Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

KỲ ĐÀ VÂN

Phiên bản Dịch · 1468 chữ

CHƯƠNG 459: KỲ ĐÀ VÂN

Lữ đoàn điều tra hình sự.

"Tôi đã trở lại!"

Bước vào sảnh, Tiêu Ngự tươi cười chào hỏi các đồng nghiệp của mình.

"Sư phụ."

Vương Thừa hưng phấn chạy tới, có chút kích động nói: "Mấy ngày nay anh đi đâu vậy?"

“Làm việc riêng.” Tiêu Ngự cười nói.

Chuyện của Quốc An, đệ tử ngốc này biết càng ít càng tốt.

Chẳng hạn, Vương Đông đang làm gì, Vương Thừa một người họ hàng cũng chưa từng biết.

Đi đến văn phòng của đội trưởng và sếp để chào hỏi xong, Tiêu Ngự đã quay trở lại phòng làm việc của mình.

Anh không thể không nghĩ đến cuộc nói chuyện với sếp lớn của Quốc An ngày hôm đó.

Nhân sinh đành vậy, hạt dẻ mộc nở hoa.

Vốn dĩ, sau khi sống lại, Tiêu Ngự muốn chạy lung tung trên con đường đến ngưu bức- lợi hại.

Kết quả là cưỡi ngựa một lần liền ngã xuống và bị cuộc sống đánh bằng roi da nhỏ.

Lắc đầu, Tiêu Ngự sẽ làm việc chăm chỉ cả ngày trong lữ đoàn.

Chạy đến Quốc An suốt ngày ngày, có vẻ như rất có lỗi với công việc của chính mình.

Vừa mới bật máy tính, điện thoại đã vang lên.

"Đồng chí cảnh sát, có phải đang đi làm không?"

Giọng nói giễu cợt của Vương Đông vang lên từ điện thoại.

“Có cái rắm nào không?” Tiêu Ngự khinh bỉ.

Nhóm trưởng nhóm hai đều nhàn rỗi như vậy sao?

“Lâm Phóng… chết rồi!” Vương Đông trầm giọng nói.

"Tôi không ngạc nhiên."

Tiêu Ngự giọng đều đều, "Thuốc hắn uống cuối cùng có phải là giết chết hắn?"

"Không thể giấu cậu điều gì."

Vương Đông thở dài, "Sếp nói cậu sẽ được ghi hai công lao hạng nhất, không có huy chương. Cậu biết quy củ."

Hiểu rồi ... Tiêu Ngự mỉm cười.

Có nhớ mười công lao hạng nhất để có được huân chương hạng nhất thứ mười không?

Sao lại khó thế này?

Nhắm mắt lại, Tiêu Ngự tưởng tượng rằng mình đã giành được huân chương hạng nhất thứ mười và huy chương "Danh dự quốc gia" ...

Người đều thoải mái.

"Còn gì nữa không?"

Tiêu Ngự không có thời gian để tán gẫu với Vương Đông.

"Tình anh em plastic”

Vương Đông rất bất mãn, "Thằng nhóc Vương Thừa kia thế nào rồi?"

"Cậu ta khá tốt, não rất linh hoạt, nhưng có quá ít kinh nghiệm, và bây giờ vẫn là một kẻ liều lĩnh."

Tiêu Ngự khá hài lòng với đệ tử này, "Nếu tự bản thân không có vấn đề gì, có thể đi một chặng đường dài trong tương lai."

Không có nhiều người có thể khiến hắn đánh giá như thế này ...

"Ha ha......"

Vương Đông cười to, có thể nghe ra là rất vui vẻ, "Thế này tôi yên tâm, cậu chỉ cần chăm chỉ dẫn chút là được, chỉ cần không có chuyện gì. Cậu không cần chăm sóc nhiều, chúng ta không phải là người trông trẻ. "

"Yo, tôi không nhìn ra đấy."

Tiêu Ngự trêu ghẹo nói: "Anh Vương ý thức rất cao”.

“Đúng vậy, chúng ta đều là Quốc An, phải không?” Vương Đông đắc ý.

“Chính anh, hiện tại tôi là cảnh sát.” Tiêu Ngự vui vẻ cười nói.

"Đôi khi tôi không hiểu, Quốc An cũng là cảnh sát, và cảnh sát hình sự cũng là cảnh sát. Tại sao cậu lại thích trở thành cảnh sát hình sự?"

Vương Đông thật sự không đoán ra được, "Tại sao, Quốc An không thơm sao?"

"Thơm."

Tiêu Ngự cười gằn, "Tôi chưa bao giờ trở thành một nhân viên an ninh quốc gia xuất sắc. Cái tôi dựa vào là phẩm chất cảnh sát vững vàng của mình. Sếp lớn còn không quan tâm đến tôi, anh còn quan tâm đến tôi sao?"

“Dựa vào, cậu nói cái gì, tôi muốn mắng người.” Vương Đông mắng.

"Bây giờ anh mắng tôi vì anh chưa hiểu rõ tôi."

Tiêu Ngự nhe răng, "Sau này khi anh hiểu rõ tôi, nhất định sẽ ra tay đánh tôi!"

“Tôi cmn… tạm biệt!” Vương Đông cúp điện thoại.

Anh thực sự muốn lao đến Tân Thành và đánh đập đứa em trai.

Vấn đề là, anh không thể đánh bại nó!

……

Sau khi trêu chọc anh trai mình, Tiêu Ngự có tâm trạng rất vui vẻ.

Rũ bỏ những suy nghĩ vẩn vơ trong lòng, anh chán nản lật xem vài tập tài liệu.

Nếu mọi người cảm thấy buồn chán, họ có thể chơi với bong bóng nhỏ.

Tại TP.Tân Thành, tỷ lệ tội phạm rất thấp.

Đối với những vụ án vặt vãnh, bây giờ không đến lượt đội điều tra tội phạm.

Đến bữa trưa Tiêu Ngự đã trải qua cả buổi buồn chán.

Vẫn là câu nói đó.

Cảnh sát, bác sĩ, bộ đội ... Tốt hơn hết là đừng bận rộn.

Càng nhàn nhã càng tốt, nhàn nhã đến mức để tóc dài.

Nếu những ngành này bận rộn ... tsk!

Sau bữa trưa anh trở lại văn phòng.

Cửa bị đẩy ra, Vương Thừa bước vào.

Đang dọn dẹp phòng làm việc cho sư phụ, thỉnh thoảng len lén liếc nhìn Tiêu Ngự vài cái.

Mặt cậu ta lúc nào cũng nháy mắt và thở dài ...

“Làm sao vậy?” Tiêu Ngự không chịu được nữa.

Đệ tử có hay không bị bệnh nặng?

Cần chữa!

“Sư phụ”

Vương Thừa lên tinh thần, nghiêm túc nhìn Tiêu Ngự “Anh tin quảng cáo sao?”

"..."

Xác định rồi, não của đệ tử không tốt ... Tiêu Ngự đau lòng, " Đến quảng cáo cũng tin cậu có ngốc không, lúc còn ở học viện cảnh sát có phải đọc sách đến ngu người không?"

"Ý tôi không phải vậy ... hehe."

Vương Thừa nhếch mép cười, "Quảng cáo nói rằng một viên kim cương sẽ tồn tại vĩnh viễn? Tôi muốn ... tặng người tôi thích một chiếc nhẫn kim cương!"

"Ah!"

Tiêu Ngự chế nhạo, "Thật sự là ngu ngốc."

Vương Thừa: ...

“Nhìn thấy không?"

Nâng lòng bàn tay, Tiêu Ngự có một chiếc nhẫn trên tay.

Chiếc nhẫn vàng ... trông mộc mạc.

"Ờ!"

Vương Thừa sững sờ nhìn chiếc nhẫn, trên trán có dấu chấm hỏi.

"Chiếc nhẫn này là nhẫn cưới của cha tôi hồi đó."

Tiêu Ngự cười nói: "Chiếc nhẫn cưới của chị gái tôi là nhẫn cưới của mẹ tôi. Khi cha mẹ tôi đưa cho chúng tôi, họ nói rằng nó là do ông bà tặng cho họ ... Loại nhẫn cưới này có nghĩa là tình yêu giữa hai bên trong sáng không tỳ vết, vững vàng trên tay, liền mạch không cho người khác chui vào. Không thể nói đẹp và đắt tiền đã nói lên ý nghĩa của nó

Một chiếc nhẫn không thể cho người khác là một cách nói vô lý.

Người thế hệ cũ đôi khi quan tâm nhiều nhất đến tính kế thừa.

Ví dụ, vòng tay, vòng cổ, nhẫn và mặt dây chuyền bằng ngọc bích.

Thay mặt cho thế hệ cũ, họ muốn chia sẻ tình yêu và sự trung tình của họ.

Hãy truyền nó cho thế hệ sau và để thế hệ sau truyền nó từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Bây giờ…

Có bao nhiêu người thực sự biết chiếc nhẫn tượng trưng cho điều gì?

Hiểu rồi ... Vương Thừa mặt đỏ bừng, cảm thấy có chút ngượng ngùng.

"Đã phát triển đến đâu rồi?"

Nhìn đệ tử trước mặt, Tiêu Ngự cười hỏi.

“Đã nắm tay rồi!” Vương Thừa càng cười đến ngu ngốc.

Tiêu Ngự: ...

Đệ tử 22 tuổi, chỉ cần nắm tay là có thể biến thành dạng như vậy sao?

Có phải vì tôi quá thuần khiết?

Không, người hiện đại thuần khiết đều có chút vô sỉ.

"Cô ấy có một người em trai dường như không thích tôi cho lắm."

Vương Thừa có chút phiền muộn.

Má ơi, anh rể ... Tiêu Ngự kinh ngạc nhìn Vương Thừa.

Trong lòng anh thầm thương tiếc cho đệ tử của mình.

Mời ... lên đường bình an!

Sau khi trò chuyện với đệ tử cả buổi chiều, Đội điều tra hình sự cũng không có việc gì.

Tiêu Ngự tan làm.

Lại không có vụ án nào, tăng ca là không được.

Lên xe và ngân nga một bài hát suốt chặng đường.

Tiêu Ngự đang nghĩ, điều gì sẽ xảy ra với tình yêu của đệ tử ngốc nghếch?

Anh nghĩ về một tiết mục hài từ kiếp trước.

Khi bạn được yêu thực sự, bạn không cần phải quá xinh đẹp, thậm chí trông giống như một con ... kỳ đà vân! .

Bạn đang đọc Coi Mắt Nhầm Bàn, Tôi Bị Đối Tượng Xem Mắt Bắt Cóc (Bản dịch) của Đại Tràng Bao Tiểu Tràng
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi xemayoi2872
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 46

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.