Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 2

Tiểu thuyết gốc · 1216 chữ

“Anh yêu, em ở đây.”

Đình Trọng rời khỏi sân bay, nhưng giữa một sảnh sân bay đang nhộn nhịp, tấp nập kẻ ra ngoài người vào, tiếng cười đùa rôm rả khắp nơi, anh nghe thấy một âm thanh quen thuộc mà đã nhiều năm rồi anh không con được nghe thấy.

“Em yêu, anh ở đây.”

Đình Trọng đứng lại, theo hướng mà âm thanh ấy phát ra và thật sự bản thân anh cũng không thể tin vào mắt mình được nữa khi người đàn ông mà anh vừa cứu lại đang ôm chầm lấy người con gái mà anh đã từng bỏ lỡ trong quá khứ - Minh Thư.

“Cơ trưởng ơi.”

Đình Trọng đang ngơ người khi nhìn thấy Minh Thư cùng người đàn ông thì anh bị chính người đàn ông ấy làm cho giật mình bởi tiếng gọi của mình. Ông ta đến gần anh, chủ động bắt tay với anh và giới thiệu về người phụ nữ bên cạnh mình.

“Em yêu, đây là cơ trưởng chuyến bay vừa rồi, người đã cứu anh khi anh lên cơn đau tim trên máy bay lúc nãy. Đây là…”

“Minh Thư, lâu rồi không gặp cậu.”

Người đàn ông ấy bị Đình Trọng “cướp lời” khi sắp giới thiệu cô gái kia và anh ta mắt tròn mắt dẹt khi nghe thấy vị cơ trưởng đã cứu mình lại biết người đang đứng bên cạnh mình.

“Đình Trọng, lâu rồi không gặp cậu. Không ngờ bây giờ cậu đã là phi công rồi, mà còn là cơ trưởng nữa.”

“Khoan, hai người quen nhau hay sao? Cơ trưởng, anh quen vợ tôi hay sao?”

Chính người đàn ông cũng không giấu được sự ngạc nhiên của mình khi biết cơ trưởng và vợ mình có mối quan hệ bạn bè trước đây. Nhưng với Đình Trọng mà nói, anh còn ngạc nhiên hơn khi mà người đàn ông ấy nhắc đến “vợ tôi”.

“Vợ? Đây là chồng cậu sao? Không ngờ cậu đã lập gia đình rồi.”

“Mình với anh ấy cưới nhau đã 5 năm rồi. À đúng rồi, anh ấy tên Quang Dũng, đang là Giám đốc của một công ty về bảo hiểm.”

Công ty bảo hiểm mà Minh Thư nhắc đến là một công ty có tiếng của thành phố Cao An về lĩnh vực bảo hiểm và bản thân Quang Dũng cũng là một doanh nhân thành đạt và có cuộc sống hôn nhân viên mãn mà ai cũng phải ngưỡng mộ.

“Chúc mừng cậu. Thôi không làm phiền gia đình cậu nữa. Mau đưa anh ấy đi kiểm tra sức khỏe toàn diện đi. Mình đi trước đây.”

“Cơ trưởng Trọng, tối nay công ty có một bữa tiệc nhỏ. Hi vọng anh sẽ dành chút thời gian để ghé tham dự để vợ chồng tôi sẵn đây cũng muốn cảm ơn anh vì đã cứu tôi.”

Khi vừa chuẩn bị rời đi, Quang Dũng giữ Đình Trọng lại và ngỏ lời mời anh tham dự tiệc tối nay của công ty anh ta. Đương nhiên là Đình Trọng có chút lưỡng lự và phân vân nhưng không phải bữa tiệc hay Quang Dũng mà là vì Minh Thư.

“Nhưng mà… không tiện cho lắm.”

“Có gì đâu mà không tiện, tối nay chúng ta sẽ có nhiều chuyện để ôn lại lắm đó.”

Bản thân Minh Thư cũng đứng ra ngỏ lời mời Đình Trọng nên anh cũng chẳng còn lí do gì để từ chối nữa. Đình Trọng rời khỏi sân bay với lời hứa sẽ tham dự buổi tiệc theo lời mời của Minh Thư và chồng của mình.

Nhưng khoảnh khắc Đình Trọng bước lên xe taxi để về khách sạn, một cảnh tượng hiện ra trước mắt anh khi anh quay lại nhìn người bạn của mình. Quang Dũng với ánh mặt có phần lạnh lùng, hất tay Minh Thư ra khỏi cánh tay của mình rồi quay lại nói một điều gì đó với cô, nhìn nét mặt anh ta khi ấy, Đình Trọng cảm thấy lo lắng cho người bạn của mình, người đang cúi đầu như đang phải hứng chịu cơn thịnh nộ của chồng mình.

“Quý khách, quý khách đi đâu ạ?”

“Ngõ Kim Hàn, làm ơn.”

Chiếc xe taxi lăn bánh, Đình Trọng đau lòng đến mức không muốn quay đầu lại nhìn người bạn thân của mình đang bị người chồng của mình quát mắng trước mặt tất cả mọi người đang có mặt ở sảnh sân bay.

Ngõ Kim Hàn, chính là con ngõ mà nhiều năm về trước Đình Trọng bỏ lại phía sau để đến Long Hưng theo đuổi ước mơ chinh phục bầu trời của mình. Đình Trọng mồ côi ba mẹ từ nhỏ, sống cùng với bà ngoại trong căn nhà nhỏ nằm ở cuối ngõ Kim Hàn.

Một gia đình nhỏ, một bà một cháu nương tựa cùng với nhau mà sống. Nhưng bà của Trọng cũng đã qua đời nhiều năm trước. Và đó cũng là lúc Đình Trọng quyết tâm bỏ lại con ngõ này, bỏ lại những kỉ niệm thời thanh xuân để rời đi.

Chiếc vali được kéo cạch cạch trên con đường vắng dẫn vào căn nhà nằm ở cuối ngõ Kim Hàn. Căn nhà đã bỏ hoang từ lâu sau khi bà ngoại qua đời và Đình Trọng rời đi, hai hàng hoa hồng bà trồng giờ cũng đã héo út, xơ xác như chính căn nhà này.

“Này, cháu tìm ai? Nhà đó từ lâu đã không có ai ở rồi.”

Một người đàn ông trung niên ở căn nhà đối diện, trông thấy người lạ liền dò hỏi, gương mặt phúc hậu, bầu bĩnh của người đàn ông ấy khiến cho Đình Trọng vừa nhìn đã nhận ra ngay ông ta là ai.

“Chú Trung, chú vẫn chẳng thay đổi gì? Chú không nhận ra con à?”

Chú Trung quơ lấy cặp mắt kính trên bàn ăn, nheo mắt hướng về phía Đình Trọng khi lúc này mặt trời cũng đã lặn, đèn đường thì lúc tỏ lúc mờ bên trong con ngõ vắng này, nhìn mãi nhìn mãi ông chú trung niên mới bất ngờ nhận ra trước mặt mình lại là cậu bé nhà hàng xóm năm xưa.

“Trọng, là mày đó à? Mày đi đâu cả chục năm không về vậy con.”

Chú Trung vừa trông thấy Đình Trọng thì đã mừng rỡ chạy đến ôm lấy anh, vừa hỏi vừa mừng rỡ vì cuộc gặp gỡ bất ngờ này. Đình Trọng cũng mừng rõ chẳng kém vì suốt nhiều năm đã trôi qua nhưng chú Trung vẫn ở đó, đối diện căn nhà của hai bà cháu.

“Chú ở nhà có một mình thôi à? Cô Trang đâu rồi chú?”

“Cô Trang mày sang nhà chồng con Thư rồi. Nghe đâu tối nay nó dự tiệc với công ty chồng nó nên cô mày sang đó trang điểm cho nó. Haizz, tội nghiệp con bé.”

Đình Trọng nghe thấy tiếng thở dài của chú Trung khi nhắc đến Minh Thư và cái thở dài đó khiến cho Đình Trọng càng thêm lo lắng về những điều mà anh đã trông thấy lúc sáng ở sân bay.

Bạn đang đọc Chuyến Bay Đưa Anh Về Bên Em sáng tác bởi huynhu1007

Truyện Chuyến Bay Đưa Anh Về Bên Em tại TruyenYY đã đến chương cuối. Hãy nhấn vào nút Theo Dõi để được nhận thông báo khi có chương mới nhé! Chúc đạo hữu có những giây phút vui vẻ tại YY Giới.

Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi huynhu1007
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.