Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 07b

Phiên bản Dịch · 4345 chữ

Alice thấy phấn khích như một đứa trẻ trước đêm Giánh sinh. Ý nghĩ được gặp những đồng nghiệp Thổ Nhĩ Kỳ, được nghiên cứu công việc của họ khiến cô vui thích và không mảy may còn chút ý định từ bỏ chuyến du hành này nữa.

- Tôi rất vui, cảm ơn anh, cô vừa nói vừa bắt tay Can.

- Lúc đứng dậy, Can hỏi Daldry xem họ có thể gặp nhau tại sảnh không vì anh cần bàn bạc một chút.

Đứng trước cánh cửa quay, Canh ghé sát vào Daldry.

- Thù lao cho tôi vừa tăng thêm chút ít!

- Sao lại thế? Chúng ta đã thỏa thuận xong rồi cơ mà!

- Đây là trước khi cẳng chân tôi nhận được cái chân đầy giận dữ của anh. Vì anh mà ngày mai khớp tôi có thể phải đi theo nên sẽ khiến tôi bị muộn.

- Anh không phải làm ra vẻ như vậy, tôi mới chỉ khẽ sượt qua thôi mà, và cũng chỉ để ngăn anh nói hớ.

Can nhìn Daldry vẻ đầy nghiêm túc.

Thôi được, Daldry đành chấp nhận, tôi xin lỗi, rất tiếc vì đã có hành động bất cẩn như thế, dù cho nó là cần thiết. Nhưng anh cũng phải thừa nhận là mình đã không khéo kéo cho lắm.

- Tôi sẽ không tăng bảng giá của mình, nhưng chì là bởi vì cô bạn của anh sở hữu vẻ say lòng mỹ miều và công việc của tôi sẽ dễ dàng hơn nhiều.

- Thế nghĩa là sao?

- Rằng nội trong một ngày tôi có thể tìm ra cả trăm đấng mày râu mơ ước được cưa cẩm cô ấy. Hạn mai nhé, Can nói rồi bước vào vòng cánh cửa quay.

Daldry vẫn đầy tư lự quay lại chỗ Alice.

- Các anh nói chuyện gì mà tôi không được tham gia?

- Không có gì quan trọng đâu, chúng tôi bàn về tiền công cho anh ta.

- Tôi muốn anh ghi lại tất cả những món mình phải chi tiêu nhé, Daldry, tiền khách sạn, ăn uống, thuê người hướng dẫn, đừng quên cả chuyến bay nữa, tôi sẽ hoàn lại anh…

- … đến từng xu, tôi biết, cô đã nhắc nhiều lần rồi. Nhưng dù muốn hay không thì cô vẫn là khách mời của tôi bên bàn ăn. Công việc là công việc, còn tôi cư xử lịch thiệp lại là chuyện khác, tôi không vì thế mà đánh mất phẩm cách quý tộc của mình đâu. Kể ra chúng ta có thể uống chút gì đó để chúc mừng chứ nhỉ?

- Chúc mừng điều gì?

- Tôi cùng không biết, nhất thiết cứ phải có lý do hay sao? Tôi đang khát nên chúng ta chỉ việc uống mừng chuyện đã thuê được hướng dẫn viên.

- Tôi thấy vẫn còn hơi sớm, tôi sẽ lên nghỉ một chút, cả đêm tôi không chợp mắt được.

Alice để Daldry ở lại quầy bar một mình. Anh nhìn cô đi lên trong buồng thang máy, khẽ mỉm cười rồi đợi cô đi khuất hẳn mới gọi một ly whisky đúp.


Một con thuyền bập bềnh phía cuối tàu gỗ, Alice ngồi vào lòng thuyền. Một người đàn ông tháo dây chão neo thuyền. Bên bờ lùi xa, Alice cố hiểu xem tại sao mọi thứ xung quanh lại như thế, tại sao những ngọn thông lớn lại trông như đang khép lại quá khứ của chính cô giữa màn đêm tối đen.

Dòng nước chảy xiết, chiếc thuyền chao đảo đầy nguy hiểm khi băng qua làn sóng phía sau một con tàu đang ra xa, Alice những muốn níu lấy mạn thuyền nhưng tay cô với không tới. Cô lèn chặt chân xuống dưới tấm ván nhỏ chỗ người lái thuyền đang ngồi quay lưng lại với cô. Mỗi lần chiếc thuyền lao vào lòng sâu con sóng, sự hiện diện làm cô thấy ấm lòng lại giữ lấy cô.

Gió Bắc nổi lên thổi mây bay đi, ánh trăng không những rọi sáng cả bầu trời mà còn xuyên xuống lòng nước.

Con thuyền cập bến, người lái thuyền nắm tay kéo cô lên bờ.

Cô trèo lên một ngọn đồi mọc toàn bách rồi lại đi xuống một thung lung sâu tối om. Cơ bước đi trên con đường đất ẩm giữa bầu không khí mát mẻ của một tối mùa thu. Đường đi dốc đứng, cô phải bám vào đám bụi rậm, nhằm hướng tia sáng lấp lánh phía xa.

Alice đi dọc theo phế tích không biết của một chiến lũy hay lâu đài cổ, trên đó mọc đầy nho dại.

Mùi thông bá hương quyện lẫn với mùi cây đậu kim, và đi thêm chút nữa là hương hoa nhài, Alice ước gì không bao giờ lãng quên những thứ mùi cứ tiếp nối nhau này. Quầng sáng tỏ hơn, một cây đèn dầu treo trên sợi dây xích soi rõ một cánh cửa bằng gỗ. Nó dẫn vào một khu vườn trồng toàn cây đoạn và và cây vả. Alice nghĩ đến chuyện hái trộm vài quả, cô thấy đói. Cô muốn nếm thử thứ thịt quả đỏ tươi và mềm nhuyễn ấy. Cô chìa tay ra, túm lấy hai quả và rồi giấu chúng sâu trong túi.

Cô lách vào khoảng sân của một ngôi nhà. Một giọng nói xa lạ nhưng dịu dàng bảo cô đừng sợ, không có gì phải e ngại, cô sẽ được tắm rửa, ăn uống rồi nghỉ ngơi…

Một cầu thang bằng gỗ dẫn lên tầng trên, bậc thang phát ra tiếng cọt kẹt dưới bước chân cô, Alice bám lấy tay vịn, cố gắng bước nhẹ nhàng hơn.

Cô bước vào một căn phòng nhỏ tỏa mùi mật ong. Cô cởi quần áo, gấp lại rồi xếp gọn gàng lên ghế. Cô tiến đến chỗ chiếc thau sắt, tưởng có thể soi mình trong làn nước ấm nhưng mặt nước lại vẩn đục.

Alice muốn uống nước, cô khát và cổ họng khô đến mức không khí khó nhọc lắm mới vào được đến đó. Hai má nóng rực, đầu óc như bị ép căng.

- Đi đi Alice. Lẽ ra con không nên quay lại. Về nhà đi, chưa quá muộn đâu.


Alice mở choàng mắt, cô ngồi dậy, người sốt hầm hập, thân mình đờ đẫn, chân tay bải hoải. Chợt cảm thấy buồn nôn, cô lao nhanh về phía phòng tắm.

Trở về giường, run lập cập vì rét, cô gọi xuống lễ tân và nhờ người gác cổng gọi một bác sĩ đến ngay lập tức đồng thời nhờ họ báo với ngài Daldry.

Ngồi phía đầu giường, bác sĩ chuẩn đoán cô bị ngộ độc thực phẩm và kê ra một loạt thuốc mà Daldry vội vàng chạy đi mua ở hiệu thuốc. Alice sẽ nhanh chóng bình phục. Khách du lịch hay phải hứng chịu điều phiền toái này, và không có lý do gì phải lo lắng.

Chập tối, điện thoại phòng Alice reo vang. Là Daldry đang gọi từ phòng mình.

- Lẽ ra tôi không bao giờ được để cô ăn mấy món hải sản ấy, tôi cảm thấy mình có lỗi ghê gớm, anh nói.

- Đó không phải lỗi của anh, Alice đáp, anh đâu có ép tôi ăn. Đừng tự trách mình nữa, nhưng tôi phải để anh ăn tối một mình rồi, tôi thấy mình không tài nào chịu đựng nổi dù chỉ là một chút ít mùi thức ăn, chỉ riêng nói tới chuyện ăn uống với anh thôi đã khiến dạ dày tôi nhộn nhạo rồi.

- Vậy thì cô đừng nhắc tới nữa, vả lại tối nay tôi cũng sẽ nhịn ăn để bày tỏ tinh thần đoàn kết, như thế giúp tôi thoải mái hơn. Tôi sẽ chỉ uống chút rượu tại giường.

- Daldry, anh uống nhiều quá đấy và uống chẳng vì cái gì.

- Xem tình trạng của cô hiện giờ thì cô không ở vào vị thế được đưa ra lời khuyên về sức khỏe cho tôi đâu. Tôi không có ý mỉa mai gì nhưng rõ ràng tôi thấy mình khỏe hơn cô.

- Tối nay thì đúng là thế nhưng đến mai và những ngày tiếp theo, tôi nghĩ mình có lý.

- Cô nên nghỉ ngơi thay vì quan tâm đến tôi thì sẽ có lý hơn đấy. Cô cứ ngủ đến chừng nào tùy thích, tôi uống thuốc và nếu như bác sĩ nói đúng thì tôi sẽ rất mừng được thấy cô lại kiên cường vào sáng mai.

- Anh có tin gì từ anh chàng hướng dẫn viên không?

- Vẫn chưa, Daldry đáp, nhưng tôi đang chờ cuộc gọi từ anh ta, vậy nên tôi không đề đường dây bận nữa và cũng để cô còn ngủ.

- Chúc ngủ ngon, anh Ethan.

- Chúc cô ngủ ngon, Alice.

Cô đặt máy rồi tự nhiên lại thấy sợ phải tắt đèn đầu giường. Thế là cô để đèn sáng và sau đó một lúc thì thiếp đi. Đêm ấy, không có cơn ác mộng nào quấy rối giấc ngủ của cô.


Người thợ làm nước hoa sống ở Cihangir. Nhà ông nằm trên khoảnh đất hoang ở chỗ gò cao của khu vực, nó được nối với nhà hàng xóm bằng sợi dây phơi, trên đó treo lủng lẳng nào áo cánh nữ, quần dài, sơ mi nam, quần đùi rồi cả một bộ quân phục. Leo lên con phố cả ngày trơn láng nước mưa không phải là một việc dễ dàng, chiếc xe buýt nhỏ đã phải làm thế hai lần. Chiếc xe hiệu Chevrolet cứ trượt đi và bộ ly hợp thì bốc mùi cao su cháy. Hẳn là không bao giờ đổ lỗi cho những lốp xe đã mòn vẹt của mình, tay tài xế cứ luôn miệng càu nhàu. Lẽ ra anh ta không nên nhận chạy cuốc này, và đám khách du lịch này cũng chẳng có việc gì mà làm trên những gò cao của khu Cihangir. Ngồi đằng trước, Daldry luồn một tờ tiền xuống dưới băng ghế chiếc Chevrolet cũ kỹ và tay tài xế cuối cùng cũng chịu yên lặng.

Can nắm lấy cánh tay Alice lúc họ băng qua khoảnh đất trống, “Để cô ấy không sa chân vào hố đầy nước”, anh ta nói.

Màn mưa bụi buông xuống thành phố hẳn phải đến chiều tối mới thấm đất nhưng Can muốn tỏ ra là người biết lo xa. Alice đã khá hơn, nhưng vẫn chưa có tâm trạng nào mà để ý tới sự quan tâm Can dành ình. Daldry thì cố tránh mọi lời bình luận.

Họ bước vào nhà; căn phòng nơi người thợ nước hoa làm việc rộng thênh thang. Những mẩu than hồng nhạt đang cháy dưới một ấm đun nước lớn, hơi ấm tỏa ra từ đó là mờ đi những ô kính bụi bặm trong xưởng.

Người thợ không hiểu tại sao hai du khách người Anh lại cất công từ Luân Đôn đến thăm mình dù rất vinh hạnh vì điều ấy, ông mang trà cùng những chiếc bánh ngọt phủ xi rô ra mời.

- Đây là do chính tay vợ tôi làm, ông nói với Can và anh chàng lập tức dịch ra rằng vợ ông là thợ làm bánh giỏi nhất Cihangir.

Alice theo chân mọi người đến tận bàn đàn ống của người thợ nước hoa. Ông để cô ngửi thử vài sản phẩm của mình; những nốt mùi ông chế đều nồng đặc nhưng rất hài hòa. Những mùi hương phương Đông được điều chế khéo léo tuy nhiên lại không có gì quá đặc sắc.

Phía cuối chiếc bàn dài, Alice phát hiện ra một hộp đựng đầy lọ thủy tinh với màu sắc kích thích trí tò mò của cô.

- Tôi thử được không? cô vừa hỏi vừa cầm một lọ nhỏ chứa đầy thứ chất lỏng màu xanh lá cây khác thường lên.

Can chưa kịp dịch xong câu nói thì người thợ đã lấy lọ thủy tinh từ tay Alice rồi đặt lại vào trong hộp.

- Ông ấy bảo rằng cái đó không đáng quan tâm đâu. Đó chỉ là những thử nghiệm cho vui của ông ấy, Can đáp. Giải trí ấy mà.

- Tôi tò mò muốn được ngửi thử.

Người thợ nhún vai đồng ý. Alice nhấc nút ra và thấy ngạc nhiên ngay tức thì. Cô cầm một băng giấy nhỏ, nhúng vào chất lỏng rồi đưa lên mũi. Cô đặt lọ thủy tinh xuống, làm tương tự với lọ thứ hai, thứ ba, rồi sửng sốt quay sang phía Daldry.

- Thế nào? Daldry vẫn nín lặng đến tận giờ mới cất tiếng hỏi.

- Thật không thể tin nổi, ông ấy đã tái hiện một khu rừng thực thụ trong lọ thủy tinh này. Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện này. Anh ngửi thử đi, Alice vừa nói vừa nhúng một dải giấy vào trong một lọ thủy tinh, cứ ngỡ như ta đang nằm dài trên mặt đất, dưới gốc thông bá hương.

Cô đặt mẩu giấy nhúng lên mặt bàn, cầm một mẩu khác lên nhúng vào lọ bên cạnh rồi huơ huơ trước khi đưa cho Daldry.

- Cái này thì là mùi nhựa thông còn trong lọ kia, cô nói rồi mở nút, là mùi cỏ ẩm ướt, một nốt rất nhẹ, hòa trộn giữa mùi cây bả chó và dương xỉ. Còn đây, anh ngửi tiếp đi, là mùi quả phỉ…

- Tôi chả thấy ai lại đi xức nước hoa có hương quả phỉ cả, Daldry làu bàu.

- Không phải để xức lên người, mà là nước hoa xịt phòng.

- Cô thực sự nghĩ là sẽ có thị trường cho nước hoa xịt phòng à? Vả lại, nước hoa xịt phòng là thế nào?

- Anh thử nghĩ xem sẽ thích thú thế nào khi cảm nhận được trong nhà mình mùi hương của thiên nhiên? Thử tưởng tượng là ta có thể xịt khắp nhà mùi hương của các mùa mà xem.

- Các mùa sao? Daldry hỏi, vẻ đầy ngạc nhiên.

- Lưu giữ mùa thu khi đông đã tới, để mùa xuân đâm chồi giữa tháng Giêng cùng với muôn hoa đua nở, để mùi mưa vương vấn khi vào hè. Một căn phòng ăn thoang thoảng mùi chanh, phòng tắm nồng nàn hương hoa cam, các loại hương thơm trong nhà nhưng không phải từ hương nén, đó là một ý tưởng chưa từng có!

- À bởi vì cô đã nói vậy nên chúng ta chỉ còn một việc phải thân thiện với quý ông đây, người đang có vẻ ngạc nhiên trước sự phấn khích của cô chẳng khác gì tôi.

Alice quay sang Can.

- Anh làm ơn hỏi giúp xem ông ấy là thế nào để lưu giữ được nốt thông bá hương lâu đến vậy? Alice hỏi rồi lại ngửi mẩu giấy nhúng vừa lấy trên bàn đàn ống.

- Nốt nào? Can hỏi.

- Anh hỏi ông ấy xem ông ấy làm thế nào để hương thơm lưu lại lâu đến thế trong không khí.

Rồi trong lúc Can gắng hết sức dịch cuộc đối thoại giữa Alice và người thợ làm nước hoa, Daldry tiến lại gần cửa sổ ngắm nhìn eo Bosphore, thành phố dường như mờ ảo hơn đằng sau lớp hơi nước, bám vào kính cửa. Dù cho đây hoàn toàn không phải điều anh hy vọng khi tới Istanbul, anh nghĩ nhưng rất có thể một ngày nào đó Alice sẽ trở nên giàu có, và kỳ lạ thay, anh chẳng hề mảy may quan tâm.


Alice, Can và Daldry cảm ơn người thợ làm nước hoa vì đã dành cho họ cả buổi sáng. Alice hứa sẽ sớm trở lại. Cô hy vọng họ sẽ nhanh chóng được làm việc cùng nhau. Người thợ hẳn không bao giờ ngờ rằng một ngày nào đó lại có người quan tâm đến niềm đam mê thầm kín của mình. Thế nhưng tối ấy, ông có thể nói với bà vợ rằng những buổi tối ông thức đến tận khuya trong xưởng làm việc, những Chủ nhật ông lang thang khắp các ngọn đổi, lùng tìm khắp các thung sâu và rừng rậm hòng thu thập được đủ loại hoa cỏ không phải là thú tiêu khiển của một ông già lẩm cẩm, giống như bà vẫn thường ta thán, mà đó là một công việc nghiêm túc đã khiến một cô thợ làm nước hoa người Anh phải say mê.

- Không phải tôi muốn phá đám. Daldry nói khi ra đến phố, nhưng chỉ là tôi chưa hề ăn gì từ trưa hôm qua và tôi sẽ không từ chối một bữa ăn nhẹ đâu.

- Cô có vui sướng về chuyến đi không? Can hỏi Alice, phớt lờ Daldry.

- Tôi vui phát điên lên, bàn đàn ống của người đàn ông ấy thực sự là hang Ali BaBa, anh đã sắp xếp một cuộc gặp gỡ tuyệt vời, Can ạ.

- Tôi lấy làm mừng vì sự vui phát điên lên của cô, nó cũng khiến tôi vui phát điên lên, Can đáp, mặt đỏ lựng.

- A lô, a lô, một hai, một hai ba! Daldry khum tay kêu lên, Luân Đôn đây, các vị có nghe thấy tôi nói không?

- Chuyện là thế này, cô Alice, tôi phải báo với cô rằng một số từ cô sử dụng vượt quá tầm hiểu biết của tôi nên tôi rất khó mà dịch ra được. Giả dụ như tôi không thấy có nhạc cụ nào giống với một cái hang ba ba ở nhà người đàn ông ấy, Can tiếp tục, không mảy may để ý đến Daldry.

- Xin anh thứ lỗi, Can, đó là từ chuyên ngành trong nghề của tôi, tôi sẽ dành thời gian giải thích cho anh những từ ngữ tinh tế và anh sẽ trở thành phiên dịch viên chuyên về nước hoa xuất sắc nhất Istanbul.

- Đó là nghề tôi rất yêu thích, tôi sẽ luôn biết ơn cô, cô Alice.

- Thôi rôi, Daldry lẩm bẩm, có vẻ như mình đã mất tiếng, chẳng ai nghe thấy mình nói gì! Tôi đói! Anh làm ơn chỉ cho chúng tôi chỗ ăn uống lấy lại sức mà cô Alice đây không bị ngộ độc được không?!

Can nhìn anh chằm chằm.

- Tôi đang định chỉ các vị đến một nơi mà các vị sẽ chẳng thể nào quên nổi.

- May phúc quá, anh ta đã nhận ra là mình đang ở đây!

Alice lại gần Daldry, thì thầm vào tai anh.

- Anh không được nhã nhặn với anh ấy cho lắm.

- Cô không đùa đấy chứ, cô thì thấy anh ta nhã nhặn với tôi à? Tôi đang đói. Tôi nhắc lại với cô rằng hôm qua tôi đã nhịn ăn vì tinh thần đoàn kết nhưng vì cô lại đứng về phe chàng hướng dẫn viên phi thường của chúng ta nên tôi xin tách ra.

Alice đưa ánh mắt sầu não nhìn Daldry rồi đi lại chỗ Can đang đứng tách ra.

Họ men theo những con phố nhỏ dốc đứng dần xuống phần thấp hơn của khu Cihangir. Daldry vẫy một chiếc taxi rồi hỏi Can và Alice xem họ có đi cùng anh không hay thích xe khác hơn. Anh tự tiện ngồi vào băng ghế sau khiến Can chẳng còn lựa chòn nào khác là ngồi vào chỗ cạnh tài xế.

Can dùng tiếng Thổ thông báo địa chỉ với người tài xế rồi trong suốt hành trình không ngoái lại phía sau lấy một lần.


Đám mòng biển biếng nhác đứng bất động trên lan can bờ kè.

- Ở dưới kia, Can nói rồi chỉ một căn lán gỗ ở phía cuối bến tàu thủy.

- Tôi không thấy có nhà hang, Daldry phản đối.

- Bởi vì anh chưa biết cách nhìn cho kỹ, Can lịch sự đáp, đó không phải chốn dành cho khách du lịch. Chỗ đó không rực sáng xa xỉ, nhưng các vị sẽ thích mê.

- Thế anh không tình cờ biết được chỗ nào khác cũng đầy hứa hẹn như cái quán tồi tàn kia nhưng trong quyến rũ hơn một chút sao?

Daldry chỉ những tòa nhà lớn với phần móng nằm ngập dưới nước eo biển Bosphore. Ánh mắt Alice chăm chú vào một trong những tòa nhà có mặt tiền sơn trắng nổi bần bật hẳn lên.

- Cô trông thấy một bóng ma mới à? Daldry hỏi, giọng đầy chế nhạo. Vẻ mặt cô lại như hôm trước rồi.

- Tôi đã dối anh, Alice ấp úng nói. Đêm trước tôi gặp phải một cơn ác mộng còn thật hơn tất cả những lần trước đây, và trong cơn ác mộng ấy, tôi nhìn thấy một ngôi nhà giống hệt cái kia.

Hàm nghiền chặt lại, Alice nhìn chằm chằm vào ngôi nhà màu trắng. Can không hiểu điều gì đột nhiên lại khiến khách hàng của mình lo lắng đến vậy.

- Đó là yalis, anh chàng hướng dẫn viên ung dung nói, những ngôi nhà nghỉ mát, vết tích còn lại từ thời huy hoàng của Đế quốc Ottoman. Chúng rất được ưa chuộng vào thế kỷ XIX. Giờ không được thế nữa, những người chủ cháy túi vì chi phí sưởi ấm vào mùa đông, đa số những ngôi nhà ấy đều cần được vá víu lại.

Daldry túm lấy vai Alice buộc cô nhìn về eo biển Bosphore.

- Tôi chỉ thấy có hai khả năng. Một là bố mẹ cô đã tiếp tục chuyến du lịch duy nhất của họ ra xa hơn Nice và cô còn quá nhỏ nên không nhớ nổi những gì họ đã kể với cô về chuyến đi ấy. Hai là họ có một cuốn sách về Istanbul và cô đã đọc khi còn nhỏ nhưng rồi quên mất. Vả lại, hai khả năng này hoàn toàn tương thích với nhau.

Alice không nhớ chút gì về chuyện bố mẹ cô từng kể với cô về Istanbul. Cô cũng cố mường tượng lại tất cả các phòng trong căn hộ của bố mẹ, phòng ngủ của họ cùng chiếc giường lớn với tấm chăn màu ghi, cái bàn đầu giường của bố cô nơi có một bao kính bằng da cùng chiếc đồng hồ báo thức nhỏ, bàn đầu giường của mẹ với tấm ảnh chụp cô lúc năm tuổi đặt trong khung bạc, cái hòm kê cuối giường, tấm thảm sọc màu nâu đỏ, tới phòng ăn, bàn ăn bằng gỗ gụ cùng sáu chiếc ghế đồng bộ, tủ buýp phê kính bên trong để bát đĩa sứ được cất giữ cẩn thận đợi các dịp lễ tết, nhưng rốt cuộc cũng chẳng dùng đến bao giờ, cái đài Chesterfied mà mỗi tối cả nhà đều ngồi nghe mục truyện dài kỳ, tủ sách nhỏ, những cuốn sách mẹ cô vẫn đọc… nhưng vô ích, chẳng có liên quan gì đến Istanbul.

- Nếu bố mẹ cô đã từng đến Thổ Nhĩ Kỳ, Can gợi ý, có thể vẫn còn dấu vết chuyến đi của họ ở các cơ quan chính quyền liên quan. Ngày mai, lãnh sự quán Anh có tổ chức một buổi dạ hội trịnh trọng, ngài địa sứ của các vị vừa đặc biệt trở về từ Ankara để tiếp đón một phái đoàn quân sự dài cùng rất nhiều quan chức chính phủ nước chúng tôi, Can tự hào thông báo.

- Làm sao anh biết được chuyện đó? Daldry hỏi.

- Bởi vì rõ ràng tôi là hướng dẫn viên xuất sắc nhất Istanbul! Thôi, được rồi, sáng nay người ta đã viết thế trên báo. Và bởi vì tôi vẫn là phiên dịch viên xuất sắc bằng chừng ấy, nên tôi được triệu mời đến buổi lễ.

- Có phải anh đang thông báo với chúng tôi là tối mai anh không thể giúp đỡ chúng tôi không? Daldry hỏi.

- Tôi định đề nghị các được hộ tống đến buổi lễ ấy.

- Đừng vênh vang thế, lãnh sự quán sẽ không mời tất cả các công dân Anh đang có mặt tại Istanbul vào thời điểm này đâu, Daldry bẻ lại.

- Tôi không hiểu vênh vang nghĩa là thế nào, nhưng tôi sẽ tìm hiểu về từ ấy. Trong khi chờ đợi, cô thư ký trẻ phụ trách danh sách mời sẽ rất lấy làm vui mừng được giúp đỡ tôi bằng cách ghi tên các vị vào danh sách ấy, với Can cô ấy không thể từ chối bất cứ điều gì… Tôi sẽ chuyển giấy mời đến khách sạn các vị.

- Anh đúng là một gã kỳ cục, Can ạ, Daldry đáp. Dù sao thì, nếu chuyện ấy khiến anh vui, anh quay về phía Alice rồi tiếp tục, chúng tôi có thể đến trình diện đại sứ của chúng tôi và yêu cầu được bộ phận lãnh sự trợ giúp. Tóm lại thì chính quyền để làm gì nếu không thể yêu cầu họ trợ giúp một chút khi chúng ta cần chứ! Thế nào, anh nghĩ sao?

- Tôi cần phải biết rõ ràng mọi chuyện, Alice thở dài, tôi muốn biết tại sao những cơn ác mộng ấy lại có vẻ thật đến vậy.

- Tôi hứa sẽ cố gắng hết sức vén bức màn bí mật này cho cô, nhưng là sau khi được ăn cái gì đã, nếu không, chỉ là lát nữa thôi chính cô sẽ phải lo cho tôi đấy, tôi sắp ngất đến nơi và đang khát cháy họng rồi đây.

Bạn đang đọc Chuyến du hành kỳ lạ của ngài Daldry của Marc Levy
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 14

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.