểu đều hiểu.

Cảnh cáo của an ninh quốc gia không phải trò đùa.

Tiêu Ngự không định xem bây giờ.

Chị đang ở nhà làm cơm, đợi anh về.

Có một vài vụ án đợi ngươi xem xong.

Có lẽ không còn cảm giác muốn ăn nữa rồi…

…….

Buổi chiều về đến nhà.

Tiêu Ngự nhìn thấy trên bàn hai món mặn một canh.

Ở dưới sự chờ mong của Mộc Thanh Vũ cầm đũa lên.

Chị chiên trứng không có tiến bộ.

Nộm dưa chuột không những ngọt mà còn chua vô cùng.

Còn về bát canh kia, vừa mới uống xong một ngụm.

22 năm công lực của Tiêu Ngự suýt bị phá.

Đã xác nhận.

Mộc Thanh Vũ trên thương trường là đại lão.

Trình độ nấu ăn thì còn không bằng học sinh tiểu học.

“Ăn ngon không?”

Mộc Thanh Vũ hai tay chống cằm, chớp đôi mắt đẹp.

“Có tiến bộ”

Tiêu Ngự phát hiện anh ngày càng dối trá.

“Vậy cậu ăn hết đi” .

Mộc Thanh Vũ cười tươi, ánh mắt như trăng rằm.

Tiêu Ngự cúi đầu ăn hết sạch cơm.

Một lúc sau ăn sạch đồ ăn Mộc Thanh Vũ nấu.

Mộc Thanh Vũ kinh ngạc.

Tài nấu ăn của mình nàng hiểu rõ nhất, đầu lưỡi của nàng không nói dối.

“Tại sao?”

Mắt Mộc Thanh Vũ cảm động.

“Bởi vì là chị nấu”

Tiêu Ngự buông đũa xuống, bình tĩnh nói.

“Đồ ngốc”

Mộc Thanh Vũ không e dè nhảy vào trong lòng anh.

Tiêu Ngự nhếch môi cười không ra tiếng.

“Chờ vài ngày nữa trời hết lạnh”.

Mộc Thanh Vũ nói nhỏ xíu “Chúng ta tổ chức lễ cưới đi”.

Mắt Tiêu Ngự sáng lên.

Nàng quyết định giao chính mình cho anh?

Anh đột nhiên có ý tưởng to gan… ôm chị bế vào phòng ngủ.

“Em trai” Mộc Thanh Vũ lúng túng.

“Gì vậy?” Tiêu Ngự máu lên não.

“Tôi đến tháng rồi” Mộc Thanh Vũ nhịn cười.

Trong nháy mắt, Tiêu Ngự hóa đá,suýt nữa chết tại chỗ.

Nam giới khi còn nhỏ sợ nhất không phải là mơ giấc mơ ướt không ra được.

Mà là vẫn chưa thức dậy, đã ra rồi..

Đợi nam giới trưởng thành, sợ nhất là khi ngươi đã nghĩ giơ súng ra trận.

Lại phát hiện toàn bộ chiến trường đã sớm máu chảy thành sông.

Trong lòng, lạnh lẽo vô cùng.

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 447

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.