Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nói chuyện một chút

Phiên bản Dịch · 2996 chữ

Trong lòng Lục Khải Lâm không nỡ nhưng cũng không biểu hiện ra.

"Lão Đại, em không sao...." Lam Khả cười nói liếc mắt thấy Lục Khải Lâm, cô vội vã buông tay Lăng Bắc Diệp ra cũng trở về hiện thực, trong lòng co rút đau đớn. Có người nhưng người đó nhất định không phải là mày.

\

"Không có việc gì là tốt! Mau khỏe lại cho tôi, chờ cô viết báo cáo kiểm điểm!" Lăng Bắc Diệp đứng dậy, liếc nhìn cô trên giường, sắc mặt nghiêm túc khóe miệng lại cười nói.

"Này! Lão Đại em làm sai chỗ nào? !" Lam Khả buồn bực nói “Chị dâu, chị phân xử một chút đi!" Lam Khả lại nhìn về phía Lục Khải Lâm, Lục Khải Lâm cười tiến lên “Tiểu Lam Tử người ta phạm sai lầm gì?” Lục Khải Lâm ôm cánh tay Lăng Bắc Diệp cười hỏi.

"Đúng vậy, Lão Đại em làm gì sai?" Lam Khả lại hỏi, cố ý không nhìn cánh tay hai người đang quấn quýt.

"Gặp lưu manh không gọi trợ giúp trước, một người một ngựa đuổi theo, cô nói cô có sai hay không?" Lăng Bắc Diệp cười nói bắt phạm nhân tất nhiên quan trọng nhưng không thể không chú ý an nguy của mình!

Lam Khả le lưỡi một cái “Lúc ấy nóng lòng,không nghĩ nhiều như vậy...."

"Cho nên nói cô phạm sai lầm, lần sau trước khi bắt người nhất định phải tỉnh táo, động não nhiều một chút!" Lăng Bắc Diệp dạy dỗ.

"Được rồi chớ trách cứ người ta, chúng ta đi lấy cho cô ấy ăn chút gì đi...." Lục Khải Lâm dịu dàng nói giải vây thay Lam Khả, người này dạy bảo cấp dưới ngược lại rõ ràng đâu ra đấy.

Lăng Bắc Diệp từ chối cho ý kiến xoay người đi theo cô “Cám ơn chị dâu! Làm phiền hai người rồi!" Lam Khả lớn tiếng nói.

"Đúng rồi Lam Khả em thích ăn cái gì?" Lúc này Lục Khải Lâm mới nhớ tới, phải hỏi cô muốn ăn cái gì.

"Cô ấy thích ăn cái gì không thích ăn cái gì, anh biết rõ...." Lăng Bắc Diệp vô tâm nói, kéo cô ra khỏi phòng bệnh, trong lòng Lục Khải Lâm chua xót. Anh làm sao lại biết?

Lời Lăng Bắc Diệp nói làm trong lòng Lam Khả ngọt ngào nhưng vẫn khổ sở lắc đầu, đủ rồi chỉ cần có thể làm việc bên cạnh anh đã nên vừa lòng rồi!

"Quan hệ giữa anh và Lam Khả hình như rất tốt...." Hai người ăn sáng ở bệnh viện, Lục Khải Lâm nhìn Lăng Bắc Diệp bên cạnh vì Lam Khả chọn lựa thức ăn cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Dĩ nhiên trong đội của bọn anh, em đừng nhìn bình thường mọi người thích tổn hại lẫn nhau nhưng đều là anh em tốt thân như tay chân!" Lăng Bắc Diệp hơi kiêu ngạo mà nói, đối đãi với mỗi người trong đội anh đều xem như anh em tốt.

Lời của anh làm Lục Khải Lâm an tâm, nghĩ thầm Lăng Bắc Diệp thật sự coi Lam Khả là em gái “Anh đối với cô ấy là thái độ như thế, vậy còn cô ấy có lẽ không phải loại thái độ đó chú?" Cô lại cẩn thận nói.

Lăng Bắc Diệp đang húp cháo ngẩng đầu lên, chau mày lại nhìn cô “Lời này của em là có ý gì?" Có chút không vui hỏi. Chẳng lẽ cô hiểu sai?

"Lam Khả hình như là thích anh, em chỉ nhắc nhở anh tâm tư của con gái không giống như đàn ông, anh như vậy cô ấy sẽ...."

"Anh như thế nào? Em đừng dùng suy nghĩ của mình mà suy đoán tâm tư của người khác, Lam Tử cũng coi anh như anh cả!" Lăng Bắc Diệp nhìn cô nhỏ giọng mà nói, không muốn cô lòng dạ hẹp hòi như vậy, ngay cả anh đối xử với Lam Khả như anh em tốt cũng không buông tha.

Điều này cũng tỏ rõ Lăng Bắc Diệp quan tâm đồng nghiệp trong đội cũng giống như quan tâm người thân!

Thái độ của anh làm cô không thoải mái, giống như cô thật sự nhỏ mọn, vậy tại sao lời của cô anh lại không nghe lọt tai?

"Em chỉ có ý tốt nhắc nhở, bọn A Phong cũng đều biết Lam Khả thích anh...."

"Im miệng!" Lăng Bắc Diệp ngắt lời cô “Anh đã nói những thứ kia đều là lời bọn họ tổn thương người!" Anh cũng không muốn cãi vã với cô vì loại chuyện không tồn tại này, hơn nữa còn là ở trong phòng ăn bệnh viện, lườm cô một cái anh để đũa xuống.

Lục Khải Lâm cũng không nói gì, bình tĩnh để muỗng xuống, lau miệng rồi đứng dậy, anh cũng vội vàng đứng dậy cầm thức ăn đã mua xong rời đi.

"Cám ơn Lão Đại nhiều, đều là món em thích ăn!" Mừng rỡ nhìn thức ăn trước mặt, vẻ mặt hạnh phúc cười nhìn Lăng Bắc Diệp “Cũng cám ơn chị dâu!" Cô lại nhìn về phía Lục Khải Lâm cười vui vẻ nói.

Lục Khải Lâm cười tự nhiên gật đầu “Đừng khách sáo với chị như thế!"

Lăng Bắc Diệp cẩn thận quan sát Lam Khả, đã nói trực giác của anh đúng Lam Khả rõ ràng coi anh là Lão Đại, nếu thích anh làm sao có thể cười tự nhiên với Lục Khải Lâm như vậy?

Cộng sự với người nhanh trí như Lăng Bắc Diệp, làm thế nào để cố gắng che giấu tâm ý của mình để không bị nhìn thấu....Ở phương diện này mấy năm nay Lam Khả vẫn làm rất tốt, chỉ yên lặng quan tâm anh chăm sóc anh, cũng không dám tỏ vẻ thích anh.

"Ừ, Lão Đại, chị dâu hai người về trước đi, khó khăn lắm mới được nghỉ hai ngày, hai người phải đi chơi thật vui! Bọn A Phong nói lát nữa sẽ đến trông em!" Quan tâm nói với hai người chịu đựng đau đớn trong lòng, cô cũng biết Lăng Bắc Diệp yêu Lục Khải Lâm, đó là tình yêu thật sự, ở bên cạnh cô ấy anh nhất định sẽ vui vẻ.

Cô muốn anh vui vẻ hạnh phúc.

Lăng Bắc Diệp gật đầu một cái, Lục Khải Lâm cũng gật đầu kéo cánh tay của anh, sau khi hai người tạm biệt Lam Khả thì rời đi.

*

"Anh đi ngủ bù!" Về đến nhà Lăng Bắc Diệp cởi áo khoác xuống trầm giọng nói, sau đó nhanh chóng đi vào phòng ngủ. Anh thật sự quá mệt mỏi, mệt mỏi sắp không có cách nào nhắm mắt.

"Ừm!" Lục Khải Lâm săn sóc nói: “Em đến Sở Sự Vụ...."

Lăng Bắc Diệp không có trả lời, ngã lên giường kéo chăn che người lại. Trong lòng Lục Khải Lâm hơi ê ẩm, chẳng lẽ anh tức giận? Tối hôm qua còn xin cô đừng đến công ty đấy....

Cô nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại cho anh rồi rời đi, vẫn phải đến công ty xe còn ở bên đó.

Buổi tối tan việc như bình thường, đi siêu thị mua thức ăn mới, lúc về đến nhà trong phòng ngủ lại không bóng dáng của anh, gọi điện thoại hỏi một chút thì anh nói là đi bệnh viện thăm Lam Khả rồi. Trong lòng Lục Khải Lâm đau đớn, không quan tâm là không thể nào đặc biệt là khi cô xác định Lam Khả thích anh.

Tại sao anh không thể nghe lời của cô anh quan tâm cô bé kia như vậy, chỉ làm cho cô ấy hi vọng, hại người ta!

Cô cảm thấy chờ Lăng Bắc Diệp trở lại, phải nói chuyện với anh một chút.

Cũng may sau khi cô làm bữa tối xong thì cũng đúng lúc anh trở lại, còn giúp cô bưng thức ăn, hai người bình tĩnh hòa nhã ăn tối cũng không nói chuyện của Lam Khả. Đợi đến lúc mỗi người đều tắm rửa xong, trước khi lên giường cô đứng ở cửa sổ gọi anh lại.

"Anh A Diệp, em muốn nói chuyện với anh một chút...." Lục Khải Lâm trầm giọng nói.

"Sao vậy? Có chuyện gì thì cứ nói thẳng!" Lăng Bắc Diệp giống như đã quên chuyện không vui buổi sáng, tiến lên,ôm lấy cô hỏi. Còn hôn lên môi cô một cái.

"Đừng làm rộn là chuyện Lam Khả, em phải nói rõ với anh!" Cô nghiêm túc nói, nhìn anh chằm chằm, Lăng Bắc Anh Diệp cau mày, không ngờ cô lại nói chuyện này “Nói rõ ràng, tốt! Anh cũng không muốn bởi vì chuyện không có thật này mà giận dỗi với em!” Lăng Bắc Diệp cũng nghiêm túc nói.

Lục Khải Lâm hít sâu một hơi “Qua quan sát cùng trực giác của phụ nữ nói cho em biết Lam Khả thích anh." Lục Khải Lâm nhìn anh nghiêm túc nói. Lăng Bắc Diệp nghe lời của cô tâm trạng vốn tốt lại xuống thấp.

"Anh đừng có mà không tin, mặc dù anh là một cảnh sát nhưng chuyện tình cảm có lẽ không có trực giác như em! Cô ấy thích anh, anh quan tâm cô ấy như vậy sẽ cho cô ấy hy vọng, có biết hay không?" Cô lại trực tiếp nói.

Lăng Bắc Diệp cảm thấy rất buồn cười “Trực giác của em? Nếu trực giác của em chuẩn như vậy, mấy năm này tại sao em lại không biết anh thích em? !" Lăng Bắc Diệp giễu cợt phản bác “Lâm Lâm, phụ nữ thỉnh thoảng ăn dấm chua sẽ rất đáng yêu, nhưng ăn dấm chua loạn như em, cố tình gây sự sẽ không còn đáng yêu nữa!" Lăng Bắc Diệp lại bổ sung.

Lục Khải Lâm cau mày nhìn anh, nhìn khóe miệng anh mang theo nụ cười giễu cợt trong lòng cô rất khó chịu “Em tốt bụng nhắc nhở anh! Không muốn nhìn thấy Lam Khả hãm vào sâu hơn!" Cô tức giận phản bác.

"Lam Khả là một cô gái thông minh lanh lợi không thể nào thích một người đàn ông đã có vợ! Em còn ầm ỹ với anh nữa, đừng trách anh không khách khí!" Lăng Bắc Diệp cũng không muốn cãi vã với cô, thật vất vả mới được nghỉ ngơi 2 ngày,chỉ muốn cùng cô ân ân ái ái, vì chuyện tình như vậy quả thật chính là....

"Em không muốn ầm ỹ với anh! Em chỉ muốn nói ra những lời trong lòng! Muốn sau này anh đối xử với cô ấy chú ý một chút, chớ cùng người ta.... ưmh...." Cô gào lên eo bị anh giữ chặt, cái miệng nhỏ nhắn bị anh chặn lại, nụ hôn bá đạo mang theo trừng phạt rơi xuống, Lăng Bắc Diệp nảy sinh ác độc hôn cô đẩy cô ngã xuống giường.

Lục Khải Lâm cho dù giãy giụa nhưng cũng không chống lại được sức lực của anh, bị anh đè ở dưới người giở trò “Người phụ nữ đáng ghét, anh đối xử với Lam Tử cũng giống như với bọn A Phong! Cô ấy đối với anh cũng giống vậy!" Lăng Bắc Diệp buông môi cô ra tức giận nói, một tay gạt quần lót của cô....

"Em tin thái độ của anh đối với cô ấy nhưng không tin thái độ của cô ấy đối với anh! Không tin thì anh đi hỏi đám người A Phong một chút! Anh.... anh buông em ra.... tối nay em không muốn.... a...." Vừa thét lên, anh đã cứng rắn chen vào, cô thét chói tai còn có chút đau.

"Anh cứ không! Người phụ nữ đáng ghét! Xem anh thu thập em thế nào!" Lăng Bắc Diệp cố ý kích thích nói, theo sự vặn vẹo cô nơi đó dần dần ướt át, anh cử động.

Một cuộc hoan ái tiến hành trong một cuộc chiến tranh, cô phản kháng anh chinh phục, hai người kịch liệt lăn lộn trên giường lớn liều chết triền miên. Cuối cùng hai người mồ hôi đầm đìa quấn quýt lấy nhau, đem tất cả không vui quẳng ra sau đầu....

"Lăng Bắc Diệp.... anh.... vô sỉ...." Khốn kiếp còn hành hạ cô, cô nằm đó tức giận nói, không muốn cả nhúc nhích.

"Cử động, đừng giống như con cá chết.... Anh vô sỉ, chỉ thích vô sỉ với em...." Vỗ vỗ mông cô anh ác ý nói “A...." Mông bị đau mà vặn vẹo, cô mất hồn kêu lên vài tiếng ngay sau đó lại nảy sinh ác độc hành hạ cô....

Cô giả bộ bất tỉnh, anh mới chịu tha cho cô ôm cô đi vào giấc ngủ.

Ngày thứ hai Lăng Bắc Diệp tạm thời có chuyện nên đi ra ngoài, Lục Khải Lâm chuẩn bị thức ăn dự định đến bệnh viện thăm Lam Khả.

Nếu Lăng Bắc Diệp không tin cô vậy cô phải nói cho Lam Khả, cũng là vì tốt cho cô ấy, một cô gái còn có tiền đồ tốt đẹp đang đợi cô ấy, tại sao có thể lầm đường lỡ bước?

Thấy Lục Khải Lâm đến thăm mình Lam Khả hơi bất ngờ, nhiệt tình tiếp đãi cô “Đã có thể xuống giường đi lại à?" Nhìn Lam Khả đang luyện tập vặn eo, cô cười hỏi.

"Dạ, đúng vậy, chị dâu vết thương nhỏ mà thôi! Không có gì đáng ngại!" Lam Khả cười nói, ngồi xuống bên giường.

"Ăn cơm trước đi, tay nghề không tốt lắm, em ăn một chút đi!"

"Ưmh.... Tự chị làm à? Mùi vị rất ngon!" Lam Khả ăn nấm hương, nghe lời của cô kinh ngạc hỏi, còn ca ngợi nói.

"Là chị làm, cũng không phải là mỹ vị gì...." Tính cách cô gái này xem ra rất cởi mở, trên mặt vẫn cười dáng dấp cũng rất đẹp, tóc không dài lắm.

"Em còn tưởng rằng mười đầu ngón tay của chị không dính nước xuân cơ đấy, không ngờ tài nấu nướng của chị lại tốt như thế!" Cô vẫn cho là vợ của Lăng Bắc Diệp là người sống an nhàn sung sướng là thiên kim mười ngón tay không dính nước xuân, không ngờ cô ấy lại còn biết làm cơm, tay nghề tốt như vậy bình thường nhất định hay làm cơm.

Là người cũng hiền hoà, thật sự rất xứng đôi với Lão Đại....

Nghĩ như vậy trong lòng cô lại ê ẩm cũng cảm thấy cô đơn. Nhưng “ thua" Lục Khải Lâm cô rất cam tâm tình nguyện.

Hơn nữa, Lăng Bắc Diệp cũng rất yêu cô ấy, cô thường nghe lúc Lăng Bắc Diệp nghỉ ngơi ở văn phòng trong miệng kêu tên của cô ấy....

"Bình thường nhàn rỗi không có chuyện gì làm thì chị chỉ thích làm vài món ăn, nấu nồi canh...." Cô cười nói.

"Ừ, Lão Đại thật có lộc ăn!" Lam Khả cười nói.

"Anh ấy á quanh năm không ăn cơm ở nhà! Suốt ngày làm việc điên cuồng!"

"Cho nên chị dâu chị phải khuyên anh ấy nhiều vào, chị không biết anh ấy thường mệt mỏi có thể ngủ thiếp đi ở văn phòng, phòng thẩm vấn...." Nhắc tới Lăng Bắc Diệp tim cô lại đập nhanh cũng đau lòng. Trước kia rõ ràng cảm giác quan hệ giữa Lăng Bắc Diệp và vợ không được tốt, gần đâ, phát hiện bọn họ hình như hòa thuận rồi....

Nhìn anh vui vẻ là cô cũng vui vẻ, nhưng thấy khổ sở chính là phần vui vẻ này không phải là cô cho anh.

Đã nói cô bé này thích anh, Lục Khải Lâm thấy rõ cảm xúc trong ánh mắt cô ấy “Em rất quan tâm anh ấy...." Cô trực tiếp trình bày chỉ thấy sắc mặt Lam Khả hơi cứng ngắc.

"Em dĩ nhiên là quan tâm Lão Đại..., mỗi người trong đội của bọn em đều đối xử giống như người thân!" Lam Khả cười nói với cô, gương mặt tự nhiên.

"Ừ, A Diệp đối với em đúng là như vậy anh ấy xem em như em gái!” Lục Khải Lâm lại nói, trong lòng Lam Khả run lên cứng đờ cười gật đầu.

"Lam Khả, em là cô gái cực kì thông minh, vừa là một cảnh sát nhân dân ưu tú có thể phân biệt đúng sai ...."

"Chị dâu, chị nói vậy là có ý gì?" Lời nói này có chút ngụ ý, làm cô run sợ cũng chột dạ lầm bầm hỏi.

"Ý của chị em hiểu, chị không có ác ý gì cũng coi em là em gái giống như A Diệp! Hi vọng em không nên tiếp tục mê muội mà yêu anh ấy, em nên có người đáng để em chờ đợi hoặc là người theo đuổi....Anh ấy là người đã kết hôn...." Lục Khải Lâm nói ra chỉ thấy sắc mặt của Lam Khả trắng bệch, bộ dáng cô đơn bi thương, làm cô có chút áy náy, nhưng suy nghĩ trong giây lát,cô là vì tốt cho cô ấy.

Không ngờ bị Lục Khải Lâm phát hiện, lòng của Lam Khả xé rách đau đớn, cảm thấy rất mất thể diện có loại kích động muốn chui xuống lỗ “Chị dâu, chị yên tâm em chắc chắn sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng của hai người! Lam Khả em sẽ không làm chuyện bẩn thỉu như vậy!" Chẳng lẽ, cô len lén thích một người cũng không thể sao?

Lam Khả kích động nói, lúc này Lăng Bắc Diệp vừa đúng lúc xuất hiện ở cửa.

Bạn đang đọc Cô Vợ Trẻ Con Của Lăng Thiếu Bá Đạo của Ức Tích Nhan
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.