Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cô lập

2696 chữ

Sự xuất hiện của Lục Úc tựa hồ không gây xáo trộn gì nhiều , sắc mặt các bạn học vẫn như thường , tựa như tập mãi thành thói quen làm như không nghe không thấy không biết , chỉ có số ít người len lén trộm nhìn qua , trong mắt mang theo vẻ chán ghét và khinh thường .

Mà giáo viên cũng không chút ảnh hưởng nào , ngay cả âm thanh giảng bài cũng chưa từng dừng lại , vẫn như cũ mặc ta giảng trên bục nước miếng tung bay tứ tung , ngay cả một ánh mắt liếc nhìn cô cũng chẳng có .

Sắc mặt cô vẫn trắng bệch như tuyết , trên khuôn mặt thanh tú không tý biểu tình nào , ánh mắt chết lặng và trống rỗng , một chút màu sắc cũng không có , giống như một con rối gỗ không có linh hồn , người cô cũng giống như tên của cô dày đặc u ám . (Âm úc sâm nhiên)

Cô vác chiếc cặp siêu lớn không hợp với thân hình gầy yếu của cô , dường như trong đó chứa đầy cả sách , nặng trình trịch , dây cặp gắt gao móc trên khung xương lồi ra của đôi vai , mỗi một bước đi không ngừng run rẩy , nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp như cũ , cúi đầu lặng lẽ đi về phía sau phòng học nhẹ nhàng ngồi xuống vị trí trong góc .

" Cô ấy là Lục Úc , " Thấy Lục Duyên luôn nhìn cô , Chu Hạo quái lạ nhìn cậu , bất giác nhỏ giọng nhắc nhở , " Không lẽ cậu không biết đó chứ ? Suy cho cùng cô ấy cũng được coi như là em gái cậu ......"

" Tôi biết cô ấy là ai , chỉ là cảm thấy hơi kỳ quái ." Lục Duyên ngắt cậu ta .

" Kỳ quái ?" Chu Hạo sửng sốt một lúc , sau đó lập tức phản ứng lại , sợi dây thần kinh thô nói :" Ồ , với một người mới tới như cậu có thể sẽ cảm thấy kỳ quái đi ? Nhưng đối với chúng tớ mà nói đều bình thường thôi , thường thường Lục Úc mỗi ngày đều giờ này mới tới lớp ."

" Tớ không phải là nói cái kỳ quái này , mà là con người của cô ấy kìa ."

Rõ ràng thân là nhị tiểu thư Lục gia , cử chỉ và lời nói và thần thái lại nơi nơi tràn ngập hơi thở quỷ dị , tựa hồ tất cả mọi người tránh như tránh tà không kịp , trên mặt đều hoặc ít hoặc nhiều chê bai và chán ghét .

" Cậu ngay cả cái này cũng không biết !? Mệt cậu còn ở Lục gia ." Lời nói Chu Hạo mang theo vẻ kinh ngạc , biểu tình khoa trương mà nhìn cậu .

" Không biết ." Lục Duyên thành thật lắc đầu , " Tớ ngày hôm qua mới tới Lục gia ."

" Hèn chi cậu cái gì cũng chẳng biết ," Chu Hạo làm bộ làm tịch lắc lắc đầu , vẻ mặt thương hại nhìn cậu , " Tớ khuyên cậu vẫn là đừng nên tiếp cận cô ấy thì tốt hơn ."

" Tại sao vậy ?"

" Bởi vì ...... A ui đau !"

Lời nói còn chưa dứt , một viên phấn đột nhiên bay về phía cậu bạn , chính xác mà bay tới giữa trán .

" Chu Hạo ! Em đứng lên cho tôi !" Giọng nói bén nhọn tức giận của thầy giáo vang lên khắp phòng học .

" Vâng !" Chu Hạo sợ tới mức phản xạ từ chỗ ngồi nhảy lên , vẻ mặt mộng bức .

" Lên lớp không lo nghe giảng bài ở dưới nói bô bô cái gì đâu không ! Cả một tiết học cũng chẳng thấy cái miệng em ngừng lại ! Em không lo học nhưng người khác còn phải học đó !"

" Em em ...... em ...... Còn không phải bởi vì Lục ......" Chu Hạo xấu hổ cái cổ đỏ rần lên , người trước giờ luôn thành thật như cậu ta chưa từng bị tóm ngay tại chỗ , căng thẳng lắp ba lắp bắp , vừa định chỉ Lục Duyên nói là cậu xúi giục . Nhưng còn chưa nói xong đã bị thầy giáo không khách khí cắt ngang .

" Em xem bạn học Lục Duyên mới tới mà xem , nhìn người ta nghiêm túc biết bao , rồi lại nhìn mình xem ! Cũng không chê mất mặt , không muốn lên lớp thì cút đi cho tôi , phạt em đứng hết một tiết !"

Cái giề ?! Chu Hạo quay đầu , trợn mắt há hốc mồm khi phát hiện người vừa rồi hỏi đông hỏi tây - bạn học Lục Duyên của chúng ta đang ưỡn ngực ngẩng đầu , mắt thẳng nhìn về phía bảng đen , ánh mắt đó , muốn nghiêm túc bao nhiêm thì có bấy nhiêu ; Cái dáng ngồi ấy , muốn bao nhiêu tiêu chuẩn thì có bấy nhiêu , cả người toát ra dáng vẻ một học sinh ngoan .

Thầy ơi oan uổng quá .......

Chu Hạo khổ không nói ra được , muốn khóc lại không có nước mắt .

Lục Duyên !!!

Ông đây ghim cậu ! Cậu nhớ kỹ cho tôi !

Tiết tiếp theo là tiết thể dục , ánh nắng tươi đẹp , phong cảnh đúng dịp .

Lúc này trên sân thể dục tập trung một lượng học sinh lớn , không cùng khối có , không cùng lớp cũng có , tiếng hân hoan cười đùa , náo nhiệt sôi nổi .

" E hèm , được rồi được rồi tớ sai rồi , cậu đừng giận nữa được không ?"

Lục Duyên có chút ngượng ngùng vuốt mũi , giọng nói bất đắc dĩ .

" Cậu thật quá không đủ nghĩa khí rồi đó ? Thầy phát hiện cũng chẳng thèm nói với tôi , mệt tôi còn nói với cậu nhiều như vậy nữa chứ ! Kết quả thì sao !?"

Sắc mặt Chu Hạo đen lại , bực dọc nhìn cậu . Đồng thời liều mạng dẫm chân , móa ! Đứng cả một tiết chân mỏi nhừ theo , càng đáng thương hơn là tiết học sau là tiết thể dục mới đau chứ ! Sau khi tan học không những không thể ngồi nghỉ ngơi đàng hoàng , phải chạy ba vòng quanh sân thể dục ! Còn chuyện nào bi thảm hơn chuyện này ? Có chứ !

Chu Hạo càng nghĩ càng tức anh ách , liền trực tiếp quay đầu đi không thèm để ý đến cậu .

" Tình huống lúc ấy không phải rất khẩn cấp hay sao ? Tôi cũng không nghĩ rằng thầy lại nghiêm ......"

Trên khuôn mặt trắng nõn của Lục Duyên khó có được vẻ xấu hổ , lần này đích thực là cậu chẳng có tình nghĩa , rõ ràng người ta đang giúp cậu mà cậu lại qua cầu rút ván , không chút do dự đem người ta bán đi gấp .

Khụ , thật ra cậu cũng không muốn như vậy đâu , chỉ là ánh mắt của thầy quét tới , phản xạ cơ thể động lên . Đang lúc cậu muốn nói mấy câu vỗ về Chu Hạo , bên phía nữ sinh cách đó không xa đột nhiên truyền tới một trận xáo động - -

" Các em ai tới giúp bạn học Lục Úc giữ chân ?" Giáo viên thể dục hỏi các nữ sinh .

Lục Duyên và Chu Hạo đồng thời nhìn về phía bên kia . Thì ra lúc này các bạn nữ sinh đang kiểm tra gập bụng , cái này cần thiết phải hai người thành một tổ , giữ chân báo thành tích cho nhau . Nhưng lớp bọn họ có 19 bạn nữ , tự nhiên sẽ thừa ra 1 người .

Các nữ sinh ngơ ngác nhìn nhau , lần lượt lắc đầu - -

" Em không muốn !"

" Em cũng không muốn ......"

" Chết cũng không muốn !"

......

Trên từng khuôn mặt khả ái non nớt viết đầy vẻ chần chừ và không nguyện ý , đều dồn dập lắc đầu từ chối , giọng nói rõ ràng trong trẻo bùi tai , lại như mũi tên bén nhọn đâm người .

Mà thân là người tiêu điểm của nghị luận Lục Úc lại làm như không có việc gì , vẫn không nói một lời nào , phảng phất người mà tất cả mọi người chán ghét không phải là cô vậy , lặng lẽ đứng ở một bên , ánh mắt trầm tĩnh nhàn nhạt quét qua những nữ sinh chỉ chỉ trỏ trỏ cô , đáy mắt không chút dao động .

" Thật không có ai nguyện ý sao ?" Giáo viên thể dục lần nữa hét lên , có chút bất lực nhìn thiếu nữ ít nói bên cạnh , thực nghĩ không thông vì sao một cô bé ngoan ngoãn yên tĩnh như vầy lại bị bạn học chán ghét như thế .

" Thôi vậy , để thầy giúp em giữ chân vậy , em biết nên làm như thế nào chứ ?" Nhìn thiếu nữ thanh tú trước mắt , giọng nói của thầy giáo cũng bất giác trở nên mềm mỏng .

Lục Úc nhìn anh một lúc , sau đó máy móc gật đầu , cuối cùng miễn cưỡng thông qua bài kiểm tra .

Lục Duyên đứng ở một nơi không xa đem tất cả thu vào đáy mắt , như có suy nghĩ .

" Lần này cậu đã rõ rồi chứ ?" Chu Hạo vốn dĩ còn đang hậm hực với cậu đột nhiên mở miệng nói , " Lục Úc ở lớp chúng ta chính là một tồn tại không được ưa thích như thế đấy ......"

" Tại sao ?"

Lục Duyên vẫn còn rất hoang mang , rõ ràng cùng Lục Tuyết đều là thiên kim của Lục gia , tại sao đãi ngộ lại một trời một vực như thế chứ ?

" Kỳ thật Lục Úc không phải là con gái ruột của nhà họ Lục ." Chu Hạo giải thích nói .

" Cũng là nhận nuôi à ?" Lục Duyên ngẩn người , phản xạ hỏi lại .

" Ừ ...... Coi là vậy , có điều vẫn là có điểm bất đồng , nhà cô ấy và nhà họ Lục là họ hàng gần , lúc cô ấy còn rất nhỏ , bố mẹ mất hết liền được đón tới nhà họ Lục ."

" Vậy thì đã làm sao ? Cái này đâu phải lý do để chán ghét cố ấy chứ ?" Lục Duyên kỳ quái hỏi ngược lại .

" Cái này rất khó nói ," Chu Hạo lắc đầu , " Không biết hà cớ gì mà Lục Tuyết lại chán ghét cô ấy , khắp nơi đối đầu với cô ấy , cậu cũng biết tính khí của đại tiểu thư đó rồi đấy , ai cũng không dám đi trêu chọc cô ta ."

Cậu ta dừng một chút , trầm giọng nói :" Ở lớp học ai cũng không chọc nổi Lục Tuyết , trước đây cũng từng có người không cẩn thận mắng cô ta một câu , ngày thứ hai người đó liền bị chuyển trường rồi , cậu hiểu ý của tớ chứ ? Nghe nói dãy phòng học của trường có 50% là từ Lục gia tài trợ đầu tư đấy ."

Lục Duyên không nói gì , chỉ nhìn về nơi náo nhiệt trong đám người , Lục Tuyết chúng tinh củng nguyệt bị các nữ sinh vây quanh ở giữa , giống như thiên nga trắng cao ngạo không ai bì nổi , cái cổ xinh đẹp nâng lên cao , mặc sức hênh hoang , tự tin xinh đẹp .

Mà ở chỗ cách xa đám người , Lục Úc một mình ngồi dưới bóng cây , bất động , hai mắt hờ hững nhìn thế giới không liên quan của cô , một bộ dáng không hứng thú .

" Bất quá cũng không chỉ có nguyên nhân này ," Chu Hạo đột nhiên thần bí gần bên tai cậu nói :" Cậu không cảm thấy Lục Úc con người này rất quái lạ sao ? Cả ngày u u ám ám , luôn nhìn chằm chằm cậu mà chẳng nói gì , dọa chết khiếp ! Hơn nữa nghe nói nha , cô ấy nhìn thấy ma đấy !"

Chu Hạo làm như thật khoa chân múa tay nói với cậu , biểu tình có chút bí hiểm .

" Khủng bố chưa ? Có người thấy cô ấy lầm bà lầm bầm với không khí , nghĩ thôi cũng khiến ngưới ta khiếp sợ , trước giờ chưa từng nhìn thấy cô ấy cười qua , vẫn luôn trưng khuôn mặt lạnh như băng đó , tớ còn hoài nghi không biết có phải cô ấy là ma biến ra không nữa ! Chúng tớ đều lén gọi cô ấy là nữ ma đầu , sao chổi ......"

Chu Hạo càng nói càng mơ hồ , cuối cùng liếm liếm môi , ném đá nói :" Cho nên cậu nói a , một người xúi quẩy như vậy , ai ăn no rửng mỡ tới gần cô ấy chứ , tôi nói ấy chứ , kết cục hiện tại của cô ấy toàn là do cô ấy tự chuốc lấy , cái dáng vẻ lầm lì u ám ai dám tới gần a , vốn dĩ tớ còn cảm thấy cô ấy hơi đáng thương , nhưng sau đó lại không cảm thấy như vậy nữa rồi ......"

Lục Duyên cạn lời nhìn cậu bạn .

" Này , ánh mắt của cậu gì vậy hả ?! Cậu đừng không tin nha , tôi nói cho cậu biết , nếu không phải bởi vì cô ấy , nói không chừng Hứa Thanh cũng sẽ không đi rồi ......"

" Hứa Thanh ? Cái người đầu tiên được nhận nuôi ư ? Hắn làm cái gì rồi ?" Lực chú ý của Lục Duyên lập tức hăng hái lên .

" Hắn đã từng tràn đầy lòng thông cảm , cảm thấy Lục Úc đáng thương , luôn bảo vệ cô ấy trước mặt những người khác , công khai đối đầu với Lục Tuyết , hừ , cậu coi kết quả đó , bây giớ ngay cả người cũng tìm không ra ......"

" Này này , cậu có nghe tôi nói gì không thế !" Chu Hạo thấy vẻ mặt Lục Duyên ngưng trọng , hết sức vỗ vai cậu một cái , bực bội nói :" Vì vậy , cậu đừng thấy Lục Úc đáng thương mà đi giúp đỡ cô ấy , như vậy tuyệt đối sẽ chọc giận Lục Tuyết , nếu cậu không muốn giống bọn họ thì tốt nhất đừng nên lo chuyện bao đồng ."

" Yên tâm đi , tớ tự biết chừng mực ." Lục Duyên vẫn như cũ cảm thấy kỳ quái , " Cậu nói vì sao Lục Tuyết lại chán ghét cô ấy như vậy ? Có nguyên nhân nào đó không ?"

" Cái này thì tớ không rõ lắm , lúc các cô ấy chuyển tới trường này cũng đã như nước với lửa rồi , cũng không rõ tại sao ."

Chu Hạo lắc đầu , không sao cả nói :" Có điều đoán cũng có thể đoán được , khẳng định là cảm thấy Lục Úc chiếm mất địa vị của cô ta , nên mới chán ghét cô ấy , vốn dĩ tiểu thư nhà họ Lục chỉ có mình cô ta ."

Lục Duyên nghĩ đến tính cách Lục Tuyết khiến người ta đau đầu kia , cũng cảm thấy rất có đạo lý , " Cũng đúng ."

Bạn đang đọc Cô Gái Trầm Lặng của Diệp Tích Ngữ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi queenyjanelam
Phiên bản Convert
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.