Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 5

Phiên bản Dịch · 911 chữ

Hai tháng sau đó, tôi lại cô đơn như lúc anh chưa xuất hiện. Hạ Minh như bốc hơi khỏi mặt đất. Tôi chẳng thể liên lạc được với anh ta. Tưởng chừng anh quên tôi rồi, tôi bó mình trong ngôi nhà lạnh lẽo. Mùa xuân, không khí dễ chịu biết nhường nào. Tuy vậy, tôi vẫn chẳng ra ngoài vào ban ngày. Mùa xuân có nắng to hơn mùa đông, tôi gét nắng. Tôi thích bóng đêm (dĩ nhiên). Có chăng. Hạ Minh cũng vậy?

Nhắc đến Hạ Minh, đã lâu rồi, anh không liên lạc với tôi. Ngán ngẩm quá! Tôi thấy hơi khó chịu. Dường như tôi đã quen với sự có mặt của anh trong những trò đùa, trêu ghẹo giữa bóng tối rồi. Anh cũng không còn lạ gì với sở thích của tôi nữa, anh nhẹ nhàng nhưng nghịch ngợm chẳng kém gì tôi.

Đôi lúc, anh giống như một đứa trẻ con hơn là một người lớn, một người đàn ông trưởng thành. Bên anh , tôi cảm nhận được niềm vui…Đã từ rất lâu rồi…

Tôi vẫn nhớ ánh mắt đượm buồn ấy, nhớ nụ cười hé như thiên thần ấy…Nhớ cả cái cách anh nói chuyện với tôi…Lạnh lùng…Nhưng dịu dàng…

Phải chăng…Tôi nhớ anh. Nhớ Phan Hạ Minh, nhớ một con người!!!

Ôi không! Đừng mà…

Tôi chỉ là một con ma nữ…Tôi không thể nhớ một con người được…Đó là cảm giác gì vậy trời…Trước đây…nó đâu xuất hiện…

Sao tôi lạc lõng quá chừng…

Chiều dần buông, tôi ra khỏi nhà, quần áo chỉnh tề và tiến thẳng về khu nghĩa địa Sài gòn. Từ khi anh xuất hiện, tôi rất ít đến đây. Phải nói chính xác, đây mới là nhà của tôi. Ngôi mộ được xây cách đây hơn hai năm, cỏ xanh rì, một bó hoa và đĩa hoa quả còn mới vừa được ai đó đặt lên thì phải. Chắc hẳn là Yến Vũ, cô bạn thân nhất của tôi mang đến. Tôi không dám đến tìm cô ấy, vì sợ sẽ gây rắc rối. yến Vũ rất sợ ma! Đó là kì tích khi tôi nhớ điều này. Dường như, cách mà Hạ Minh dạy tôi để nhớ lại mọi thứ cũng khá hiệu nghiệm… Hạ Minh…Lại Hạ Minh…

Tấm bia đá khắc tên Lê Hà Nhi. Sinh ngày 09-08-1991. Mất ngày 01-10-2009 bám đầy rêu xanh, nhìn có vẻ cũ. Chắc các bạn đang thắc mắc tại sao lại là Hà Nhi mà không phải Hồng Ngọc đúng không? Vì lúc nói chuyện với Hạ Minh, tôi muốn giấu, tránh một lúc nào đó, anh ta đến nghĩa địa…Cũng chẳng biết tôi nên giấu đến khi nào nữa…Tôi đến nghĩa địa vào lúc chiều tà như kiểu đến thăm một người bạn vậy, tôi đeo kính đen, xõa tóc sang một bên, ngồi hẳn xuống trước mộ. Tôi nhìn, nhìn thấu vào cái di ảnh đặt trên đó, cô gái bé nhỏ xưa kia đang nhoẻn miệng cười.

“Hạ Nhi…Mày chết thật rồi sao??? Tại sao chứ?”

Tôi bất thần hỏi chính bản thân mình. Vì sao tôi chết? Chả biết nữa…híc!

Tôi ngồi đó khá lâu. Trời tối hẳn, lúc ấu cũng khoảng hơn sáu giờ. Bàn chân tôi vốn đã vô cảm nhưng vẫn hơi tê buốt. Tôi không nghĩ mình sẽ ở lại đây đêm nay, vì thể tôi đứng dậy, quay đi, nghĩa địa âm u và tĩnh lặng thật sự. Đâu đó tiếng cú kêu khiến tôi thoáng rùng mình. Tôi tiến nhanh hơn về phía cổng. Lẽ nào, tôi đang sợ ma!!! Quái lạ…Tôi có cảm giác…có ai đó phía sau mình…Đúng! Tiếng chân người….

“aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa”

Tôi chạy…rồi hét lên…Có gì đó ngáng chân tôi…Ngã nhoài…

“Á!”

Cái bóng đen sau tôi vụt lên, kéo tay tôi dậy.

“Á…ma…”

“Ma cái đầu cô ấy. Có sao không?”

Cái giọng nói này…

“Anh…là người hả?”

“Chả nhẽ ma”

“Hạ…Hạ Minh…”

“Hả? Ai đây?”

Chính là Hạ Minh, người mà “hình như tôi có nhớ”.Anh ta mất hút hai tháng rồi đột nhiên xuất hiện bất thình lình như này sao?

“Cô…”

Hạ Minh đỡ tôi lên, giật phăng cái kính của tôi ra.

“Hồng Ngọc? Trời tối mà đeo kính, cô đúng là điên.Haha”

“Nhận ra rồi à? Sao anh mất tích mấy nay vậy?”

“À ừ…tôi có chút việc. Sao nhớ tôi à?”

“Mơ đá”

“Vậy cô vô đây làm chi?”

“Thăm bạn tôi. Còn anh”

“Tôi cũng vậy. Mà sao muộn như này mới về? Không sợ ma à?”

“Có, nhưng ngồi đó tôi quên mất”

“Bạn cô là ai?”

“Anh hỏi làm cái gì? Thôi, tôi về đây.”

“Để tôi đưa về.”

“Cảm ơn”

Vẫn chiếc Lam của Hạ Minh, vẫn con người ấy đang ngồi cạnh tôi, nhưng sao người anh ta lạnh thế, còn lạnh hơn cả tôi. Một người đàn ông xuất hiện giữa nghĩa địa vào chiều tối để làm cái quái gì chứ. Rình bắt ma à? “Haha…”

“Cô cười cái gì vậy?”

“Ơ, à…Không có gì”

“Điên! À mà dạo này anh thế nào rồi”

“Vẫn bình thường thôi”

“Ừ”

Nói chuyện với anh ta ức chế thế không biết, ngang như cua. “Đáng ghét”

“Hả”

“à không!”

Chúng tôi im lặng. cho đến khi về đến nhà…Màn đêm chìm vào trong huyền bí, ẩn nấp những bí mật…Gió thôi, mưa phùn nhẹ…Tôi vui…Hẳn là như vậy…

Bạn đang đọc Chuyện tình ma nữ của Không rõ tác giả
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.