Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chỉ cần có người bên cạnh, nguyện khổ tận cam lai.(1)

Tiểu thuyết gốc · 8217 chữ

Sỉnh ra trong buổi loạn lạc, nước mất nhà tan người ta mới thấy mọi thứ đều chẳng còn nghĩa lí gì.

Trung thần thì sao chứ? Cái gọi là trung thần, chẳng thà nói là ngu trung thì hơn!

Mang tiếng tận trung vì thiên tử, nhưng vị thiên tử ấy là một kẻ hèn nhát, ăn chơi trác táng, đắm chìm vào tửu sắc, đến khi kẻ địch đem quân đến vẫn còn đang say ngất ngưởng, vừa uống rượu vừa ngâm thơ. Ta thật không hiểu thiên tử như vậy có gì phải phò trợ? Ta càng không hiểu trung thần để làm gì khi giết chẳng hết đám tham quan ô lại trong triều đình, trước khi chết vẫn tiếp tục ngu trung dùng thân đỡ kiếm cho thiên tử kia.

Đáng tiếc vị ngu trung kia lại là cha ta.

Có nhan sắc thì sao chứ? Nhìn xem, trong hậu cung này, trong hoàng tộc này, những nữ nhân đẹp nhất Đại Lương đều ở cả đây, nhưng nửa thì bị ban thuốc tuẫn táng theo vị thiên tử chơi bời kia, nửa thì bị đem cho đám quân lính chà đạp đến thân tàn bại liễu, kẻ chết mất đi hơn nửa cuộc đời, người còn sống so với kẻ chết còn thống khổ, nhục nhã hơn.

Đây là chuyện cách đây mấy ngày sau.

Vào thời điểm ấy ta đang ngồi cạnh ngai vàng, dưới chân thiên tử của triều đại cũ, mắt thấy cha ta nằm gục xuống nền đất, cả người bị nhấn chìm trong bể máu, phía trên là kẻ một thân trường bào, tay giơ ra trước, lưỡi kiếm sắc bén lóe sáng, máu tí tích từng giọt trên kiếm rơi xuống. Mái tóc hắn đen nhánh bị vấy đỏ, nụ cười nhếch lên đến mang tai, trông chẳng khác gì Tu La.

Khi hắn nhìn ta, nụ cười ấy càng trở nên dữ tợn hơn.

Xung quanh vẫn là những tấm màn gió bay phấp phới, vẫn là những loài chim quý bị nhốt trong lồng son, vẫn là cảnh xưa chốn cũ. Mà ngay lúc này,... chẳng khác gì địa ngục cả.

Ta thẫn thờ, ngồi bệt xuống nền đất, há miệng, không thở nổi, nước mắt trào ra như mưa.

Người ngồi trên ngai vàng cạnh ta không còn giữ được im lặng nữa, rốt cuộc gằn giọng:

- Người ngươi muốn giết là ta, tại sao còn nhẫn tâm giết hại người vô tội?

Tên ác quỷ kia nhếch môi, vuốt một đường trên lưỡi kiếm:

- Thiên hạ ai mà không biết Thừa tướng đại nhân có địa vị thế nào? Giết ông ta, là để trừ hậu họa. Tiếp theo, cũng đến lượt ngươi rồi...

Kẻ ngồi trên ngai vàng bỗng dưng cười gằn, sau đó, tiếng cười càng trở nên dữ dội hơn, càng trở nên uy nghiêm hơn, hai phần bất đắc dĩ, ba phần đau khổ, năm phần mỉa mai.

Trong không khí tĩnh lặng, tiếng cười của hắn càng trở nên ghê sợ hơn nữa:

- Được, ngươi giết được cứ giết. Thật không ngờ triều đại mục ruỗng này vào tay ta, ta đã cố gắng cầm cự, cũng không thể tránh được số trời, tránh được lòng người.- Hắn liếc mắt nhìn nam nhân cao lớn đứng đằng sau ác quỷ kia- Nhưng trách ai cũng không thể không trách chính bản thân ta, chỉ là... - hắn cúi xuống nhìn ta, chậm rãi lắc đầu.

Tên giặc cướp nước kia tiến đến chỗ chúng ta:

- Ngươi đã phạm phải hai sai lầm lớn nhất cuộc đời. Thứ nhất, ngươi sinh trong hoàng tộc Đại Lương. Thứ hai, ngươi dám giữ nữ nhân của ta bên người.

Ác quỷ liếc nhìn ta, rồi đứng cạnh ngai vàng, chạm lưỡi kiếm vào cổ kẻ kia.

Gương mặt nam nhân như rồng, lúc này lộ rõ vẻ uy nghiêm của đấng thiên tử, không sợ chết gằn lên:

- Ngươi nghĩ thiên hạ này ngươi giữ được bao lâu? Đã là bạo vương, sớm hay muộn cũng sẽ....

Xoạt!!!!

Một cái đầu rơi xuống, lăn xuống chân ta.

Một cơn buồn nôn trào lên cổ họng ta, ta nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dưới đất, đôi mắt hắn mở trừng trừng, bóp thật chặt cổ họng mình ép mình phải nuốt trở lại.

Ta còn nhớ một tháng trước, gương mặt này lúc nào cũng nở nụ cười thong dong, tự tại, đôi mắt kia lúc nào cũng đầy ý cười.

Ngươi như hắn, vốn không thuộc về hoàng cung đầy máu tanh này.

- Giá mà ta chỉ là một lữ khách bình thường, đi khắp thiên hạ ngắm cảnh đẹp giang sơn, phiêu diêu tự tại sống cuộc đời ta muốn. Đáng tiếc, không có cái gọi là giá mà... Tiểu Lam à.

Ta cảm thấy hai hốc mắt đã sưng đỏ đến nỗi nhòe đi, ta giương mắt nhìn về một đám giặc kia, trong đó có bóng dáng một nam nhân cao lớn mặc áo vải thô sơ, tóc vấn cao, hoàn toàn lộ ra gương mặt tĩnh lặng như nước, hai tay đan trong áo, im lặng nhìn chằm chằm xuống nền đất.

Ta nhếch miệng đầy thê lương.

Tên ác quỷ kia đi đến chỗ ta, quỳ xuống, kéo tay áo trái của hắn lên, để lộ một dấu răng lớn hằn sâu vào da thịt, miếng thịt ở giữa phồng rốp, chi chít những vết sẹo kéo dài từ khuỷu tay đến lòng bàn tay:

-Tiểu Lam, nàng có nhớ không, năm ta mười tuổi, ta gặp nàng trong rừng, khi ấy ta bị hổ dữ cắn mất một miếng thịt, nếu không có nàng cứu giúp, ta đã mất mạng. Bảy năm rồi, bảy năm ta biết nàng là người Đại Lương, ta đã luôn nghĩ đến một ngày ta chiếm được Đại Lương, thống nhất ngũ quốc, sau đó đưa nàng lên làm Hoàng Hậu của ta, trở thành mẫu nghi thiên hạ.

Ta rất muốn cười, nhưng cố kìm nén, âm thầm khinh bỉ hắn.

Ta chắp hai tay, nằm rạp xuống sàn gỗ đầy mùi máu tanh:

- Tiểu Lam xin Hoàng tử Bắc quốc niệm tình ta đã cứu ngài, cho ta đem xác phụ thân về an táng.

- Điều đó là tất nhiên. Chỉ cần nàng trở thành Hoàng Hậu của ta, phụ thân nàng chính là nhạc phụ của ta. Ta sẽ phong nhạc phụ là Quốc sư, đưa người vào mộ phần hoàng tộc.

Hắn một câu nhạc phụ, hai câu nhạc phụ. Ta phỉ nhổ. Rốt cuộc làm gì có chuyện con rể lại đi giết nhạc phụ của mình?

Hắn giết phụ thân ta, giết tướng công ta. Nếu ta đồng ý làm Hoàng Hậu của hắn, ta sẽ không bằng một con súc sinh.

Ta lạnh lùng nói:

-Tấm lòng của hoàng tử Bắc quốc, Tiểu Lam xin nhận. Chỉ là, Tiểu Lam, trước hết là người Đại Lương, sau lại là phi tử của Hoàng Đế Đại Lương, thân phận của ta so với ngài như trời với đất, Tiểu Lam không dám trèo cao. Xin Hoàng tử Bắc quốc nể nghĩa cũ, cho ta về quê an táng phụ thân, làm tròn bổn phận của người làm con, bằng không....-ta nghiến răng, mở to mắt - Xin ngài ban thuốc để ta tuẫn táng theo Hoàng đế Đại Lương.

Mặt của ta bị người ta bóp chặt, tưởng như muốn vỡ xương quai hàm, hắn ép ta phải nhìn vào mắt hắn:

-Nàng dám! Tiểu Lam, nàng đã định sống là người của ta, chết làm ma của ta. Nàng đừng hòng nghĩ đến việc tự tử, nếu không, ta sẽ chặt đầu phụ thân nàng, đem treo ngoài cổng thành, lóc da thịt hắn cho quạ ăn, sau đó đào mộ gia tộc nàng lên, lấy xương...

Ta bịt hai tai, lắc đầu nguầy nguậy:

-Ngươi đừng nói nữa. Đừng nói nữa!

Ta òa khóc nức nở, khóc đến phế tâm phế phổi, ta không còn nhìn thấy được bất cứ người nào, không còn biết chuyện gì diễn ra xung quanh, ta bò dến bên xác phụ thân, đổ gục xuống cơ thể người, giờ phút này, ta như bị ném thẳng xuống mười tám tầng địa ngục.

Hôm ấy trong đại điện của Đại Lương, có tiếng hô vang như sấm dậy" Hoàng đến vạn tuế! Hoàng đế Vạn tuế!" cùng với tiếng khóc của nữ nhân như sóng biển giữ dội. Báo hiệu sự kết thúc của một triều đại hàng trăm năm, mở ra một triều đại mới...

                               *****

Ta trở thành một kẻ vô tri vô giác, bị nhốt trong lầu son gác tía, hàng ngày đờ đẫn nhìn ra phía ngoài xa bên ô cửa sổ.

Tất cả mọi chuyện xảy ra vẫn còn hiện hữu rõ ràng trước mắt ta.

Có người đi đến đằng sau ta, ta ngửi được mùi hương cỏ xanh nồng đậm.

Ta cười giễu cợt. Là hắn à....

Hắn cầm lấy chiếc lược, nâng mái tóc ta lên, làm việc hắn đã làm hàng nghìn lần, chầm chậm gỡ tóc rối của ta.

Ta thì thào :

-Cút!

Hắn làm như không nghe thấy, vẫn cứ chải tóc cho ta.

Ta nổi điên, cầm lấy hộp trang sức, quay phắt ra đằng sau ném vào người hắn:

-Cút đi! ngươi cút đi cho ta! Ngươi chính là kẻ đã hại ta ra nông nỗi này, ngươi chính là kẻ... kẻ phản bội. Cút! Cút ngay! Ta không muốn nhìn thấy mặt ngươi nữa!

Vừa nói dứt lời, ta vung tay tát lên mặt hắn.

Hắn lẳng lặng nhìn ta, rồi nhìn lên cánh tay ta vừa đánh hắn, cánh tay vốn có chút thịt, giờ đây chỉ còn da bọc xương, ống tay áo trượt xuống phía dưới, lộ ra đầy những vết sẹo dài xấu xí, có những vết sẹo cũ lại bị cắt đè lên nhau, những vết sẹo mới còn đang rớm máu.

Hắn đã không còn vẻ mặt bình tĩnh muôn thở được nữa, giờ phút này trước mặt ta là một nam nhân mắt đỏ ngầu đầy tơ máu, giận dữ:

-Tiểu Lam! Nàng có thể chửi bới ta, đánh đập ta thế nào cũng được. Nhưng nàng lại dám làm bản thân bị thương!

Ta lắc đầu cười thê lương:

-Trầm Kha, ngươi nói những lời ấy cho ai nghe? Ta có thương tổn gì thì liên quan gì đến ngươi? Người lừa dối tình cảm của ta bao năm rồi, ngươi còn muốn lừa đến khi nào? Ta hối hận, ta thực sự hối hận năm đó đã đưa ngươi đến bên cạnh ta, đã làm một con cờ cho ngươi đùa giỡn.

Hắn bỗng nhếch miệng, chua chát, chắp tay:

- Cô nương, mặc kệ cô nương căm ghét nô tài đến mức nào, nô tài với cô nương chưa một lần thay đổi. Nô tài chưa bao giờ muốn tổn thương cô nương.

Ta lắc đầu:

- Nô tài? Giờ ngài là Tô đại nhân rồi, ta nào dám nhận danh xưng kia. Thôi, tổn thương thì cũng tổn thương rồi. Nếu ngài còn chút lòng thành nào, xin từ nay đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, ta đã đa tạ ngài lắm rồi.

Ta thở dài, cao giọng:

-Người đâu?

Lập tức có hai tì nữ bước đến:

-Cô nương có gì giao phó?

-Mời Tô đại nhân ra ngoài. Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.

Trầm Kha thu hồi vẻ giận dữ, giọng nói trầm buồn đầy miễn cưỡng:

-Xin cô nương hãy bảo trọng.

Ta nhìn bóng hình quen thuộc kia rời đi, bụng đột nhiên đau dữ dội, ta cắn chặt môi, tay ôm bụng, ngồi phịch xuống ghế:

-Cô nương!

Ta phẩy tay, nói với hai tì nữ đang hoảng hốt:

-Ta không sao.

Nhưng đột nhiên từ trong cổ họng phun ra một ngụm máu.

Bên tai ta có tiếng gào thét của đám tì nữ, tiếng bước chân hỗn loạn không dứt.

Đau đầu quá, ta thật sự mệt mỏi. Ta muốn yên tĩnh nghỉ một lát.

                                 ******

Ta là nữ nhi của thừa tướng, từ nhỏ mẫu thân ta mất sớm, phụ thân độc thê, chỉ có một mụn con là ta. Ta sinh ra trong triều đại mà tham quan ô lại như kiến tìm mật, Đại Lương ngày càng suy tàn. Bên ngoài Đại Lương được xem như một cường quốc, đất rộng người đông, tài nguyên dồi dào, lại nằm ở thế đắc địa nên đời sông nhân dân ổn định, các nước khác không dám xâm lấn. Nhưng chỉ ở bên trong nội bộ người ta mới biết triều đình đã mục ruỗng đến thế nào.

Sau cuộc đảo chính của các hoàng tử không thành, phụ thân phò tá Lưu Dận lên ngôi, sau đó đưa ta vào cung hầu hạ Lưu Dận.

Ngay từ khi nhìn thấy bức tranh thủy mặc cùng bài thơ đề bên cạnh của hắn, ta đã biết người này không thích hợp làm hoàng đế, hay nói đúng hơn, hắn không muốn làm hoàng đế.

Ta không phủ nhận hắn quả thật là có tài, điêu khắc, làm thơ, vẽ tranh hắn đều rất giỏi, nhưng trời sinh hắn không màng chính sự. Vì vậy, đám tham quan càng được phép lấn tới, cha ta không biết đã dâng bao nhiêu sớ xin chém đầu bọn ô lại kia.

Nhưng chỉ cần bọn chúng đem tặng Lưu Dận vài bức tranh, vài món đồ quý, cùng lắm bọn chúng cũng chỉ bị trách phạt qua loa. Ta thấy phụ thân than ngắn thở dài, ta hỏi tại sao Lưu Dận như vậy mà phụ thân còn nhất quyết đưa hắn lên ngôi.

Phụ thân thở dài:

-Chí ít hắn không phải kẻ độc ác, sẽ không coi mạng người như cỏ rác.

Ta ở lâu với hắn, cũng hiểu được con người hắn. Nữ nhân hậu cung rất nhiều, không phải hoa thì cũng chẳng kém nguyệt, vậy mà hắn rất ít khi đến hậu cung, quả thật là người không ham mê sắc dục, cả ngày chỉ vùi đầu trong phòng điêu khắc, chẳng buồn quan tâm đến thứ gì khác, đến lập hậu cũng không lập. Nhưng chính vì hắn như vậy mới khiến hậu cung sóng gió hết lần này đến lần khác.

Ta tuy là nữ nhi thừa tướng, nhưng vì chuyện phụ thân ta bắt ép hắn lên ngôi, hắn cực kì căm ghét phụ tử ta, vì vậy ta cũng không tránh được người khác hãm hại.

Ta cũng chẳng buồn đôi co với các nàng. Các nàng đều là những nữ nhân tuyệt sắc, đa tài, nhưng rốt cuộc lại chôn vùi ở trốn hậu cung lạnh lẽo này, hầu hạ trượng phu có cũng như không, nói cho cùng chúng ta đều là những nữ nhân bạc mệnh cả.

Lý Kính phi, Lý tỉ tỉ của ta là một người nặng tình với Lưu Dận, nàng đã ở cạnh Lưu Dận từ khi hắn năm tuổi, là một hoàng tử ốm yếu chẳng ai để mắt đến. Nhưng hắn chẳng nhìn tỉ tỉ quá mấy lần. Ta chứng kiến tỉ tỉ tâm tàn héo mòn từng ngày, từng năm cuối cùng chỉ còn một tia vọng mỏng manh lúc tỏ lúc tắt.

Chúng ta ngồi trong đình thưởng trà, tỉ tỉ nhìn ra cây thường xuân trong vườn thượng uyển, trời đổ cơn mưa rào bất chợt, tỉ tỉ thì thào:

-Tiểu Lam à, đến bao giờ chàng ấy mới nhận ra được tấm lòng của ta? Ta vẫn đợi chàng, chàng từng nói muốn đi du ngoạn sơn thủy, ta cũng muốn đi cùng chàng, đến lúc chàng phải vào cung làm hoàng đế, ta cũng cam nguyện vào cung hầu hạ chàng. Nhưng chàng chẳng khi nào để ý đến ta cả. Ta phải đợi đến bao giờ chàng mới tới đây? Chẳng nhẽ chúng ta thật sự phải chết già trong chốn thâm cung lạnh lẽo này sao?

Ta im lặng nghe tỉ tỉ nói, vì ta biết ta chẳng thể an ủi được tỉ tỉ.

Buổi chiều hôm ấy kết thúc bằng tiếng ngâm thơ của tỉ tỉ:

                       "Đắm uyển thường xuân được mấy mưa...."





                               +*+*+*+

Có lẽ ta sẽ sống những ngày bình đạm như nước, có lẽ tâm ta sẽ chết dần chết mòn trong cung. Nếu như....

Nếu như ta không gặp hắn.

Vào một ngày cuối thu, ta ngồi trên lầu cao nhìn thấy một đám thái giám mới nhập cung. Trong đó ta chú ý đến một người. Hắn lúc nào cũng cúi đầu, chẳng quan tâm đến nhưng kẻ khác túm năm tụm bảy làm biếng, hắn im lặng một bên lau dọn, lẳng lặng làm công việc của mình.

Thế nhưng khi Tổng quản kêu lên:

-Hiền phi đến.

Hắn đã ngẩng dậy nhìn ta.

Thấy ta đáp lại ánh mắt của hắn, hắn lại bối rối cúi xuống.

Ta có chút buồn cười.

Sau dó ta cũng chẳng để tâm đến hắn nữa. Cho đến một đêm đông, ta thấy hai thái giám ở giữa sân, nghe loáng thoáng thấy danh Hiền phi, Quý phi, ta ra hiệu cho nô tì không lên tiếng, hứng thú muốn nghe bọn chúng nói gì.

Aizzz, ta có tật xấu hóng chuyện thị phi không bỏ được.

Ta khoanh tay, ngó đầu ra nghe lén.

-Ta nói không đúng sao? Ngươi hãy bỏ ngay ảo tưởng được làm nô tài trong cung Hiền phi đi, nàng ta có gì tốt, moi người đều biết Thừa tướng bị Hoàng Thượng chán ghét, địa vị trong triều ngày càng suy giảm. Còn Quý phi nhà ta được Hoàng Thượng sủng ái, chuyện nàng trở thành Hoàng Hậu chỉ còn là ngày một ngày hai. Nay ngươi được quý phi yêu thích, theo ta, ngươi nên đi theo nàng mới có tiền đồ.

Tên thái giám kia chợt cười khẽ:

- Tiểu Hầu Tử không cần khuyên nhủ, đa tạ ý tốt của ngươi và Quý phi. Nhưng ta và ngươi không cùng chí hướng, ta vẫn muốn ở lại viện của Hiền phi.

Thái giám tên Tiểu Hầu Tử tỏ vẻ gắt gỏng:

- Ngươi đừng rượu mời không uống lại muốn rượu phạt. Hôm nay, ta nhất định phải bắt ngươi về. Mụ Hiền phi đó có gì tốt, cả ngày ngớ ngớ ngẩn, ngu xuẩn lại không được Hoàng Thượng....

-Ai ui..... Tiểu Kha Tử, ngươi dám đánh ta!

Tiểu Hầu tử phun máu ra sân.

- Ngươi dám coi thường Hiền Phi, ta sẽ không để ngươi yên.-Tiểu Kha tử cao giọng lạnh lùng.

-Mẹ nó, ngươi tưởng ngươi thanh cao lắm sao, người đâu! Lên cho lão tử!

Tiểu Hầu Tử vừa dứt lời, một đám thái giám gồm 5 tên thái giám khác ẩn mình trong các bức tượng lập tức chạy ra.

Ta bật cười, ra hiệu cho Linh nhi, cô bé rất hiểu ý kêu lên:

- Hiền phi tới!!!

Ta đi bước ra, nhìn đám thái giám kia đang định lao vào Tiểu thái giám kia, thấy ta vội khom người.

- Đám thái giám các ngươi, không về phòng, lén la lén lút ở đây làm gì?- Ta cao giọng.

Tiểu Hầu Tử vội vã thưa:

-Nương nương trách phạt, chúng nô tài lập tức đi ngay, lập tức đi ngay.

Ta nhìn đám nô tài lùi cả sang một bên, cúi người chạy biến, ta thấy tiểu thái giám kia định bước đi, ta gọi:

-Ngươi, đứng lại.

Hắn ngẩn người, vẫn cúi gằm xuống đất. Ta để ý hắn cao hơn ta cả một cái đầu, thân hình gầy gò, nhưng mặc đồ thái giám lại nho nhã chẳng khác gì thư sinh dạy học cả.

- Nương nương.

-Quỳ xuống.

Hắn làm theo lời ta. Ta lại ra lệnh:

-Ngẩng đầu lên.

Hắn do dự một lúc, rồi chậm rãi ngẩng đầu.

Ánh sáng lập lòe từ đèn lồng cùng ánh trăng sáng hắt lên một nửa mặt hắn, dù không thể khiến ta nhìn rõ ràng, cũng đủ thể thấy được đường nét trên mặt hắn.

Cho đến tận sau này, ta vẫn không thể quên đường lần đầu tiên thấy hắn.

Đôi mắt phượng với làn mi dài, lông mày thanh mảnh dài đến tai, sống mũi tinh tế cao thẳng, làn môi mỏng hơi mở, khẽ nhếch lên cùng một mùi hương rất nồng nàn. Ta ngẩn người, rồi cười:

-Thật đẹp mắt! Ta chưa từng thấy thái giám nào nào đẹp mắt vậy đấy. Ngươi tên gì?

-Nô tài tên Trầm Kha, mọi người gọi là Tiểu Kha Tử.

-Vậy Trầm Kha, từ nay ngươi đến hầu hạ ta đi.

Mắt hắn mở to, khuôn mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

-Sao? Không muốn à?

Hắn vội chắp tay, gập người xuống đất:

-Đa tạ ân điển của nương nương.

Ta vừa chớp mắt vừa cười, thở ra một hơi:

-Đi thôi.

                                     +*+*+*+

Ta để ý thấy Trầm Kha quả thật là người không thích nói nhiều, nhưng hắn rất nhanh nhạy, rất hiểu ý ta. Mọi việc chăm sóc ta đều rất cẩn thận, chu đáo sắp xếp ổn thỏa mọi việc.

Vì chuyện của hắn, Quý phi đã không ít lần gây khó dễ cho ta, nhưng nàng ngoại trừ nói kháy vài câu, cũng chẳng làm gì nổi ta.

Mỗi ngày, Trầm Kha đều ôn nhu chăm sóc ta, Linh nhi phụng phịu:

-Nương nương, người càng ngày càng không để ý Linh nhi rồi, bây giờ người toàn dựa dẫm vào Trầm Kha thôi.

Ta bật cười:

- Nha đầu muội, muội xem muội làm việc gì cũng không xong, nếu là các nương nương khác, nói không chừng muội chỉ làm có nửa ngày đã bị đuổi xuống phòng Tạp Vụ rồi. Muội coi Trầm Kha người ta kìa, bình tĩnh xử lí mọi việc đâu ra đấy. Ta cũng cảm thấy bớt phiền toái. Đi mau, ra ngoài kia hái một giỏ phong lan đem về đây.

Linh nhi vâng dạ rời đi.

Ta day hai mắt, chép miệng. Phụ thân vừa gửi thư, bảo ta thế lực của Nghiêm đại nhân ngày càng lớn mạnh, khuyên ta nên cẩn thận hơn vơi các phi tần khác.

Xem ra Nghiêm quý phi lại được dịp làm khó dễ ta rồi.

- Nương nương, người mệt mỏi sao?-Trầm Kha ở bên cạnh ta khẽ hỏi.

-Phải, ta có chút đau nhức vai.

Ta vừa dứt lời, Trầm Kha liền quỳ xuống sau lưng ta, bàn tay to lớn đặt lên hai vai ta xoa bóp.

Lực đạo vừa phải. Thật là dễ chịu. Ta thư thái phát ra tiếng kêu nho nhỏ, bàn tay thô ráp của hắn cách một lớp áo mỏng ta, ta có thể cảm nhận được hai vai nóng rực, hoàn toàn tương đồng thể chất hàn của ta. Trái tim ta rạo rực, ta bật cười:

-Trầm Kha, có đôi lúc ta cảm thấy khí tức nam nhân của ngươi vẫn còn rất nhiều.

Hắn đáp lại ta:

-Nô tài không còn là nam nhân nữa.

Phải, hắn không còn là nam nhân, nam nhân thì sẽ không thể ở trong hậu cung.

Thời gian thấm thoát trôi, hôm ấy là trung thu, cả hoàng cung tràn ngập đèn lồng sặc sỡ. Chỉ có những dịp trọng đại như thế này, ta mới được ăn diện hơn một chút.

Linh nhi chọn cho ta một bộ váy màu xanh, quấn tóc cao, cài thêm mấy đồ trang sức.

Cô bé khen ngợi:

- Nương nương, người đẹp quá, giống như ánh sao sáng nhất trên trời đêm vậy.

Ta nhìn thiếu nữ trong gương, cười nhạt, nhìn qua không quá một lần, liền đứng dậy:

-Đẹp à, vẻ đẹp này có là gì? Cũng chẳng thể đem so sánh với ai.

Lúc này Trầm Kha từ bên ngoài bước vào, hắn nhìn ta, đôi mắt phượng thoáng ngạc nhiên, đứng ngẩn người mất một lúc.

-Tiểu Kha Tử, người xem nương nương nhà chúng ta này, bộ váy này có phải quá hợp với nương nương không? Ta cam đoan tối nay, Hoàng thượng chắc chắn sẽ để ý nương nương cho mà xem. Thế nào? Nương nương, người xem hắn nhìn người đến ngẩn ngơ rồi kia.

Lúc này, Trầm Kha cau mày:

-Không hợp, bộ này không hợp.

Cả ta và Linh nhi đều bất ngờ.

Trầm Kha liếc nhìn trong mớ quần áo hỗn độn ở trên giường.

-Bộ màu hoa đào, thay cho nương nương bộ ấy đi.

-Cái gì? Trầm Kha, mắt thẩm mĩ của ngươi kém quá, chiếc đấy là chiếc xấu nhất đấy!

Ta nhìn chằm chằm vào Trầm Kha, khuôn mặt hắn lạnh tanh, tỏ vẻ cương quyết.

Ta phì cười:

-Linh nhi, thay cho ta bộ kia đi.

Không hiểu sao ta lại chấp nhận chiều lòng Trầm Kha, không hiểu sao khi nhìn ánh mắt ấy ta lại thấy mềm lòng.

Linh nhi dĩ nhiên không chịu, nhưng ta lườm nàng một cái, nàng đành thỏa hiệp, rầu rĩ thay lại đồ cho ta.

Trầm Kha thấy ta thay đồ xong, ánh mắt liền dịu đi, đầy thỏa mãn.

Ta không biết tại sao mình lại nghe lời Trầm Kha, nhưng nhìn ánh mắt hắn, lòng ta không thể không cảm thấy mềm mại.

Tối hôm ấy, sau bữa cơm, ta cảm thấy nhàm chán, liền ra vườn thượng uyển, nhìn thấy một nam nhân mặc hoàng bào quỳ gối dưới đất cho cá ăn.

Hắn ngẩng đầu nhìn ta, rồi cười cười:

-Nàng muốn lại đây không?

Ta ngại ngùng, đỏ mặt đi đến, dù thế nào cũng phải công nhận tên tiểu tử Lưu Dận này có một tướng mạo quá tốt.

Hắn nắm tay ta, cầm lấy một nắm thức ăn, thả xuống dòng nước.

Ta cảm thấy khá buồn cười, một người là hoàng đế, một người là phi tử, đêm tối đi cho cá ăn, chắc có lẽ chỉ có ta và hắn.

Tối hôm ấy đi về, Lưu Dận nắm tay ta, thì thầm:

-Tối nay đợi trẫm.

Ta e thẹn gật đầu.

Thời khắc quan trọng của người con gái, ta nhìn mình trong gương, không nhịn được tủm tỉm cười.

Lúc này, ta đột nhiên lên cơn đau bụng đau đớn dữ dội:

-Trầm Kha, Trầm Kha.

-Nương nương, nương nương.- Linh nhi la lên.

Cô bé không hay gặp những chuyện bất ngờ này nên chẳng biết làm gì, chi biết ở một bên bối rối òa khóc.

Trầm Kha cau mày:

-Mau lên, đi tìm thái y.

Linh nhi vẫn khóc, rối loạn, chân như dính chặt dưới đất.

Trầm Kha quay ngoắt lại:

-Nương nương có mệnh hệ gì, cô có hàng trăm cái đầu cũng không hết tội đâu. Đi tìm thái y mau.

-Vâng! Vâng! Vâng!

Linh nhi được thức tỉnh, cuống quít chạy ra khỏi tẩm điện.

-Trầm Kha!Trầm Kha!- Ta đau muốn khóc, không ngừng gọi tên hắn.

-Nương nương, Trầm Kha đây, Trầm Kha ở đây.

Hắn ôn nhu vỗ về ta, còn ta cơn đau cứ chốc lại nhói lên một hồi làm ta thắt cả bụng, ta không màng hình tượng, ôm chặt cánh tay hắn, hắn ôm trọn ta vào lòng.

Một lúc sau thái y đến khám, nói ta bị đau dạ dày, rồi sắc thuốc cho ta uống, cơn đau thuyên giảm dần.

Vậy là cả tối chuẩn bị đón Lưu Dận đều hóa công cốc, tất nhiên suốt một thời gian sau, ta bị đám phi tử khác cười cho thối mũi.

                          +*+*+*+*+

Chỉ còn cách tết mấy ngày nữa, ta ngồi trong phòng cắt hoa giấy, trong lỡ đãng cắt trúng vào tay, Trầm Kha vội vã lấy bông băng đến băng bó cho ta.

Nhìn hắn nắm tay ta, tỉ mỉ băn bó, ta không nhịn được cong môi:

- Trầm Kha, ta tự hỏi phụ mẫu ngươi là người như thế nào?

Trầm Kha nhìn ta, nhàn nhạt trả lời:

-Phụ mẫu đã mất khi nô tài còn nhỏ.

Ta cụp mắt:

-Xin lỗi, ta nhắc đến chuyện buồn của ngươi rồi.

Hắn cười yếu ớt, thu dọn mớ giấy vụn trên giường. sau đó đưa cho tì nữ bên cạnh đem đi vứt.

Ta không ngăn nổi tò mò, hỏi tiếp:

-Vậy tại sao ngươi lại vào trong cung?

-Nô tài bị người ta bán vào cung.

Ta im lặng một lát, rồi lắc đầu:

-Đáng Tiếc! Đáng tiếc! Nếu ngươi không vào cung, ngươi đã có một cuộc sống tốt đẹp hơn. Chứ... không phải chôn vui cả đời trong nơi cung cấm này.

Trầm Kha dịu dàng, bạo gan hỏi:

-Nương nương không muốn ở nơi này?

Ta nâng mắt:

-Trầm Kha, nếu là người khác hỏi ta câu này, ta sẽ cho rằng hắn có ý đồ xấu với ta.

Nhìn mặt hắn nghiêm túc, nhưng chẳng vẻ gì là sợ hãi cả, ta phì cười:

-Phải. Nữ nhân bình thường chẳng ai muốn sống cả đời ở nơi này cả.

Tất nhiên là có những ngoại lệ, chẳng hạn như Lí tỉ tỉ ở viện bên cạnh. Nhưng ta không dám chắc người từng tình nguyện vào cung ấy lúc này vẫn muốn ở lại đây.

Ta đang đắm chìm vào suy nghĩ của mình thì nghe thấy Trầm Kha nói:

-Nương nương nhất định sẽ được ra khỏi cung.

Ta lắc đầu thở dài:

-Ngươi không hiểu đâu.

Một khi vào cung là chấm hết, thậm chí sau này khi Lưu Dận băng hà, đám phi tần bọn ta cũng phải tuẫn táng theo hắn. Coi như là chẳng thể thoát khỏi chốn hoàng cung.

Trầm Kha đột ngột nắm lấy tay ta, nhìn sâu vào mắt ta, đôi mắt hắn vốn sáng lạnh như băng, giờ phút này lại tràn đầy thâm tình. Hắn nói một câu:

-Nô tài không quan tâm những thứ khác, nô tài chỉ biết nếu không vào cung, nô tài sẽ không được ở bên cạnh hầu hạ nương nương.

Nhiệt độ trên mặt ta nóng rực lên, tim ta đập thình thịch, thình thịch, như muốn nhảy ra ngoài, lại như dòng nước ấm róc rách chảy vào tim ta.

Xúc động bất ngờ đi qua, thay vào đó la sự sợ hãi trào dâng. Tại sao ta lại nghĩ đến những thứ không nên nghĩ với Trầm Kha? Nhớ lại từ lúc hắn đến hầu hạ ta, ta đối với hắn, là một loại cảm xúc khó nói, ngày càng trở nên rõ ràng, ta thậm chí chưa từng coi hắn như một thái giám bình thường.

Ta quay mặt đi, lạnh nhạt nói:

-Trầm Kha, Thái giám tổng quan mới báo với ta, đã đến lúc ngươi cần đi kiểm tịnh* rồi.

Không nhìn mặt hắn lúc này, ta cũng biết hắn đang sững sờ, quả nhiên hắn đáp lại ta đầy chua chát:

-Vâng, nương nương.

                              +*+*+*+*+

Mấy ngày sau, Trầm Kha rất biết điều giữ khoảng cách với ta. Bên ngoài, ta coi như là điều dĩ nhiên, nhưng trong lòng lại loạn như tơ vò.

Buổi chiều hôm ấy, ta đi thưởng trà với Lí tỉ tỉ, ta để ý bên cạnh tỉ tỉ có thêm một thái giám mới. Kẻ này, nhìn qua có tới sáu phần giống Lưu Dận, mà Lí tỉ tỉ với hắn có hành động quá mức thân thiết. Nhìn nụ cười của tỉ đầy rạng rỡ, nhưng đôi mắt trống rỗng vô hồn, mí mắt ta giật giật dữ dội.

Ta có cảm giác có chuyện không ổn.

Đối với sự thân thiết của Kính phi và thái giám kia, đám phi tử coi là chuyện rất bình thường, cho rằng thái giám cũng chẳng khác nữ tì là mấy.

Chẳng nhẽ là do ta có vấn đề, nên mới nghĩ quá lên?

Ta nghiêng người nhìn Trầm Kha, hắn vẫn giữ điệu bộ chắp tay cung kính cúi đầu.

Ta lẩm bẩm, tự trấn an bản thân.

-Mong là do ta suy nghĩ quá nhiều.

Về sau nhớ lại chuyện này, ta vẫn ân hận vô cùng. Ân hận vì sự chủ quan của mình.

Ngay sáng mồng một, ta bị đáng thức bởi tiếng gào thét, tiếng ầm ĩ ở viện bên cạnh. Ta không kịp mặc thêm áo ngoài, vội vã chạy ra phòng, Trầm Kha giữ ta lại, mày hắn cau chặt:

-Nương nương, đừng đi.

Ta nhìn vung tay hắn ra, chạy ngay đi.

Sang viện của Lý tỉ tỉ. Cảm giác bất an trỗi dậy dồn dập.

Quả nhiên, sang đến nơi, ta thấy bên ngoài là Nghiêm Quý phi cùng một đám thị vệ, cung nữ, thái giám, một đôi nam nữ quần áo xộc xệch bị người ta trói chung với nhau trên cáng, đặt ở giữa sân.

Là Lý tỉ tỉ và thái giám nọ.

Ta chưa bao giờ thấy tỉ tỉ chật vật như vậy, cả người chỉ khác một tấm chăn mỏng, vẫn lộ ra da thịt ra bên ngoài, đầu rũ rượi, trên mặt còn lằn rõ vết tay bị người ta tát, da mặt chảy xước máu, còn đâu vẻ xinh đẹp của đệ nhất mĩ nữ kinh thành năm xưa?

Ta cắn môi ngăn nước mắt trực trào.

Trầm Kha từ lúc nào đã đứng đằng sau ta, trùm tấm áo choàng lên che kín người ta.

Lưu Dận đến, mặc dù hắn chẳng mấy quan tâm đên phi tần, nhưng thân là nam nhân, nhất là Hoàng đế, không thể nuốt trôi cơn giận này.

Mặc cho Lí tỉ tỉ khóc lóc thảm thiết, hắn vẫn lạnh lùng gần như là gào lên:

-Người đâu! Đem hai kẻ này xuống đánh 100 trượng, sau đó vứt xác ra ngoại thành cho ta.

Lý tỉ tỉ bỗng ngừng khóc, ngẩng đầu, phát ra tiếng cười thê lương:

-Lưu Dận, chàng quả nhiên là kẻ bội tình, Lý Tâm Lăng ta đã theo chàng 15 năm rồi, mười lăm năm vì chàng mà chịu mọi đắng cay, nhưng chàng nào có bao giờ để ta vào mắt. Chỉ trách ta quá si tình, chẳng oán thán nửa lời. Chàng là một kẻ ích kỉ, là kẻ chỉ nghĩ đến bản thân mình, có bao giờ chàng từng nghĩ biết bao người vì chàng mà khốn khổ? Những nữ nhân này, chính nữ nhân này chỉ mong muốn chàng nhìn qua họ một lần, chàng cũng không làm được, còn chẳng bằng một nông phu bình thường.

-Mau, các ngươi chết hết rồi sao? Mau lôi ả ra ngoài cho ta.

Ngực ta run rẩy, ta kìm nén cơn khó thở, nắm chặt lấy vạ áo Trầm Kha, nước mắt giàn giụa.

-Nương nương, chúng ta về cung thôi.

Ta gật đầu lia lịa, khập khiễng tựa vào người hắn về cung.

                            *+*+*+*+*

Có người chê cười ta, nói ta cùng Kính phi là tỉ muội thân thiết, mà tỉ tỉ mất lại không ra tiễn nàng. Ta chịu đựng điều tiếng của người đời, cam chịu không đi giải thích. Nếu bây giờ ta đi tiễn tỉ tỉ, chính là coi thường thiên tử, những kẻ khác sẽ kiếm cớ để gây sự với ta, đó là còn chưa kể, bây giờ bao con mắt đang nhắm vào Hiền phi cung, miệng đời khó tránh, vạn nhất lại nhắm đến Trầm Kha....

Không!Không! Ta đang nghĩ gì thế này.

Ta kịch liệt phủ nhận.

Quả thật, mấy ngày sau Nghiêm quý phi ra sức làm khó ta. Nàng đổ cho ta tội đồng phạm, ta phải tốn quá nhiều lời để biện hộ cho mình, nhưng vẫn bị phạt quỳ trên đất sỏi 3 canh giờ.

Ta quỳ đến ê ẩm tay chân, xương cốt muốn rụng rời, da thịt bị sỏi đá cứa vào đau đớn.

Lúc hết thời gian ta đổ người sang một bên thì được vòng tay ôm lấy.

Không phải là mùi hương cỏ nồng đậm, là ai?

Ta hé mắt. Là Lưu Dận sao?

Thôi, dù là ai cũng được. Ta mệt mỏi quá rồi.

Lúc ta tỉnh dậy, Trầm Kha và Linh nhi đã ở ngay cạnh giường. Linh nhi lại muốn khóc thì bị ta chặn đứng:

-Đừng khiến ta đau đầu. Ra ngoài khóc.

Cô bé bặm môi, chạy ào ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã nghe tiếng khóc nức nở.

Trầm Kha đỡ ta tựa người người ngồi dậy, rồi phụ ta súc miệng rửa mặt, tiếp theo cởi tất của ta ra.

-Nương nương, Thái y căn dặn trong mấy ngày này phải xoa bóp, đả thông kinh mạch cho nương nương.

Ta không đáp lại, im lặng nhìn hắn cẩn thận xoa bóp, bàn tay với những khớp ngón tay thon dài trắng bệch, nhẹ nhàng bóp chân ta.

Ta hơi cựa quậy thì dưới eo truyền lên một trận ê ẩm, ta khẽ rên rỉ.

-Nương nương!

-Eo ta đau quá.

-Để nô tài giúp nương nương nằm xuống.

Hắn đỡ lấy cổ ta, nhấc chăn ra, đặt phía dưới đầu ta một chiếc gối, rồi nhẹ nhàng đỡ ta nằm xuống.

Trầm Kha như nhận ra ánh nhìn của ta, hàng mi dày cụp xuống, vừa vặn chạm vào ánh nhìn của ta.

Chúng ta im lặng nhìn nhau.

Đôi mắt của ánh sáng trong, như mặt nước hồ thu nhẹ nhàng gợn sóng.

Ta chầm chậm giơ tay lên, rồi chạm vào khóe mắt hắn.

Sau đó lướt nhẹ lên hàng lông mi, rồi đến lông mày dài như liễu.

Trầm Kha nắm lấy bàn tay ta, chạm hẳn vào da mặt hắn. Hắn nhắm mắt, cọ cọ vào bàn tay ta.

Da mặt hắn không quá mịn màng, còn có phần thô ráp, màu da nâu đồng không khiến khuôn mặt hắn tối đi, mà khiến đường nét trên mặt sắc nét hơn, ẩn chứa một loại dịu dàng không nói lên lời.

Ta hỏi hắn, giọng khô khốc vì thiếu nước:

-Ngươi có sợ chết không?

Khóe môi hắn khẽ cong lên:

-Nô tài từng rất sợ chết, nhưng khi gặp nàng, nô tài không sợ chết nữa. Nô tài chỉ sợ... mất đi nàng.

Sống mũi ta cay cay:

-Ta cũng không sợ chết. Nhưng sau lưng ta còn là cả một gia tộc. Ta không thể chết, chết là ích kỉ, ta... không muốn giống trở thành người như Lưu Dận.

Trầm Kha từ từ mở mắt:

-Không sao cả. Chỉ cần một ngày nô tài còn ở bên cạnh nương nương, nô tài sẽ bảo hộ nương nương chu toàn, không để kẻ nào làm tổn hại đến nương nương cả.

Hắn đã từng nói như thế, đến bây giờ ta vẫn luôn nhớ rõ, khi ấy ta còn là một cô nương mới chập chững biết yêu, nghe người mình thích nói những lời đường mật ấy, ta đã ảo tưởng hắn sẽ mãi ở bên cạnh ta, suốt đời, suốt kiếp, cuối cùng lại biến mình thành con rối mặc người dày vò.

                  +*+*+*+*+

Chẳng biết tại sao, ta nghiễm nhiên trở thành phi tử được sủng ái của hoàng đế.

Nhìn những nữ nhân khác tức đến đỏ con mắt, ta cười khổ.

Làm sủng phi nào có gì đáng tự hào?

Cả ngày nhiệm vụ duy nhất là ở trong phòng điêu khắc phụ Lưu Dận làm đồ, đôi lúc nghe hắn tâm sự mấy câu, hết ngày thì về viện. Ân ái gì đấy mà người ta miêu tả trong sách đều chẳng có. Ta với Lưu Dận căn bản không thể nào tồn tại tình cảm gì.

Cuộc sống của ta cứ bình lặng trôi đi, chỉ có một điều duy nhất thay đổi, đó là tình cảm giữa ta và Trầm Kha ngày một lớn dần. Ta thừa nhận tình cảm của mình, nhưng ta và chàng đều đủ tỉnh táo để biết dừng lại đúng lúc.

Ta không hiểu Trầm Kha, thậm chí bao năm sau ta vẫn không hiểu chàng là người như thế nào, toàn bộ thời gian của ta đều ở phòng điêu khắc, chàng lại không ở bên người ta, ta không biết trong thời gian không ở cạnh ta, chàng đã làm những gì, chỉ là... khi ta cần chàng, chàng đều ở ngay cạnh ta.

Thời gian như thoi đưa, ta vì phiền chán lại sinh ra hứng thú điêu khắc, Lưu Dận rất thích thú, nhiệt tình chỉ dạy ta, mỗi ngày qua đi, tay nghề của ta lại lên rất nhiều.

Ở cạnh nhau lâu ngày, ta nhận ra Lưu Dận ngoại trừ việc triều chính hoàn toàn là một tên vô dụng ra thì những thứ khác hắn làm rất khá.

Một hôm, khi ta và hắn đang ở phòng điêu khắc thì có người mang đến một bản tấu chương.

Lưu Dận đọc xong thì tái mặt. Hắn đổ người xuống ghế, phẩy tay ra hiệu cho thái giám kia ra ngoài.

Ta đợi một lúc, định mở miệng thì Lưu Dận bông bật cười, ban đầu là cười khẽ, về sau hắn cười càng lúc càng to, cuối cùng ngửa cổ lên cười vô cùng dữ tợn.

Ta sợ hãi, quỳ rạp xuống đất.

Sau khi cười mệt rồi, hắn mới rơi vào trầm lặng:

-Cuối cùng thì ngày này cũng đến rồi. Chỉ là không ngờ lại đến nhanh như vậy. Tiểu Lam à, những ngày thanh thản như thế này của chúng ta đã chấm dứt rồi.

Ta ngẩng đầu.

-Quân Bắc quốc sắp tiến về Kinh thành rồi.

Ta giật mình, tim đập mạnh, khó nhọc muốn nói lên lời mà đến cổ họng lại nghẹn lại.

-Hà! Đến thì đến! Chúng đến thì ta tiếp. Dù sao ta cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.

-Hoàng Thượng, người không cho di dời Kinh Thành sao?

-Dời đi? Đi đâu? Chúng ta đã bị bao vây rồi. Không đi được. Dù có đi cũng không cầm cự được.

-Chẳng nhẽ không còn biện pháp nào?

-Không còn.

-Thậm chí cả thỏa hiệp?

-Thậm chí cả thỏa hiệp.-Lưu Dận thong thả gật đầu.

Đến lúc này ta không nhịn được cơn giận nữa, ta nắm chặt vạt áo:

-Hoàng Thượng, có điều này dù người có đánh chết Tiểu Lam cũng phải nói.

-Nói.-Lưu Dận nhìn chằm vào vườn thượng uyển, ánh mắt xa xăm.

-Hoàng Thượng, người Đại Lương chúng ta kiên cường, dù có chết cũng thề bảo vệ toàn vẹn lãnh thổ. Chỉ cần Hoàng Thượng ban chiếu chỉ, bất kể già trẻ, nam nữ, bất kể ở địa vị nào chúng thần cũng nguyện hi sinh không tiếc lòng. Vậy mà Hoàng Thượng thân là thiên tử, người thân là người đứng đầu cả quốc gia, ngươi lại bình chân như vại, người có biết, tất cả mọi người đều trông chờ vào người, người có biết người sẽ mang tội danh thiên cổ, sẽ khiến cho vạn lão bá tanh khắp thiên hạ cười chê.

Choang!!!!!!!

Cốc trà văng ra tung tóe, nước trà nóng bỏng bắn cả vào da thịt ta.

-Hàm hồ!-Hắn gầm lên.- Nàng phải biết những lời nàng nói ra đáng chém vạn lần cũng không hết tội.

Hắn đi lại trong phòng, rồi đập mạnh tay xuống bàn, cố gắng kiềm chế cơn giận.

-Tiểu Lam, Đại Lương đã mục ruỗng đến tận gốc rễ rồi, ta lên ngôi chẳng qua chỉ là bù nhìn, vốn không có quyền hành gì cả. Ta nào muốn ở chốn hoàng cung này? Ta từng nghĩ Phụ vương chỉ còn mỗi ta là hài tử, ta đã trở về cái ghế này, chấp nhận làm kẻ hữu danh vô thực. Khi về đây, ta đã biết chắc Đại Lương sẽ mất trong tay ta, ta nghĩ dù gì cũng chết, ta liền không sinh nhi tử nữa, vì vậy ta không đến hậu cung nữa. Nàng nói thần dân sẽ trung thành với ta? Mẹ kiếp! Số người trung thành không nổi năm người! Ngay cả dân chúng Đại Lương đều mong triều đại này nhanh chóng sụp đổ. Nàng không hiểu. Dân chúng chỉ mong người có thể đem đến cơm nó áo ấm, không chiến tranh, không loạn lạc, đâu cần quan tâm thiên tử nào, triều đại nào?

Hắn quỳ xuống, nâng mặt ta lên:

-Hừ! Ngay cả nàng. Nàng đừng nghĩ là ta không biết giữa nàng và tên thái giám kia có tư tình gì.

Lòng ta như bị người ta dội một gáo nước lạnh.

-Nếu không phải ta mắt nhắm mắt mở, nể tình nàng bầu bạn với ta mấy tháng nay, ta đã ném nàng xuống cửu tuyền bầu bạn cùng Kính Phi từ lâu rồi.

Hắn đứng đậy, đi lại trong phòng, tự giễu cợt bản thân mình.

-Kính phi nói đúng lắm. Ta quả là một tên hèn nhát.

Lưu Dận đi đến bàn gỗ, vung bút viết rất nhanh, sau đó ấn dấu ngọc tỉ, rồi ném một tờ giấy xuống dưới đất, lăn đến trước mặt ta.

-Hiền phi tiếp chỉ.

-Có nô tì.-Ta thì thào, bò đến bên chiếu chỉ mở ra xem. Nhìn thấy nét chữ như rồng như phượng cùng nội dung trong đấy, ta không kiềm được mếu máo bật khóc.

- Ngày mai đày đến Lĩnh Nam, cả đời không được quay trở lại Kinh Thành.

Ta dùng ống tay lau nước mắt nhưng thế nào cũng không lau hết được. Ta phủ phục xuống, bằng tất cả cả tấm lòng chân thành nghẹn ngào nói:

-Cảm tạ thánh ân.

Ta bò dậy, bám lấy chân bàn đứng dậy, chập chững đi ra khỏi phòng.

Quay lại thấy bóng lưng đơn độc của Lưu Dận, ta không khỏi xót xa.

                                     +*+*+*+*

Đêm hôm ấy, ta đang trằn trọc không ngủ được thì thấy lờ mờ một bóng đen ở cạnh giường. Ta khẽ gọi:

-Trầm Kha?

Rồi vươn một tay ra ngoài.

Chàng nắm lấy tay ta:

-Ta ở đây.

Chàng quỳ xuống. Khi ấy ta không để ý thấy mồ hôi thấm ướt trên khuôn mặt tuấn tú của chàng.

-Hoàng thượng ra thánh chỉ, đày cả nhà ta đến Lĩnh Nam.

Chàng khựng lại, rồi khẽ cười:

-Hoàng Thượng đối với nàng thật tốt.

Ta ngoẻn miệng cười:

- Sau khi ra khỏi cung rồi, chúng ta sẽ có thể sống cuộc sống chúng ta mong muốn, chúng ta sẽ không quan tâm đến miệng đời nữa. Hàng ngày chàng làm thư sinh dạy học, ta ở nhà nấu cơm đợi chàng, đến mùa vụ chúng ta lên rẫy trồng trọt, lúc rảnh rỗi, ta đánh đàn, chàng thổi sáo, chúng ta cùng hợp tấu, an lạc vui vẻ sống nốt quãng đời còn lại.

Nước mắt ta chảy xuống ướt đẫm gối.

-Được. Nàng đánh đàn, ta thổi sáo. An lạc vui vẻ... Quấn quít không rời....

Ta lôi từ dưới gối ra hai hình người gỗ, dù đôi chỗ còn vụng về nhưng mang đầy bóng hình của ta và chàng:

-Ta vừa làm xong lúc chiều nay. Đây là ta, còn đây là chàng.

Trầm Kha cầm lấy hình người gỗ, bật cười thành tiếng.

Sau đó chàng cúi xuống, hôn lên từng tấc da thịt trên mặt ta đầy thâm tình.

Ta cảm thấy buồn ngủ, liền dùng tay còn lại nắm lấy tay chàng:

-Chàng phải ở lại đây với ta.

Ta lấy làm vui thích giọng điệu ngang tàng của mình, vì ta biết chàng sẽ luôn trả lời ta:

- Được. Ta sẽ ở cạnh nàng cả đêm.

Ta lâm vào giấc mộng đẹp nhất cuộc đời.

Để rồi... một giấc mộng ôm hận cả đời....

                                 *+*+*+*+*

Cho những bạn nào chưa rõ: Sau khi vào cung, cứ tầm ba năm, thái giám sẽ phải "kiểm tịnh" một lần, để đề phòng chưa tịnh thân triệt để. Với những thái giám ở kì "sung sức", hormone nam rất mạnh, vẫn có thể nảy ra ham muốn với nữ nhân. Đây dường như là chuyện rất bình thường, phi tử muốn thái giám và cung nữ ăn nằm vì như vậy cung nữ kia sẽ không thể trèo lên long sàng, giảm đi mối nguy hại. Còn phi tử và thái giám nếu có tình cảm, thái giám có thể dựa theo ân sủng của phi tử kia, mang tiền bạc đến chào hỏi tịnh sư thì được miễn kiểm tra, đây là một "quy tắc ngầm" chốn hậu cung.

Lời tác giả: Muốn nổ não rồi. Trong đợt dịch này ban ngày tự học, ban đêm viết truyện, thực làm khó ta quá. Chỉ là sở thích thì không thể nào bỏ được. Mình biết nội dung trong truyện mình rất kén người đọc, nhưng chỉ cần có một người ủng hộ mình, mình cũng nhất đinh sẽ cố gắng viết.(^-^)

Bạn đang đọc Chuyện cũ kể lại: Đơn Phương sáng tác bởi tuyetyenlac24

Truyện Chuyện cũ kể lại: Đơn Phương tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tuyetyenlac24
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.