Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cầu hôn

Tiểu thuyết gốc · 1884 chữ

Lâm Vân đau đớn ngất đi, Lưu Tuyết ở một bên trông chừng hắn. Nửa ngày sau, Lâm Vân tỉnh lại, các cơn đau vẫn còn, hắn nhìn Lưu Tuyết ở một bên ngủ thiếp đi, nàng nằm ngay bên cạnh hắn.

Lúc này Lâm Vân mới quan sát kỹ gương mặt nàng, hắn không kìm lòng được lặng lẽ hôn lên trán nàng. Từ khi đến thế giới này, Lưu Tuyết là người con gái thứ hai đối xử tốt với hắn.

Lưu Tuyết tỉnh lại, thấy Lâm Vân chăm chú nhìn mình, nàng cũng hoảng loạn ngại ngùng, trong lòng rối như tơ vò.

“Ta…ta mệt quá ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Mọi chuyện không như ngươi nghĩ đâu” Lưu Tuyết vội vàng giải thích.

Lâm Vân mỉm cười, hắn cũng nhanh chóng đứng lên không để ý tới nàng.

“Nè nè, ngươi cười cái gì chứ? Không cho phép ngươi cười ta” Lưu Tuyết nói.

Lâm Vân để ý đến vết thương trên trán của Lưu Tuyết, vết thương đã khô máu, bắt đầu có dấu hiệu kết vảy.

“Cổ Mẫu có thể giúp ta tìm loại đan dược trị lành vết thương của nàng” Lâm Vân âm thầm dò hỏi

“Chủ Nhân, bên kia có một gốc Huyền Linh sâm 50 năm, có thể hồi phục được chút, ngoài ra còn có Huyết Linh quả, Ô Sa Linh Tủy đằng, Kim Huyền Ngọc Lộ suối, và Tử Dương Hoán Huyết đan……” Cổ Mẫu kể tràng giang đại hải.

“Được….. được rồi, loại tốt nhất thôi” Lâm Vân choáng váng nói

Lâm Vân giúp Lưu Tuyết hồi phục, nàng rất cảm kích Lâm Vân, trong lòng lại tăng lên hảo cảm. Sau đó, Lâm Vân nhanh nhẹn nấu thêm cho Lưu Tuyết một ít món ăn ngon, Lưu Tuyết ăn ngon đến nỗi quên hết cả trời đất, khen tài nghệ của Lâm Vân, còn nói chuyện với hắn rất vui vẻ. Có lẽ sau bao nhiêu biến cố thì đây là lúc nàng cảm thấy yên bình nhất, không còn muộn phiền, quên đi nhưng mất mát đã trải qua.

Bên trong Đan đường này cũng chỉ có ma dược và linh dược, một ít sách về các loại cây thuốc, một ít đan dược trị thương, hầu như là không có đan dược để tăng tu vi.

“Trúc Cơ đan cũng không có, ta muốn tìm cho Hoa Ngọc Lan” Lâm Vân nói

Dù sao cũng ở Đan đường này khá lâu, Lâm Vân hắn quyết định tìm đường đi ra tiếp. Trong Đan đường này hiện tại vẫn còn rất nhiều bảo dược, nhưng hắn không đủ trữ vật đành phải cố gắng nhịn xuống. Dù sao nơi này vẫn còn đó, sau này hắn có thực lực hắn sẽ tự tìm đến lấy đi mọi thứ nơi này.

Lâm Vân lại tiếp tục ra đến cửa, lần này cánh cổng chứa đầu lâu trắng đóng lại, hắn lại nhìn cánh cửa chứa đầu lâu đen vẫn chưa mở ra.

“Nè, còn đường nào khác ra khỏi đây không” Lâm Vân lại hướng về cánh cửa hỏi

“Chào mừng ngươi đã đến Đan đường Luyện Thi Tông, nếu là đệ tử của Luyện Thi Tông thì lấy ra thân phận, nếu không phải xin mời vượt qua khảo nghiệm” Âm thanh lưu trữ lại vang lên.

“Xin lỗi, ta không muốn vượt qua khảo nghiệm, ta chỉ muốn hỏi đường ra khỏi đây” Lâm Vân khách sáo nói.

“…Đan đường Luyện Thi Tông, nếu là đệ tử của Luyện Thi Tông xin lấy ra thân phận, nếu không xin mời vượt qua khảo nghiệm” Âm Thanh lưu trữ lại vang lên như cũ

Lâm Vân lắc đầu, chắc không thể hỏi được gì nữa rồi, dù sao cửa đầu lâu đen chỉ là khảo nghiệm dễ hơn, hắn cũng lười đi khảo nghiệm. Lâm Vân tiếp tục tìm kiếm đường khác rời khỏi.

Lâm Vân nhìn xuống vạch kẻ màu vàng dưới đất, nếu hắn lại bước sang phía bên kia chắc chắn bọn Cương Thi sẽ đuổi đến đánh giết.

“À…nhưng mà vết thương của Lưu Tuyết đã khô rồi” Lâm Vân chợt nhớ.

Như vậy, thực lực của đám Cương thi chắc đã hạ xuống cấp 1, hắn cũng không lo hắn chật vật chạy trốn nữa, bây giờ cũng thoải mái chạy hơn nhiều. Lâm Vân nắm lấy tay Lưu Tuyết, hắn hít một ngụm khí lạnh, kéo nàng chạy thục mạng về hướng sâu trong động.

Lúc hắn vừa rời đi, đột nhiên chiếc đầu lâu màu trắng hai hốc mắt từ từ lộ ra hai con ngươi, sau đó nó lẩm bẩm “Một vạn năm rồi, cuối cùng ta cũng chờ đến ngày này. Dù không phải là đệ tử của Tông môn, nhưng vẫn còn tốt hơn là không có ai” Nói xong đầu lâu trắng lại quay về hình dáng cũ.

Lúc này, đầu lâu đen cũng lộ ra hai con ngươi lẩm bẩm “Chết tiệt, ta không thể để hắn lẫn tay trên được” đầu lâu đen lại quay về trang thái cũ.

Lâm Vân vẫn nắm tay Lưu Tuyết chạy thục mạng, hắn vẫn không hề biết chuyện này, có người theo dõi hắn và cũng thật lạ khi Cổ Mẫu cũng không cảm nhận được, mặc dù nó có thể qua mặt được các lão quái vật khủng bố.

Sáu tên Cương thi cũng không nhàn rỗi, chúng nó cảm nhận được có hai kẻ cả gan xâm phạm lãnh thổ cỏ bọn nó. Lỗ mũi của sáu tên vểnh lên hít hít, sau đó chạy rớt cả trứng đuổi theo.

Vẫn là mùi hôi thối này, Lâm Vân hắn đã biết Cương thi đang bám theo, cũng không rảnh quay đầu lại nhìn, vẫn nắm lấy Lưu Tuyết chạy trốn. Thực lực của sáu tên Cương thi mặc dù vẫn cấp 1 nhưng Trúc Cơ vẫn là Trúc Cơ, hiện tại hắn không đủ khả năng để chiến đấu.

“Chủ nhân, phía bên kia” Cổ Mẫu lại lên tiếng nhắc nhở

Lâm Vân đã nhìn thấy vạch kẻ màu vàng dưới đất, hắn cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng. Chỉ chục bước nữa thôi là hắn và Lưu Tuyết sẽ an toàn, nhưng sáu tên Cương thi vẫn không để yên cho hắn dù cho đến phút cuối. Một tên lao người đến nắm được chân của Lâm Vân kéo lại

Lâm Vân dứt khoát ném Lưu Tuyết thẳng về phía vạch kẻ vàng, sau đó đưa tay chắn lại trước ngực, một bàn tay Cương thi hướng đến, trực tiếp xé toạc đi lớp da trước ngực hắn.

Cắn răng chịu đau đớn, Lâm Vân phải tìm cách nhanh chóng thoát ra, nếu không chắc chắn hắn sẽ bị sáu tên Cương thi này vây công chết.

Tên Cương thi nắm chân của Lâm Vân rất chặt vẫn không chịu buông ra, Lâm Vân chỉ biết dùng tay đón chặn những chỗ nguy hiểm, cánh tay hắn lần này kịch liệt đau nhức.

Bốn tên Cương thi phía sau lại đuổi kịp, cả sáu tên đồng loạt ra tay, lần này mỗi tên đều hướng đến một chỗ yếu hại trên người Lâm Vân. Tình thế nguy cấp, Lưu Tuyết bên kia vạch kẽ cũng liều minh bước qua trong lòng muốn chết cùng Lâm Vân hắn.

Lâm Vân nhìn thấy hành động của Lưu Tuyết trong tận sâu trong đáy lòng đã có một chút tình cảm xao động.

Khoảnh khắc chí mạng, Lâm Vân nuốt một viên Bạo Liệt Ma đan mà hắn nhặt được ở Đan đường của Luyện Thi Tông. Bạo Liệt Ma đan, tăng lên hai cảnh giới nhỏ, di chứng là hắn sẽ bị đứt hết kinh mạch.

“Chết thì chết, liều mạng” Lâm Vân quát

Dược lực vừa lan tỏa, cảnh giới của Lâm Vân bùng nổ, sáu tên Cương thi bị đẩy lùi. Cơ thể của Lâm Vân đột nhiên săn chắc lại. Hắn vung ra một cước đá bay đầu một tên Cương thi

Cương thi cũng thật quái dị, hắn cũng không chết, cúi xuống đất lò mò tìm lại cái đầu của mình.

Năm tên còn lại lao lên, Cương thi động tác không có quá nhiều kỹ xảo, khả năng chiến đấu kém, bù lại sức mạnh lại to lớn. Lâm Vân dùng một chút kỹ xảo cũng thành công đẩy lùi đám Cương thi về sau.

Sau đó, hắn tiếp tục chạy về phía vạch kẻ vàng nằm gục xuống đất.

Kinh mạch hắn đứt rời, toàn thân kiệt sức, hơi thở thoi thóp. Di chứng từ Huyết Cốt Đoạn Tục đan vẫn còn, cộng thêm lần này là của Bạo Liệt Ma đan cường thế. Lâm Vân có lẽ đã trở thành một phế nhân.

Lưu Tuyết ở một bên lo lắng, nàng cũng không ngờ Lâm Vân lại có thể thoát ra được ma trảo của sáu tên Cương Thi.

Lâm Vân sau nửa ngày tỉnh lại, hắn cảm nhận bản thân, biết mình đã trở thành một phế nhân. Hắn kể mọi chuyện cho Lưu Tuyết hiểu. Sau khi xác nhận Lâm Vân đã trở thành một phế nhân, Lưu Tuyết lúc này đã tuyệt vọng.

“Thù oán chưa trả, thực lực không có, người có khả năng giúp ta cũng tàn phế rồi. Cha, mẹ, đại ca, ta thật vô dụng, đành để kiếp sau báo” Lưu Tuyết thở dài.

“Dù sao thì cũng không thể thoát khỏi đây, chết hay không cũng không có gì khác nhau, thôi thì ta sẽ sống vui vẻ cùng hắn đến giây phút cuối cùng.” Lưu Tuyết âm thầm suy nghĩ

“Nè, Ngươi tên gì?” Lưu Tuyết nhớ ra nàng vẫn chưa hỏi tên của hắn.

“Lâm Vân” Lâm Vân đáp

“Ta muốn cùng chàng bái đường thành thân ngay chỗ này” Lưu Tuyết nói

“Tại sao? Ta đã là người tàn phế” Lâm Vân nghi hoặc

“Sớm muộn gì cũng chết, ta muốn cùng chàng vui vẻ sống đến cuối cùng, với lại ta cũng không muốn mình chưa lấy chồng mà đã chết sớm” Lưu Tuyết vui vẻ nói, nàng rất lạc quan

Lâm Vân cảm thấy Lưu Tuyết là một cô gái tốt, hắn đã tàn phế rồi nhưng nàng vẫn chấp nhận hắn, trong lòng lại tăng lên hảo cảm. Hắn xác nhận, một người con gái lại có thể hi sinh bản thân mình để yêu hắn như vậy thì nếu hắn còn ra vẻ với nàng nữa thì thật đúng là kẻ ngu đần.

“Được, ta muốn cưới nàng làm vợ! Nàng đồng ý chứ” Lâm Vân dứt khoát trịnh trọng tuyên bố

Lưu Tuyết cảm động, nàng cười thật hạnh phúc như gió mùa xuân thổi về, gương mặt nàng lấm lem bùn đất nước mắt hạnh phúc tràn xuống đôi gò má.

Sau cùng, sau bao nhiêu cay đắng nàng gặp phải, thì đây là thứ làm nàng hạnh phúc nhất. Nàng cầu nguyện cho linh hồn cha mẹ, tộc nhâ, và đại ca của nàng ở cửu tuyền có biết thì hãy chúc phúc cho nàng.

“Thiếp nguyện ý” Lời của Lưu Tuyết tuyên bố vang vọng cả hang động.

Bạn đang đọc Cổ Tiên Ma sáng tác bởi hideseok
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hideseok
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 121

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.