Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

MỘT NGƯỜI DÁM NÓI MỘT NGƯỜI DÁM NGHE

Phiên bản Dịch · 1489 chữ

CHƯƠNG 476:MỘT NGƯỜI DÁM NÓI MỘT NGƯỜI DÁM NGHE

Văn phòng thành phố, phòng hội nghị.

Tiêu Ngự đang dựa vào ghế, khóe miệng nở nụ cười, bình tĩnh nhìn một đám cảnh đốc cảnh giám,

Anh dường như đã lường trước được sự xao động sau khi mọi người nghe tin vụ án được giải quyết.

Nghĩ đến đây, đám đại ca này phải kinh ngạc không nói nên lời.

Đoạn cầu tiếp theo sẽ là gì?

Nó không hơn gì ... Fuck, tuyệt vời, 666 và vân vân.

Về phần tính khí của Tiêu Ngự, anh phải nắm thật chặt, nhìn mọi người có mặt đều nở nụ cười trên mặt.

Muốn trước mặt mọi người làm một hiền sĩ phải không?

Không, đó là anh của ngày xưa, nhưng bây giờ anh đã thay đổi rất nhiều.

Anh ấy phải giải quyết nhanh chuyện rồi về nhà ngủ.

Không có biện pháp, anh đã thức ba ngày ba đêm liền.

Tim anh thỉnh thoảng quặn thắt lại, và anh cảm thấy mình có thể chết đột ngột bất cứ lúc nào.

Ai cmn có thể chống lại điều này ...

……

“Ba ba ba”

Cục trưởng Vân Hướng Quốc, dẫn đầu vỗ tay.

Trong phút chốc, cả phòng họp vang lên tiếng vỗ tay.

Bị tiếng vỗ tay làm cho giật mình, tim đập loạn xạ, Tiêu Ngự nhịn không được trợn mắt, đành phải đối mặt với nó mà nở nụ cười.

Sau khi tiếng vỗ tay kết thúc, Vân Hướng Quốc cười nói: "Tôi biết cậu không thích họp, về nghỉ ngơi đi, công việc tiếp theo sẽ do Lữ đoàn điều tra hình sự xử lý. Tôi chỉ có thể hứa sẽ giúp các cậu xin ... Tập thể bằng khen hạng nhất. "

Đây là giới hạn, ngay cả Vân Hướng Quốc cũng không đủ tư cách nộp đơn.

Nhưng vẫn có một thứ gọi là quan hệ giữa con người với nhau.

Em trai đã làm việc chăm chỉ và phá an trong ba ngày.

Với khuôn mặt rất dài, anh ấy không những không lo bị phê bình,

Còn có thể chứng minh năng lực của hệ thống cảnh sát ở Tân Thành.

Và ... vụ án sáu mạng người.

Ngay cả bằng khen hạng nhất của tập thể cũng không thể thiếu được.

Ngay cả khi không cần anh ấy đi quan hệ, bên trên cũng sẽ cho.

"Cám ơn sếp."

Tiêu Ngự cười khanh khách quay đầu nhìn Triệu Trường Sơn và Chu Đình Hổ đang ngồi bên cạnh, "Đi trước!"

Nói xong, anh bước ra khỏi phòng họp dưới sự dõi theo của mọi người.

……

Bên ngoài trụ sở thành phố

Vương Thừa kích động nhìn sư phụ bước ra sau cuộc họp.

“Cậu tại sao lại cao hứng?” Tiêu Ngự nhìn đệ tử cười nói.

"Tôi đã nghe từ các tiền bối của tôi khi tôi lần đầu tiên đến đây."

Vương Thừa không thể cao hứng hơn, "Họ nói với tôi rằng chỉ cần gia nhập đội của chúng ta, sau này có thể ăn súp và nhai xương ngập răng”.

Một vụ án của sáu mạng người, quá lớn để kết thúc.

Cậu ta không làm bất cứ điều gì và chỉ làm chân sai vặt của sư phụ.

Và sau đó ... lập công!

Cảm giác đó giống như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống.

Không chân thực

“Cậu nghĩ thật xinh đẹp”

Tiêu Ngự cười lắc đầu, "Cho dù uống canh gặm xương, đối với ngươi cũng không có liên quan gì”.

Hoàn toàn chính xác, không có chuyện gì của Vương Thừa cả. một cái thực tâp sinh còn chưa kết thúc kỳ thực tập.

Tuy nhiên ... có điểm thưởng.

Số điểm cộng thêm này đủ để Vương Thừa vượt qua kỳ thực tập và trở thành cảnh sát chính thức!

Trên thực tế, đây cũng là Tiêu Ngự chăm sóc đệ tử của mình.

Các nhân viên cảnh sát tập sự bình thường không nói về việc tham gia vào vụ án.

Họ thậm chí không có tư cách để chạy việc vặt, vậy làm sao họ có thể tham gia vào vụ án lớn trước mặt?

Nhưng……

Mối quan hệ giữa Tiêu Ngự và Vương Đông bây giờ như thế nào?

Họ đều là anh em lãnh đạo đội An ninh Quốc gia.

Quả thực, trong miệng bọn họ đều nói: Không thể làm bảo mẫu.

Nhưng, người bên cạnh mình có thể không chiếu cố sao?

"Hehe, đây không phải là vui vẻ sao!"

Vương Thừa nhếch mép, trong lòng cảm thấy rất vui.

Trước khi đến văn phòng thành phố, sếp và đội trưởng đã nói với cậu trên xe.

Trong vài ngày tới, khả năng quyết định chuyển chính thức của cậu sẽ xuống.

Cậu mới đến đội điều tra hình sự bao lâu đã được chuyển chính thức?

Nó giống như một giấc mơ đặc biệt!

Loại ngưu bức này, Vương Thừa có thể chém gió với bạn học cũ học viện cảnh sát cả đời ...

Nhìn thấy đệ tử vui vẻ như thế nào, Tiêu Ngự lắc đầu và lên xe cảnh sát.

Vương Thừa rất hiểu chuyện nên vội vàng lái xe đưa sư phụ về nhà ...

trong xe

"Sư phụ, tôi có chuyện muốn hỏi anh..."

Vương Thừa do dự khi lái xe.

"sư phụ của cậu, tôi trong đời chưa từng chia tay, cũng sẽ không cùng vợ của tôi chia tay."

Tiêu Ngự trợn tròn mắt, "Không có kinh nghiệm, đừng hỏi!"

Đệ tử đã chia tay cách đây vài ngày, vì vậy không cần phải đoán cũng biết rằng cậu ta định hỏi gì.

"Ách!"

Vương Thừa nhất thời nghẹn ngào, không biết dở khóc dở cười, "Không phải, chúng ta lại làm hòa!"

Tôi cmn ... Tiêu Ngự nhìn đệ tử “Các cậu đang chơi trò gia đình sao?”

Vừa chia tay, và đảo mắt liền tốt rồi?

Anh nghĩ đến một câu chuyện.

một ngày nào đó.

Một cậu bé ba tuổi nắm tay một cô bé ba tuổi

Cậu bé nói: "Tớ yêu cậu ..."

Cô gái nhỏ nói: "Cậu có thể chịu trách nhiệm cho tương lai của tớ không?"

Đứa nhỏ nói: "Đương nhiên có thể, chúng ta không phải là những đứa trẻ một hai tuổi”.

Nghĩ đến đối tượng của đệ tử, Tiêu Ngự xúc động thở dài.

“Em trai quỷ thực sự đứng lên một lần nữa?

"Không, tôi rất thích cô ấy."

Vương Thừa đột nhiên thở dài.

"Thằng nhãi ranh, cậu thở dài làm gì?"

Tiêu Ngự trở nên quan tâm, "Cậu muốn hỏi anh về điều gì?"

“Chỉ là… tôi không biết phải nói thế nào.” Vương Thừa nhếch mép.

"Vậy thì đừng nói."

Tiêu Ngự bĩu môi, "Là rác rưởi."

"Thực ra gia đình cô ấy khá giàu."

Vương Thừa có chút ngượng ngùng, "Đương nhiên không thể so với phu nhân của anh, nhưng so với người bình thường thì vẫn giàu có. Chỉ là không biết làm thế nào ở chung với cô ấy. Tôi không có kinh nghiệm ... Sư phụ, ngày thường anh làm thế nào để sống chung với vợ mình? "

Tiêu Ngự: bạn đang làm gì vậy?

Anh cảm thấy dường như đệ tử của mình có điều gì đó khác muốn nói.

"Chính là sư mẫu giàu như vậy, và chúng ta quá nghèo."

Vương Thừa mặt có chút đỏ lên, "Chúng ta ở chung như thế nào?"

Tôi lau, đệ tử đang thảo luận về kinh nghiệm ăn cơm dẻo với tôi ... Tiêu Ngự suýt nữa phun ra một ngụm máu già và chết ngay tại chỗ.

Đệ tử này không thể nhận.

Thế giới không có chỗ cho cậu ta.

"tự mình suy nghĩ."

Tiêu Ngự đã lười để ý cậu đệ tử xui xẻo này.

"Sư phụ, đừng làm chuyện này."

Vương Thừa liếm mặt cười, "Dạy tôi hai chiêu."

"Làm sao dạy dỗ thứ này, chỉ cần gặp được cô gái tốt là được."

Tiêu Ngự nhún vai, "Đừng nhìn mấy cô gái chưa kết hôn mà giao du rộng rãi, trong phòng có khi còn chết qua người”

Vương Thừa:? ? ?

Trong nhà có người chết là có ý gì ... anh đây là người có kinh nghiệm dạy cậu.

Sư phụ và đệ tử lộ ra điểm kiến thức và trò chuyện suốt chặng đường.

Thực ra Tiêu Ngự không có kinh nghiệm yêu đương.

Đừng nhìn anh sống lại hai kiếp, anh chỉ là một tân binh si tình.

Nhưng khi Tiêu Ngự vẫn không trì hoãn việc dạy kinh nghiệm cho đệ tử của mình, Vương Thừa vẫn ra vẻ khiêm tốn nghe giảng.

Loại cảm giác này giống như một tên cặn bã dạy học cho một tên cặn bã khác.

Một kẻ thực sự dám nói, một kẻ thực sự không dám nghe! .

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 39

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.