Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Người Đại Diện

Tiểu thuyết gốc · 2802 chữ

Edward tiến vào phòng làm việc ở phía đối diện, đặt cuốn bản thảo của Elizabeth xuống bàn làm việc, còn phần mình chỉ ngồi đó nhìn chằm chằm xuống mặt bàn trong đầu hiện lên hàng loạt các cách để mình bước vào Hollywood. Chuyện đạo diễn sân khấu bước vào trường đua này không phải là hiếm trước, thực ra thì thời của hắn thì không hiếm nhưng bây giờ thì chả có ai cả. Suy nghĩ một hồi lâu, Edward liền móc ra chiếc điện thoại, nhìn vào danh bạ của mình, dựa vào trí nhớ tán loạn của mình, phân loại ra những người mà mình quen có quan hệ với giới giải trí.

Lướt xuống một hồi, hắn thế mà không nhận ra một người trong đó vì tất cả chỉ có số mà không có thông tin liên hệ, thế là hắn quyết định bấm bừa một số có lịch sử gọi nhiều nhất. Đổ chuông một hồi, đầu dây bên kia liền có người nhấc máy, với giọng nói của một người đàn ông lớn tuổi:

"Alo.. Alo... Ed đấy à, Simon đây. Cậu có ổn không, tôi đã liên hệ với đoàn kịch rồi, tuần này cậu không cần đến, nếu cậu muốn nghỉ thêm một thời gian nữa để tĩnh thì cứ nói."

"Tôi.. tôi không sao cảm ơn." Edward không biết người phía bên kia là ai, nhưng họ quan tâm đến mình như vậy hẳn hắn cũng không nên thô lỗ.

"Cậu ổn là tốt rồi... Nghe này tôi biết chuyện cậu định làm phim với kịch bản của Elizabeth. Chuyện cậu đại náo ở CAA đã truyền khắp trong ngươi trong ngành rồi, rất may cho cậu là tôi là giám đốc rạp hát đấy, tôi đã cấm mọi người nghị luận việc này rồi. Chuyện của Elizabeth tôi cũng thông cảm cho cậu, nhưng tôi khuyên cậu không nên mù quáng mà làm mọi việc như vậy."

Edward im lặng một hồi, rất muốn tự bóp cổ mình trước đấy, sao hắn lại đi gây sự với một công ty đại diện lớn như thế hả trời, Edward cố gắng bình tình không đập điện thoại mà trả lười: "Chuyện mấy ngày hôm nay tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, cảm ơn ông đã giúp đỡ, tôi quyết định làm việc này đến cùng, như ông nói việc này liên quan đến rất nhiều người và rất nhiều tiền. Hiện không phải thời điểm tốt để thực hiện nó, nhưng tôi sẽ chờ đợi ngày đó đến."

"Tài năng của cậu không nên lãng phí vào những chuyện như này Ed, nhưng cậu đã biết nghĩ thế là tốt, tôi cũng không muốn nói nhiều. Nếu cậu muốn giúp gì cứ gọi cho tôi." Đầu bên kia vị giám đốc rạp hát thở dài, biết tính cứng đầu của Ed nên cũng không cố khuyên ngăn nữa.

"Thực ra... Tôi có một chuyện muốn nhờ, không biết ông có biết công ty đại diện nào dám nhận tôi không?" Edward nói với giọng ngượng ngùng.

"Cậu á... với cậu thì không nhiều đâu, CAA đã làm sổ đen với cậu rồi, mấy công ty lớn khác như WMA cũng không muốn nhảy vào vũng nước đục này. Tôi biết một công ty mới mở tên Endeavor Agency, do cựu thành viên của WMA thành lập, họ đang cấp tốc mở rộng đối tác làm việc của mình, nếu cậu muốn tôi có thể cho cậu địa chỉ để liên hệ bây giờ."

"Nếu được vậy thì tốt quá, cảm ơn ông Simon. Hẹn ông vào tuần sau ở rạp hát." Edward tắt máy đi, không đến mấy phút một dòng tin nhắn được gửi đến với số liên lạc và địa chỉ của công ty đại diện.

Hắn không vội vàng liên hệ với người của công ty này, mà như thói quen của người thế kỉ 21 hắn lên mạng tìm kiếm xác thực về công ty Endeavor Agency này. Edward khởi động chiếc mánh tình màn hình lồi của mình, quả thực đã lâu lắm rồi hắn không thấy lại chiếc máy tính này kể từ thời trung học trốn gia đình đi nét. Còn với thời bây giờ đây đang là mẫu máy tính hiện đại nhất của thế kỉ. Màn hình máy tính hiện lên logo của Window 95, sau đó là màn hình máy chủ với phông xanh không chứ không phải ngọn đồi xanh và trời mây huyền thoại. Các công cụ cũ của máy tính cũng rất cũ và ít ỏi đến đáng thương.

Thế là rồi Edward nhận ra một điều nữa đó là không hề có Google Chrome hay ngay cả đến Internet Explorer cổ lỗ xĩ cũng không có. Thế là hắn đành ngậm ngùi chạy ra ngoài khỏi nhà giữa trời tuyết để mua một cuốn băng về cách sử dụng mạng với giá cực chát 25$, nghe nó có chết không chứ một người thế kỉ 21 mà lại không biết sử dụng mạng mẽo, nói cho người đời sau họ cười cho. Sau một tiếng đồng hồ xem băng và một tiếng đồng hồ tự thực hành, cuối cùng Edward cũng biết sử dụng mạng Internet ra làm sao. Để vào được cơ sở mạng bạn phải tìm đến các server tìm kiếm online, sau đó là sở hữu World Wide Web như một Brower để mở phần mềm tìm kiếm, thú thật hắn cảm giác như mình trở lại hồi trung học, và được nghe thầy cô giảng về internet vậy.

Tốc độ trình duyệt của các phần mềm này thì không hề nhanh như mọi người vẫn nghĩ, với một người từng lướt và đọc hàng chục tin tức trên Facebook chỉ trong mười phút đồng hồ như hắn thì điều này quả thực là một sự tra tấn tinh thần. Edward nghĩ đến cảnh mình phải sử dụng cái thứ này trong suốt một thập kỷ tới thì não như muốn nổ tung, ước chi các công nghệ phát triển nhanh một chút. Cuối cùng hắn cũng tìm thấy các thông tin của công ty mà Simon vừa gửi, dựa trên trang chủ của họ thì quả thực đây là một công ty trẻ mới thành lập không lâu, đang khát tuyển và mở rộng bảng khách hàng của mình. Quả thực rất phù hợp với một người vừa bị các công ty đại diện lớn cho vào sổ đen như hắn.

Edward bắt đầu viết một mail và gửi cho họ, để cho chắc chắn hắn nhấc máy điện thoại và gọi thẳng theo số mà Simon vừa gửi. Đầu dây bên kia rất bất ngờ khi nghe thấy một người lạ mặt biết được số điện thoại của cá nhân của mình. Nhưng nghe đến Edward được Simon giới thiệu, họ liền vui vẻ đồng ý gặp mặt và bàn về hợp đồng, dù Edward đã nói trước tình huồng bị vô sổ đen của mình, họ cũng chẳng hề hà về điều đó, còn nói hắn đem kịch bản đến để họ xem.

.........................

Đêm qua hắn không ngủ được, thế là hắn mặc lên một chiếc áo choàng tắm đi dạo quanh nhà, tình cờ có máy đánh chứ góc phòng làm việc, hắn bê chiếc máy, cùng chồng giấy trắng, ra gần ban công ngồi, thế là hắn quyết định làm viết một thứ gì đó để giết thời gian. Cũng coi như là tìm tới những dòng chữ để bầu bạn đỡ cô đơn. Tạch... Tạch.. tiếng đánh chữ vang một cách chậm dãi, qua thời gian tiếng đánh chữ ngày một nhanh và liên hồi, những dòng chữ cứ thế mà úa ra, từ sâu trong bộ óc của hắn, cứ như thể vỡ đê vậy. Đến khi hắn kịp nhận ra thì mặt trời đã sáng tỏ, ló rạng đằng đông, cốc cafe mang ra lúc tối đã nguội ngắt, và trên mặt bàn nhiều thêm một chồng bản thảo. Edward kết thúc dòng cuối cùng hoàn thành kịch bản, sắp xếp lại mặt bàn tán loạn, vươn mình dãn cơ một cái, rồi vào trong tắm rửa, thay quần áo chuẩn bị đi gặp mặt đối tác mới của mình.

Từ nhà tắm bước ra, hắn thay một bộ quần áo mới, cầm lấy ví tiền, và bản thảo của Elizabeth, khóa cửa nhà cẩn thận, đi được vài bước chân hắn liền quay lại, cầm lấy bản thảo mình vừa viết nhét vào một cái túi da chung với kịch bản của Elizabeth, rồi mới đi thang máy xuống nhà. Hôm nay đã không thấy tuyết rơi nữa, nhưng không khí xe xe lạnh vẫn ám ảnh cái thành phố này, Edward kéo vạt áo cao lên kín cổ, đi bộ ra đường lớn bắt một chiếc taxi vàng, chạy đến trụ sở của công ty Endeavor Agency.

Quả thật công ty này rất có ý tứ khi chọn số 9601 đường Wilshire Boulevard của Beverly Hills làm nơi đặt trụ sở, vì cách đó không xa mấy dãy nhà là tổng bộ của hai ông lớn ngành đại diện là WMA và CAA. Phụ cận lại còn có công ty truyền thông thế kỷ 20th Century Fox tọa lạc gần đó. Quả thực là tham vọng của công ty này không hề nhỏ khi muốn cạnh tranh với những quái vật này. Khi đi qua một cao ốc, hắn liền bảo tài xế dừng xe rồi trả tiền mau chóng xuống xe. Vì tòa cao ốc đó chính là của công hội biên kịch nước mỹ(WGA), Edward trước đó đã là thành viên của công hội này rồi, nên lần này hắn vào không phải vì làm thẻ hội viên mà chủ yếu là vì đem kịch bản trong túi đeo lưng, tiến hành đăng ký bản quyển.

Nhờ thế mà tác phẩm của hắn sẽ được luật pháp liên bang bảo hộ, và công nhận hắn là chủ của kịch bản, cũng tự động thu hoạch được bản quyền của nó. Đây cũng là để tránh việc nếu có người ăn cắp kịch bản hoặc sử dụng kịch bản mà không có sự cho phép của hắn, thì hắn có thể nhờ thế mà kiện đối phương ra tòa đòi bồi thường. Đương nhiên đây là cách cực đoan nhất để đấu tranh, đa phần những công ty dám làm thế sẽ trả rất nhiều tiền để những người như hắn im lặng.

Một cái kịch bản đăng ký phí dụng là không cao, Edward cũng không đau xót mà đăng ký lấy ngay chứng nhận. Ra khỏi WGA cao ốc, mặt trời đã ló rạng hẳn , hắn nhìn xuống đồng hồ còn khoảng 2 tiếng nữa mới đến cuộc hẹn. Edward quyết định đi làm một phần sao chép từ kịch bản gốc của hắn, và tiện thể kiếm cái gì đó để nhét đầy bao tử của mình, không khó để tìm thấy một chiếc xe đẩy Hotdog hay Hamburger lảng vảng ở góc phố, với mùi thịt ướp và dầu chiên vàng tỏa hương cả con phố.

Hắn gọi liền một phần Hamburger cùng một chai coca mát lạnh, chả mấy chốc là chiếc bánh của hắn đã hoàn thành, mùi thơm tỏa ra từ chiếc bánh vừa mới được làm là quá đủ để hắn mê mẩn. Hắn ngồi bên vệ đường, cắn từng miếng một cảm nhận vị ngon của nó, lớp rau xanh này, rồi cà chua, và quan trọng nhất miếng thịt ướp giòn rụm, phần nước sốt cũng thật ngon ngọt làm sao khi hòa quện cùng miếng phô mai chảy bên trên miếng burger dậy lên vị của cả chiếc bánh. Chiếc bánh còn ăn ngon hơn cả khi làm thêm một ngụm coca, khiến hắn phải thốt lên một tiếng Khà... sảng khoái, dù trời có lạnh nhưng vẫn không cản nổi hắn thưởng thức miệng coca này. Thấy Edward ăn ngon như vậy, ông chủ xe đẩy, liền tặng thêm cho hắn một chiếc bánh nữa.

Hai tiếng sau nhờ sự chỉ đường của người đi đường Edward tới được trước tổng bộ của công ty Endeavor Agency. Hắn đứng đợi ở dưới lễ tân trong khi đối phương gọi điện thoại. Một lát sau một người đàn ông da trắng khoảng tầm 30 có khi hơn bước ra khỏi thang máy tới đón hắn vào trong, người đàn ông mặc một bộ âu phục màu xám tro, cao gầy, mang theo một gọng kính đen, tỏa ra một bộ hào hoa phong nhã. Hai người giới thiệu sơ lược, Edward liền biết được đối phương tên là Patrick Whitesell, hai người vừa đi vừa nói, tiến sâu vào trong cao ốc.

Công ty còn rất mới nên cũng không thực sự quá nhiều nhân viên, nhưng gần 30 người nhét chung vào một tầng của một tòa nhà cũng cảm tấy chật chội, khung cảnh đầu tiên mà Edward thấy là những con người này hăng say làm việc, người làm việc bàn giấy, người thì gọi điện thoại, không ai là không làm việc, với đôi mắt hăng say tin vào tương lai của công ty. Xuyên thẳng qua hành hành lang đầy người có chút hỗn loạn kia Patrick Whitesell dẫn thẳng hắn đến văn phòng làm việc của mình.

"Xin lỗi, vừa rồi chúng tôi vừa mới thành lập, nên là văn phòng hơi lộn xộn một chút." Patrick Whitesell mời Edward ngồi xuống đối diện mình, còn phần mình thì làm một li Whisky cold brew. "Whisky?" Patrick Whitesell nghiêng đầu hỏi Edward. "Tôi không uống rượu vào buổi sớm." Edward từ chối nhã nhặn. Patrick Whitesell cầm ly Whisky ngồi xuống chiếc ghế da của mình, làm một húp nhẹ, rồi nhìn thẳng vào Edward, cảm giác như bây giờ hoàn toàn khác với lúc trước Edward gặp.

"Vậy cậu Edward Nguyễn, thực sự tôi rất bất ngờ khi nghe một cái tên việt Hollywood này, không có mấy người việt thực sự làm cái nghề này đâu, cậu là người đầu tiên tôi gặp đấy."

Edward chỉ cười cười không có đáp lời. Patrick Whitesell bây giờ đánh giá một lượt người thanh niên trẻ trước mặt mình này, thân không quá cao tầm 5 feet 8 tới 5 feet 9 (tầm m7-m75) khuôn mặt mộc mạc, thường thường không quá gì quá nổi trội ở người châu á cũng như mỹ, nhưng lại có sự tự tin mà hiếm người trẻ tuổi nào có. Nếu Edward đẹp hơn một chút có tiềm lực so đe cùng Tom Cruise nhưng rất tiếc là hắn không có cái tiềm năng đấy, bất quá hắn lại là một cái biên kịch và đạo diễn sân khấu.

Điều đặc biệt nổi bật của người thanh niên này là trước đó không lâu, từng đại náo một trận ở CAA về vấn đề kịch bản chẳng ai dám nhận, không phải không có người hứng thú muốn mua lại, nhưng với điều kiện là phải phẫu thuật kịch bản đi. Nghe thấy thế chàng thanh niên này liền nổi khùng đánh nhau với cả người đại diện. Từ đó bị cấm cửa vào CAA luôn, WMA đối thủ của CAA cũng chả dám nhận quả boom nổ chậm này. Và bây giờ vị tai tinh này lại đang ngồi trước mặt của Patrick Whitesell, nếu không phải giám đốc rạp hát Simon Dalta là khách hàng quan trọng với công ty, họ cũng không muốn rước Edward về.

Còn năng lực biên kịch của Edward, nghe đâu vở kịch của hắn đang được đề cử cho giải Tony năm sau, nhưng cũng chỉ có thế, biên kịch tốt cần càng nhiều lịch duyệt và nền tảng thì càng tốt, nếu chỉ có một danh phận, nghe cũng bùi tai nhưng chưa chắc đã chứng minh được thực lực của hắn. Patrick Whitesell đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cậu trai trẻ này lấy đó làm đòn bẩy mà vớt giá mình lên rồi. Patrick Whitesell chuẩn bị nhận Edward làm khách hàng của mình rồi chuyển hắn đi theo học một vài biên kịch hạng A để rèn luyện, dù người ngu cỡ mấy cũng có thể thành tài nếu được học có chọn lọc, hắn vừa đỡ mất công mất việc mà còn chiếm được giao tình với cả Simon.

Nội tâm ngắn ngủi ước định về sau Patrick Whitesell, mặt vẫn tỉnh bơ, ngữ khí ổn thỏa, ôn hòa, giả giọng chờ mong và cổ vũ nói: "Như vậy, Simon, trước đó cậu có nói đến cậu có viết một bộ kịch bản a?"

Bạn đang đọc Chuyện Xưa Ở Hollywood sáng tác bởi kahoh
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi kahoh
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 15

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.