Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

That is my style

Phiên bản Dịch · 2044 chữ

Thực chất cái này là để giải tỏa tâm trạng thôi, ai rảnh thì đọc không rảnh thì thôi chứ đọc hết chắc Lazy ăn gạch đủ =)))))) nhưng có 1 người nên đọc hết :v

-------------------------------------------------

Cái phong cách tôi muốn nói tới không phải phong cách ăn mặc mà là phong cách của tính cách (?!) Ai chẳng có những tính cách khác nhau, đâu ai giống ai hoàn toàn

Tôi cũng vậy, cái tính cách ương bướng đến cứng đầu, nhắng nhít đến phát sợ, hay tự ái đến kinh hồn và cái "tôi" to bự chảng nữa. Toàn những tính cách xấu nhưng tôi cũng có những tính cách tốt mà, đó là năng động này, thân thiện dễ gần này,... Nhưng mà những tính cách xấu kia, tôi đã mất 4 năm để tạo dựng nên nó, đó là do xã hội buộc tôi phải làm vậy, nó sẽ như một phần cơ thể tôi mất rồi

Cái tính ương bướng, tôi tạo ra nhằm giữ vững lập trường của mình, vì ngày trước tôi toàn theo kiểu "gió chiều nào xoay chiều ấy", bây giờ tôi đương đầu với nó. Cái tính nhắng nhít, tôi tạo ra để ai cũng cảm thấy mình dễ gần, hòa đồng, nói chuyện sẽ dễ dàng hơn vì tôi không thể chịu được sự cô đơn, tôi sợ cô đơn nhất... Hay tự ái thì có tác dụng gì?! Nó để khẳng định rằng tôi đã lớn rồi, tôi đã có chút chỗ đứng trong xã hội, tôi cũng có tiếng nói riêng, đừng bao giờ có ý khinh thường tôi. Và cái "tôi", ai cũng ghét cái này nhất nhưng nó là một điều quan trọng nhất mà tôi đã ngộ ra sau 4 năm trời... nó là một cách thể hiện rằng tôi đúng, tôi không sai, tôi khinh bỉ ai dám nói tôi sai trắng trợn trong khi tôi đúng rạch ròi thế kia, từ đó tôi luôn vênh mặt lên thách thức

Và những tính cách này, tôi phải cảm ơn một con nhóc kém mình 2 tuổi rất nhiều đó... nhờ mày mà tao mới có được sức mạnh phi thường như ngày hôm nay. Mày luôn giả ngu giả ngơ trước mặt người lớn, mày luôn tỏ vẻ nai tơ ngơ ngác trước mặt họ, nhìn cái mặt đó của mày tao chỉ muốn ói thôi mày biết không?! Ba mày là sếp của ba tao nhưng tao nói thẳng luôn ba mày có được tin tưởng bằng ba tao không hả, chỉ có tiền mới giúp ba mày ngồi vào cái ghế đấy, tao biết rất rõ đấy, đến cả con số lẻ cơ. Mày bớt ảo tưởng đi, mày nhỏ hơn tao, mày nhỏ hơn rất nhiều các anh chị cô chú đang làm trong đó nhưng mà cậy ba mày làm sếp lớn nên mặt mày chứ vênh ngược lên, rất hỗn láo với mọi người, người khác nhắc nhở nhẹ nhàng mà mày còn trả treo xong đi mách ba trù dập họ. Người ta tốt người ta mới nhắc mày thôi, và giờ đây mày xem đấy, chẳng còn ai nhắc mày nữa, còn tao đây là lần cuối cùng tao làm người tốt

Mày có nhớ khi tao lớp 6, mày mới lớp 4 thôi nhưng tao nhận thấy được tất cả sự láu cá khôn lỏi của mày, buồn nôn lắm. Đi ăn với toàn thể cơ quan của ba, tao chỉ cười mỉm nhìn họ vì ta không thích nói chuyện cho lắm, tính cách ta ngày đó là vậy, có cậy miệng cũng chẳng nói câu nào, nhưng mày lại khác, mày luôn cố tìm mọi cách khiến người khác yêu quý, nực cười một chỗ tao có thể nhìn mặt họ mà biết được họ đang cảm thấy như nào, lúc đó tao nhận thấy được sự khó chịu khi bị quấy rây, nụ cười xa giao lạnh nhạt nhưng mày ảo tưởng rằng họ thích mày... cho tao cười vào mặt mày đi...

Tao lên lớp 7 và mày lớp 5, tao thực sự không ngờ mày ngu đến vậy, mày làm lớp trưởng vì ba mày xin cô, mà mày đã được cô nâng đỡ rồi vẫn bị học sinh tiên tiến. Đến tối hôm đó, pama tao và pama mày đi ăn với nhau để tổ chức cho tao và mày tổng kết xong, mày nghĩ tao là ai mà mấy thông tin đó tao không biết. Khi tao cố tình hỏi mày học sinh gì, tao rất vui sướng khi nhìn cái bản mặt cắt không còn một giọt máu và mày trả lời run run là học sinh giỏi. Lúc đó tao mém phì cười, nói dối làm gì, buồn thay ày là ai cũng biết sự thật rồi. Tao cũng chỉ ậm ừ và ăn tiếp, mày không vui trong cả buổi hôm đó vì ai cũng khen tao, động viên mày cố được vào trường của tao, nhưng tao biết thừa sức mày, trường tao là trường điểm, bao nhiêu vụ chạy trọt xin vào rồi cũng phải biến vì không chịu được áp lực học tập, như lớp tao thôi, gần chục đứa chuyển đi rôi đó

Và tao nói không bao giờ sai, mày lại vào cái trường chẳng ra đâu vào đâu. Đến khi mọi người hỏi thì lại kêu vào đấy cho gần nhà, trong khi mày mở cái bản đồ ra, cầm cái compa lên và thử quay xem, nó chênh nhau chắc cũng có vài mét ngắn ngủn. Mùa hè năm đó, tao lớp 8, mày lớp 6, cả cơ quan của ba tao và mày đi nghỉ mát với nhau ở nơi nào tao cũng quên rồi, hằn sâu trong não tao về cái ngày ấy là mày nhận được một món qua rất ý nghĩa từ tao, một phát tát lật mặt trước toàn thể mọi người, lúc đó may mà các bác vào can tao không chắc tao băm vằm mày ra. Một con nhóc hỉ mũi chưa sạch mà dám trả treo hỗn láo với tao, lôi cả ba mẹ tao ra chửi, một phát tát là quá may. Mẹ mày còn định vả lại tao nhưng tao đã bóp chặt cổ tay mẹ mày và rít lên: "Nếu bà không dậy con bà tử tế thì để tôi dậy, tức nước sẽ vỡ bờ, bà đừng có tưởng tôi hiền mà bắt nạt" Lúc đấy tao cũng hỗn đấy nhưng mà mẹ mày định tát tao đó, đù, người lớn dám đánh trẻ con tao kiện chết nhà mày. Cuối cùng tao bỏ về phòng và không ra ngoài nguyên ngày hôm đó, đừng tưởng tao sợ không dám ra ngoài mà tao đang tận huởng cảm giác sung sướng thôi. Những ngày tiếp theo, bay vào Sài Gòn, tao nhớ là mọi người đi mua sắm rất ác liệt, tao toàn ngồi xem xong đợi mày đi qua tao giơ chân ra ngáng, mày lại còn đú đởn đi giày cao gót 9 phân, mọe, thế mà vẫn thấp hơn tao đến nửa cái đầu, cuối cùng mày ngã lăn quay ra đất, mọi người đều xì xầm bảo trẻ con học đòi đi giày cao gót làm gì, để ngã thế kia cho nhớ đời. Ôi trời ơi, mày nhìn tao với ánh mắt căm thù và xông vào bóp cổ tao, tao để im vì sức mày chẳng làm gì được tao đâu, tao còn bị dao kề sát cổ mấy lần mà chưa bao giờ khóc. Mọi người nhảy vào can và mày bắt đầu bị người khác nhận xét là xấu trong khi tao được nhận xét là người lớn, về đến nhà tao ngồi cười mất 30 phút

Và lần thứ 2 đi nghỉ mát, lần này chỉ có mấy anh thanh niên dưới trướng ba tao đi với nhà tao thôi nên tao vui vl khi không có bản mặt mày. Buổi tối mấy anh ấy rủ tao đi đạp xe quanh biển... đang yên đang lành mấy ông ý bảo cảm thấy vui khi không có bản mặt của nhà mày, tao thắc mắc thì nhận được câu trả lời rất thỏa đáng: mày luôn luôn làm phiền họ khiến họ không thoải mái, còn tao lắng nghe họ, biết nói vào lúc nào, ứng xử ra sao nên họ thấy rất tự nhiên. Và đi tận gần 1 tuần nên cũng có 1 số bác luôn thích mày, tao cũng đã khiến họ chuyển sang thích tao thật lòng. Và khi trở về, lại một bữa liên hoan của cả cơ quan ba để kết thúc hè, và có ai tin được, tao thu hút tất cả mọi người còn mày bị vứt sang một xó xỉnh nào đó. Các anh các chị rất vui vẻ cụp ly với tao, trò chuyện thoải mái, mày cố đế thêm vài câu gây sự chú ý cũng không được. Còn các bác, các cô, các chú ai cũng tới nói tôi dạo này chững chạc lắm

Còn chưa kể mày biết họ ghét mày ở điểm gì không?! Đó chính là đống quần áo mày mặc trên người, bây giờ mày lớp 7 mà tao thấy mặc chẳng khác nào 1 con phò, hở trên hở dưới, chẳng có tí ngực nào cũng ti toe khoe hàng, muốn ói quá. Tao ít ra còn chọn quần áo phù hợp, khi nào có nhiều người lớn tuổi, tao sẽ mặc theo phong cách vô cùng lịch sự và kín đáo, khi nào có các anh chị trẻ tao sẽ mặc theo phong cách đường phố. Ai bảo tao xu nịnh thì nhầm to, đó là phong cách của tao, tao chỉ chỉnh mode của nó lớn hơn 1 tẹo thôi

Bây giờ ba mày đã phải chịu hình phạt cho những lỗi lầm mà ba mày gây ra, chạy trọt kiểu gì cũng bị thuyên chuyển công tác và bị hạ chức. Cả cái cơ quan nghe tin ba mày chuyển đi mày có biết họ vui như nào không, họ nói không phải nhìn cái bản mặt hách dịch của ba mày và cái mặt giả tạo của mày, họ tâm sự với tao như vậy đó

Ngày trước em họ tao có nói 1 câu, nó 23 tuổi rồi: "chị lớp 9 mà suy nghĩ như 1 thằng con trai lớp 11", tao cũng chẳng hiểu nó nói cái méo gì nhưng ngồi ngẫm lại cũng thấy đúng. Tao suy nghĩ như 1 thằng con trai nên tao hiểu bọn con trai thích gì, tao cư xử phù hợp nhưng tao vẫn là con gái nên tao hiểu bọn con gái muốn gì, kết hợp lại, tao khiến họ thoải mái và vui vẻ

4 năm trôi qua, thực sự tao cảm ơn mày nhiều lắm, mày là động lực khiến tao vực lại tinh thần. Từ một con bé nhút nhát chẳng thích nói chuyện mà bây giờ tao đã nói cực nhiều, cực biết ứng xử trong mọi hoàn cảnh, gần như là khéo miệng rồi. Nhưng mà tao cũng đã lấy hết sức mình để làm được việc đó nên 1% là do mày sống lỗi khiến tao thay đổi, còn đâu 99% là nghị lực của tao. Cái câu "cười trên nỗi đau khổ của người khác" của tao ít khi bỡn cợt lắm đó...

Đây là lần cuối cùng tao nói về mày, tạm biệt mày...

Đó là phong cách của tôi

Đừng ai phán xét...

--------------------------------------------------------------------

Tên hâm hấp kia, ông có đọc được không, nếu chăm đọc chắc đọc hết =))))) 99% là do nghị lực của chính mình đó, hận thì hận đó nhưng phải cao tay như Crazy này... ý lộn Lazy này nhé... đừng có buồn nữa nha... đóng sòng thì đóng sòng nhưng tôi vẫn đặt hết niềm tin của tôi vào ông đó... bình tâm đi, tôi mất 4 năm nhưng ông đừng để bằng tôi đó, tôi buồn lắm a

tôi đã sầu đa cảm lắm đó, đứng để tôi khóc hết nưóc mắt nghe chưa :3

Bạn đang đọc Chuyện Đời của _LyLazy_
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.