Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hắn ở đâu

Phiên bản Dịch · 1434 chữ

Mặc Môn, Đan Thanh Phong.

Lộ Triều Ca cùng Nhất Diệp Khinh Chu hạ xuống đỉnh núi, Lộ Đông Lê dẫn theo Tiểu Thu tiến lên đón chào.

"Cung nghênh huynh trưởng hồi tông." Lộ Đông Lê mỉm cười nhạt, cúi người hành lễ, cho đủ mặt mũi người anh trai.

"Cung nghênh chưởng môn hi bá hồi tông." Tiểu Thu bắt chước theo, chỉ là đứa trẻ không eo này còn rụng chiếc răng cửa, thiếu vài phần đáng yêu, nhiều vài phần buồn cười. (p/s: Tiểu Thu phát âm "sư bá" thành "hi bá" vì đang thay răng)

Trần Tiêu và Lộ Triều Ca hạ xuống phía sau, liếc nhìn Lộ Đông Lê rồi hơi sửng sốt.

Lộ Đông Lê mặc váy dài cùng màu xanh lá với Lộ Triều Ca, thắt lưng ở eo như ranh giới giữa thân trên và chân, khoe trọn đôi chân dài hoàn mỹ. Vòng eo nàng thon thả, là một eo nhỏ tinh tế, chỉ có Lộ Triều Ca từng thấy eo ong mê người ẩn sau lớp váy ấy.

Lộ Đông Lê ngũ quan tinh xảo, khí chất nội liễm, rất có vẻ tiểu thư khuê các, thuộc phong cách khác với vẻ thanh thuần tươi mát của Lạc Băng.

"Mặc Môn nhỏ bé này, lại có hai vị nữ tu sĩ tuyệt mỹ như vậy?" Trần Tiêu ngẩn người. Hắn chợt cảm thấy làm đệ tử Mặc Môn dường như cũng rất hạnh phúc. Vừa nghĩ tới đó, hắn lập tức lắc đầu, thầm mắng bản thân: "Ta Kiếm Tông thiên hạ đệ nhất, hâm mộ một Mặc Môn nhỏ bé làm gì?"

Điều khiến Trần Tiêu kinh ngạc là tu vi của Lộ Đông Lê: "Đệ nhị cảnh Cửu Trọng Thiên, sắp đại viên mãn!" Hắn thầm kinh hãi. Biết Lộ Triều Ca tuổi không lớn, vị thiếu nữ tuyệt mỹ này gọi hắn là huynh trưởng, hẳn tuổi còn nhỏ hơn. Tuổi này đã có tu vi như vậy, quả thật không dễ. Thiên tư này đặt ở Kiếm Tông, cũng có thể trở thành chân truyền đệ tử chăng?

Lộ Đông Lê thừa lúc Trần Tiêu không chú ý, hơi nhón chân, chớp mắt với anh trai mình. Lộ Triều Ca ngầm hiểu, khẽ gật đầu. Hắn biết với tính cách vạn sự tàng trăm triệu của Tiểu Lê Tử, chỉ che giấu cảnh giới đến đệ nhị cảnh Cửu Trọng Thiên đã không dễ. Nàng cũng không mục đích gì, chỉ đơn thuần muốn làm nở mặt anh trai!

"Mặc Môn nhỏ bé này, quả thật tàng long ngọa hổ." Trần Tiêu cảm thán. Giờ tâm thái hắn không còn nóng nảy như trước. Kỹ không bằng người, cam bái hạ phong. Huống chi, điều hắn muốn làm nhất hiện giờ là điều tra rõ chân tướng!

"Đi đại điện thôi." Lộ Triều Ca nói nhạt, rồi dẫn đầu bước đi.

Lộ Đông Lê liếc nhìn Trần Tiêu, làm thủ thế mời, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh. Mặc Môn là tông môn thủ lễ, luôn hiểu lễ nghĩa, đón tiếp khách, tuyệt không phải vì chưa lấy được tiền.

Trần Tiêu khẽ gật đầu, điều chỉnh tâm thái rồi đi theo vào đại điện Mặc Môn. Hắn nhìn quanh một lượt, thấy đại điện Mặc Môn còn to lớn hơn vài tòa Trung Bách Môn hắn từng đến.

Vì ban đầu không coi Mặc Môn ra gì nên khi tìm hiểu tư liệu cơ bản về Mặc Môn, hắn chỉ lướt qua, không tìm hiểu sâu. Trần Tiêu cũng không biết tổ tiên Mặc Môn từng hưng thịnh, đỉnh cao còn xuất hiện đại tu hành giả cảnh thứ năm, từng lập công lao hãn mã cho Kiếm Tông. Tuy hậu đại không biết cố gắng, nhưng đại điện này vẫn chưa từng bán đi lấy tiền.

Vào đại điện, Lộ Triều Ca ngồi xuống chủ tọa, Lộ Đông Lê ngồi thứ tọa, Trần Tiêu ngồi đối diện Lộ Đông Lê. Lạc Băng bắt đầu pha trà linh cho mọi người.

Khi rót trà cho Lộ Triều Ca, nàng đứng rất gần, thái độ thân mật, Lộ Triều Ca lại ngửi thấy mùi dưa thanh đạm đặc trưng của thiếu nữ. Còn khi rót trà cho Trần Tiêu, nàng đứng khá xa. Nàng hiểu rõ, nam nhân cũng thích được đối xử khác biệt.

Trần Tiêu đã điều chỉnh tâm thái, bớt nhiều bức bối, bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, giải thích ý đồ đến đây rồi lấy ra một nhẫn trữ vật khác từ nhẫn trữ vật của mình. Nhẫn trữ vật này chứa linh thạch, linh dược, tài liệu luyện khí.

Lộ Triều Ca thèm nhất là một số tài liệu luyện khí bên trong. Hắn nhận được sách kỹ năng luyện khí từ Dì Ninh tốt bụng nhưng chưa học tập. Dù sao kho bảo trong tông môn trống rỗng, không có tài nguyên dư thừa. Không có tài liệu luyện khí, học kỹ năng cũng vô ích.

Khi Trần Tiêu lấy ra nhẫn trữ vật, Lộ Triều Ca khẽ nhấc tay phải, sương mù nhạt trống rỗng sinh ra bao bọc lấy nhẫn trữ vật, nâng nó bay về phía mình. Trần Tiêu thấy thủ đoạn này, lại sửng sốt.

"Thiên địa chi lực?" Hắn cảm thấy thần thức mình không nhầm: "Hắn đã khải linh!"

Hắn không biết Mặc Môn là môn phái song khải linh. Anh em họ Lộ đều từng đạt được thiên địa chi lực khải linh khi phá sơ cảnh.

Đối với Lộ Đông Lê, chỉ giấu tu vi đến mức này đã là cực hạn, còn lại có thể không tiết lộ thì không tiết lộ. Trần Tiêu tuy là chân truyền Kiếm Tông, nhưng với thiên tư của hắn, vẫn chưa được thiên địa chi lực ưu ái, chưa từng khải linh.

Chính xác mà nói, dù mạnh như Kiếm Tông, quý vị là một trong tứ đại tông môn thiên huyền, đệ tử trong môn khải linh cũng hiếm như lông phượng sừng lân. Trần Tiêu cảm thấy khả năng Lộ Triều Ca chính là sư huynh thần bí kia lại tăng thêm!

Đám sương bao quanh nhẫn trữ vật nhanh chóng rơi vào lòng bàn tay Lộ Triều Ca, hắn dùng thần thức kiểm tra cẩn thận, thầm hô: "Phát tài phát tài!" Rồi rất tùy ý thu nhẫn trữ vật vào Mặc Giới.

Thu tiền xong, tâm trạng Lộ Triều Ca rất tốt, thái độ với Trần Tiêu cũng hòa hoãn vài phần. "Vị đệ tử này, lúc trước ngươi nói với bổn tọa, trên người còn mang nhiệm vụ sư môn giao phó?" Lộ Triều Ca nói nhạt.

Mặc Môn đã là tông môn cấp dưới Kiếm Tông, có phúc lợi cũng có nghĩa vụ. Nếu Trần Tiêu yêu cầu Mặc Môn phối hợp, trong phạm vi khả năng, Mặc Môn sẽ tận tâm tận lực.

Trần Tiêu gật đầu, chỉ nói bốn chữ: "Yêu tu quá cảnh."

Vừa dứt lời, hắn lập tức cảm thấy không khí trong đại điện có chút không đúng. Không khí chớp mắt ngưng trọng. Trần Tiêu thầm nghĩ: "Sự khủng bố của yêu tu, ai cũng biết, cũng bình thường thôi."

Vẫn là do xem tư liệu quá ít, không biết cha mẹ Lộ Triều Ca và Lộ Đông Lê chính là bỏ mạng khi đối kháng yêu tu.

Thế giới vốn như vậy, đối với ngươi, mất đi là trụ cột gia đình, là mẹ hiền dịu dàng tận xương tủy, nhưng đối với Thiên Huyền Giới to lớn, vợ chồng hai người bị thương nặng bởi yêu tu, bảo vệ bốn phương, cuối cùng trả giá bằng sinh mạng, cũng chỉ là tin tức nhỏ mà thôi.

Mọi người nghe tình hình lúc đó cảm thán một câu - không hổ danh kiếm tu chúng ta, nhưng theo thời gian trôi đi, ngay cả tên hai người cũng dần phai nhạt. Đây là chuyện rất bình thường, tuy bi ai, nhưng trong trời đất, con người vốn nhỏ bé.

Chỉ là, thế giới có thể quên họ, con cái họ không được. Tiếp theo, trong đại điện xảy ra cảnh tượng khiến Trần Tiêu bất ngờ.

Chỉ thấy Lộ Triều Ca vung tay, tay áo mở ra, một thanh trường kiếm toàn thân đen nhánh trống rỗng xuất hiện, rồi bị hắn đập mạnh xuống bàn. Hắn hơi nhướng mày, ánh mắt lạnh lẽo, bàn tay ấn lên vỏ kiếm bản mạng Bất Vãn, chỉ lạnh nhạt nói hai chữ:

"Ở đâu."

Bạn đang đọc Chưởng Môn Khiêm Tốn Chút (Dịch) của Ấu nhi viên nhất bả thủ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi hoangtin1514
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 19

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.