Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chật Vật Thoát Khốn

Tiểu thuyết gốc · 2030 chữ

Chương 7 : Chật Vật Thoát Khốn.

Từ bên trên bức thạch điêu, thanh huyết kiếm xé gió lao ra, tốc độ vô cùng nhanh chóng, kiếm phong sắc bén cơ hồ có thể cắt đứt cả không khí, chỉ kịp nhìn thấy một vệt quang đoàn màu đỏ kéo dài, xuyên thấu trước sau, khi thanh huyết kiếm còn cách yết hầu Cổ Tiên Linh tầm mấy gang tay, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng ngập trời sát khí đi cùng tiếng " Đinh ! Đang " của kiếm âm sắc lạnh.

Mọi chuyện phát sinh quá mức nhanh chóng, từ khi thanh huyết kiếm xuất hiện cho đến thời điểm hiện tại thậm chí trôi qua chưa tròn một cái chớp mắt, Cổ Tiên Linh âm thầm kinh hãi, với nhãn quan cùng tâm cơ của một Nguyên Anh cường giả không cho cho phép bản thân hắn mất tập trung dù chỉ trong giây lát.

Lúc này một ngón tay nhẹ điểm lên mi tâm, miệng nhẩm pháp quyết, cưỡng ép thi triển ra một môn công pháp cao cấp mà sinh thời hắn vẫn thường hay sử dụng.

" Thần Hành Bách Biến! Thần Hành Nhất Thức! " Lời nói vừa rơi xuống, ngay tại vị trí hắn đang đứng thình lình phát sinh gợn sóng, cả người Cổ Tiên Linh bỗng dưng trở nên mờ nhạt, tiếp theo, mấy chục đạo tàn ảnh trùng điệp chồng chất lên nhau, sát na thanh huyết kiếm kia vừa vặn chém trúng vào một trong số những đạo tàn ảnh đó.

Thần Hành Bách Biến tất cả có tám thức, là môn bộ pháp mà ngày trước tại thời điểm Kết Đan, Cổ Tiên Linh vô cùng ưa chuộng, phương pháp dịch chuyển tức thời trong phạm vi nhỏ, tốc độ bạo phát ra cực kỳ khủng bố, thậm chí ở một mức độ nào đó mà nói, không hề thua kém thủ đoạn Thuấn Di của Nguyên Anh tu sĩ.

Tránh thoát một kích, vẻ mặt không đổi, tay phải tiếp tục bắt ra hàng loạt pháp quyết, miệng hét lớn " Hám Thiên Quyền ! " .

Linh khí trong đan điền được điều động đến cực hạn, lúc này một quyền mạnh mẽ đấm vào khoảng không vô định, ngay sau đó ở giữa hư vô thình lình huyễn hóa ra một cái quyền ảnh, quyền ảnh vừa mới thành hình liền hung hăng nện thẳng lên thanh huyết kiếm, tựa hồ sơn nhạc đổ sụp, chỉ nghe được một tiếng oanh minh trầm thấp.

Thanh phi kiếm đột ngột ngừng lại, lơ lửng hư vô, huyết quang bạo loạn, sát na sau có thể nhìn thấy bằng mắt thường vô số vệt nứt vỡ, những vệt nứt này ken đặc như mạng nhện, rốt cuộc toàn bộ đổ sụp, trong phút chốc hóa thành không khí, tan biến như chưa từng hiện diện.

Cổ Tiên Linh thở hắt ra một hơi, thầm kêu may mắn, phát sinh vừa rồi vậy mà khiến cho hắn có cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt, nếu không nhanh chóng thi triển ra Thần Hành Bách Biến, chỉ e đầu hắn đã bị thanh huyết kiếm kia oanh nổ.

" Ngươi xem, vệt máu vừa rồi vậy mà vẫn còn nguyên trên bức thạch điêu ! " Hứa Ứng Thiên như phát hiện ra chuyện gì kinh thiên động địa lắm, lạc giọng la thất thanh.

Lúc này Cổ Tiên Linh mới có đủ thời gian đi quan sát, búng máu vừa rồi là do chính miệng hắn phun ra, vô tình vấy lên bức thạch điêu trước mặt, sau đó lại bị thanh huyết kiếm kia hấp thu sạch sẽ, rõ ràng là tận mắt hắn nhìn thấy như vậy.

" Ta đánh ra một quyền rồi nhận lại phản phệ tương tự, có nghĩa công kích này phụ thuộc hoàn toàn vào tu vi khổ chủ, tu vị càng cao thì huyễn địch càng mạnh.

Thanh huyết kiếm vốn là hư ảo nhưng sau khi hấp thu máu huyết của ta lại hóa thành thực thể, phải chăng huyễn cảnh chỉ có tác dụng làm rối trí, đánh lừa thị giác? .

Tâm bất di, trí bất động có lẽ là chìa khóa duy nhất để phá mở huyễn trận này " Cổ Tiên Linh thầm nghĩ.

Ban đầu những bức thạch điêu kia chỉ là những phiến đá trơ vô cùng tầm thường, thế nhưng sau khi bước vào bên trong lại tự động hóa thành trận pháp, nếu không phải thần thông cố định, nếu không phải một cái bẫy rập mang tính nhất kích tất sát thì có lẽ chính là một trò ảo thuật, một loại kỹ xảo cao siêu nào đó được chủ nhân sơn động này bày bố ra nhằm thử thách, ngăn cản kẻ ngoại lai.

Tuế nguyệt trôi qua không biết đã bao lâu, đến sinh mệnh còn có khi tắt huống hồ một loại thần thông, trên đời vốn chẳng có thứ gì tồn cùng thiên địa, hiển nhiên vị Hư Thần cường giả, chủ nhân sơn động này đã sớm nghĩ đến điều đó cho nên mới bố trí ra một cái huyễn trận, bởi những thứ thuộc về hư ảo thì đương nhiên sẽ tồn tại lâu dài.

" Tiểu Linh! Tiểu Linh! " Hứa Ứng Thiên nắm lấy vạt áo Cổ Tiên Linh cố sức lôi kéo , vẻ mặt trầm mặc như đang suy tư điều gì cao siêu lắm, sau đó mới hắng giọng, nói .

" Ta nghĩ ra rồi, huyễn trận này ngoài khiến cho ngoại nhân mê muội lạc đường thì còn đánh lừa thị giác, những thứ phát sinh kia tuyệt đối chỉ là hư ảo, lúc nãy cũng là ngươi tự làm tổn thương chính mình, chúng ta thử không thèm đếm xỉa, dùng máu tươi vấy lên thạch điêu kiểm tra chân, giả, họa chăng mới tìm được đường thoát khốn "

" Lão tử cũng rất thông minh a! Nhiều lúc ta còn phải tự thán phục bản thân mình, quá cao siêu rồi .. Hắc Hắc " Hứa Ứng Thiên vừa nói vừa liên tục xuýt xoa, ánh mắt sáng như sao, nhìn vô cùng có thần.

Cổ Tiên Linh nghe vậy chỉ biết lắc đầu cười khổ, quả thực vị bằng hữu này của hắn thiên tư không tệ, đến kẻ có kinh lịch dày như Cổ Tiên Linh cũng chỉ là trong phút chốc, từ trong tự thân trải nghiệm đi minh ngộ, vậy mà Hứa Ứng Thiên chẳng cần tốn nhiều thời gian, đơn giản dựa vào suy luận đã có thể hiểu ra vấn đề.

Nghĩ đến việc ba năm sau Hứa Ứng Thiên phải bỏ mạng, trong lòng Cổ Tiên Linh cũng cảm thấy xót xa : " Ở kiếp này ta không để cho ngươi phải chịu thiệt thòi, không để cho bất kỳ kẻ nào cướp đi của Cổ Tiên Linh một người bằng hữu " .

Đã bước chân ra con đường khác, hắn không mong muốn chuyện cũ lặp lại, dĩ vãng cần một cái ôm là đủ, nhưng lần này thì khác, Cổ Tiên Linh không chỉ nắm trong tay vận mệnh của bản thân, ở gia viên hắn còn có thân nhân bằng hữu, ngót nghét hai kiếp người hắn chưa lần hồi tưởng : " Cha ! Mẹ, hài tử sẽ sớm trở lại, các người, đợi ta! ".

Cổ Tiên Linh vốn được sinh hạ trong một gia đình thế tục, ở một quốc gia phàm nhân, năm đó nhằm khi binh kỳ chinh chiến, cha hắn bị người ta bắt lính, sung quân, khói lửa chiến tranh không dừng lại ở bên kia biên cảnh mà lan tràn khắp nẻo, khiến cho nơi nơi gia viên hư tán, người người thân bằng thất lạc.

Cũng năm đó, một hài tử tám tuổi buộc phải tha hương cầu thực, mình bê bết máu, lê lết qua chín trăm bậc thang đá bái nhập vào môn phái tu chân, người thu nhận hắn không ai khác chính là sư tôn của hắn hiện tại.

Cổ Tiên Linh vẫn còn nhớ như in những lời mà ngày đó, khi tao ngộ sư tôn nói : " Ngươi tu tiên để làm gì? ".

Hắn đáp.

" Ta tu tiên để trả nợ nước, báo thù nhà, ta tu tiên để truy cầu thực lực, để tìm kiếm phụ mẫu, để bảo hộ thân nhân, ta tu tiên vì trường sinh, vì căm ghét chiến tranh, vì căm thù chém giết " .

" Ngươi có biết trên đời này không hề tồn tại tiên nhân? Ta và ngươi, tất cả chúng ta chỉ là những con người phàm tục, bình thường đến mức không thể bình thường hơn được.

Khi ngươi nắm trong tay thực lực rồi ngươi sẽ thấy bản thân mình càng lúc càng trở nên nhỏ bé, với người yếu nhược thì một thanh kiếm cũng tượng trưng cho thực lực, dùng kiếm giết người, tôn cao thực lực, nhưng trên đời còn có đao, thương, kích, bổng.. Những thứ vũ khí còn lợi hại hơn cả kiếm.. Vậy rốt cuộc ngươi cần bao nhiêu thực lực mới đủ ?

Ngươi căm ghét chiến tranh, không ưa chém giết! Điều này tốt, thế nhưng ngươi lại không biết chiến tranh cũng đại biểu cho thực lực, kẻ cầm kiếm luôn xem thường kẻ tay không tấc sắt, như cường giả chẳng bao giờ xem trọng nhược nhân, chiến tranh xuất phát từ mưu lợi, từ tư thù.. Ngươi mang thù nhà, nợ nước, liệu khi thực lực đầy đủ, khi ngươi quay trở lại có dám cam đoan không gây nghiệt chiến tranh ? .

Ngươi nói tu tiên là vì bảo hộ, nhưng đi rồi mới biết, có khi đến tính mạng của bản thân còn chưa lo được, chung quy nhân mệnh trên đời đều có số, dù cho ngươi nắm trong tay đại đạo cũng vô phương thay đổi.

Vậy ngươi tu tiên để làm gì? Tu tiên vì trường sinh ư? Ngay như ta ba trăm năm thọ mệnh cũng sắp cạn, phàm nhân trăm năm một kiếp, tu sĩ ba trăm năm cũng chỉ là một kiếp, nhân sinh dài ngắn như nhau, đều một lần nhắm mắt, nếu muốn trường thọ phải sống bao nhiêu? " .

Đáy lòng cảm thán, hồi tưởng chuyện cũ là điều mà xưa nay chẳng mấy khi hắn làm, cũng khá lâu rồi Cổ Tiên Linh chưa gặp lại sư tôn, qua mấy cái hơi thở bình ổn tâm tình, Cổ Tiên Linh chằm chằm nhìn Hứa Ứng Thiên, bỉu môi cười : " Bây giờ nên dùng máu của ta hay là máu của ngươi đây ? " .

" Ta da dày thịt béo, tốt nhất dùng máu của ta, ngươi xem ngươi chỉ có da mỏng bọc xương, lấy đâu ra máu? " Hứa Ứng Thiên chẳng thèm suy nghĩ, nhanh chóng đáp lời.

" Tiểu Thiên này nhiều khi đáng ghét nhưng lắm lúc lại rất thật tâm ! " Cổ Tiên Linh thầm nghĩ, đáy lòng cũng cảm thấy được an ủi phần nào.


Đôi lời.

Nếu ai đã từng đọc qua Lạc Thiên Tiên Đế, từng theo dõi, từng đặt vào kỳ vọng thì cho phép ta tạ tội.

Kỳ thực ta đăng gần 100 chương, bản thảo, tồn chương cũng có hơn 100, ta drop không phải vì cạn kiệt ý tưởng, hay muốn ôm con bỏ chợ mà là vì một vài lý do tế nhị... Để viết ra một bộ truyện, đặt vào đó rất nhiều tâm tư, tự tay bóp chết, thực không đành.. Nhưng biết làm sao được.

Nay viết tiếp bộ này, những ai đã từng yêu mến Lạc Thiên Tiên Đế, hy vọng mọi người nhiệt thành ủng hộ.

Ta không hứa hẹn, vì lần trước cũng đã hứa nhưng vô giá trị.. Tuy nhiên ta sẽ cố gắng đến cùng.

Cám ơn tất cả.

Tiểu văn nhân * Hành Thiên Hạ *

Bạn đang đọc Cổ Tiên Linh sáng tác bởi nguyentranvu
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi nguyentranvu
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 104

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.