Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quét Sạch

Tiểu thuyết gốc · 1560 chữ

Thiên địa rực sáng, pháo bông lả tả.

Cảnh Vĩ thân hình lùn ngắn nhỏ bé, nhưng lúc này lại như đang đứng sừng sừng giữa thiên địa, khí thế hùng dũng uy phong ngập trời, khiến người không dám nhìn thẳng, hai tay thong dong thả hai bên sườn.

Phía dưới Thanh Y công chúa liền thân hình bị một chưởng vỗ bay, huyết phún không dừng, xương cốt vỡ nát, nhục thân đầm đìa máu tươi.

“Đến phân đoạn nói di ngôn a, cuồng nộ gào thét a, ta chính chờ đến đoạn này đây” Cảnh Vĩ lẩm bẩm lên tiếng.

“Khụ Khụ…” tiếng ho, kèm theo hô hấp khó nhọc, cẩm y nữ tử Thanh Y công chúa lúc này nằm dưới đất xa, mất đi khả năng hành động, nhưng mắt lom lom nhìn về phía Cảnh Vĩ, hoảng sợ vô cùng.

Nàng dùng hết công lực, phát huy hết huyết mạch thiên phú, còn sử ra bí thuật đốt mệnh, đánh đổi căn cơ, đánh ra tuyệt cực sát thần chiêu số, thế nhưng cũng không làm gì được người lùn này, qua giao thủ nàng biết, kẻ này vẫn chỉ ở Tụ Khí cảnh, thế nhưng hắn mạnh mẽ đến làm cho người tuyệt vọng.

Phải biết nàng tiên võ đồng tu, cùng lứa xuất sắc, cùng giai miểu sát đối thủ dễ như ăn cơm bữa, còn từng vượt cấp giết Địa Tiên (Chân Tiên Cảnh) vài vị, trọng thương Kim Tiên (Chân Tiên cảnh nhị giai), đánh phục Hóa Lực (Tiên Thiên võ giả nhị giai). (Bật mí, song tu tiên võ chưa chắc đã mạnh nhé)

Thế mà hôm nay ở đây, bản thân không đỡ nổi bốn chưởng của đối phương, nhất là đối phương còn giết hết đồng bạn như giết gà, thủ đoạn bảo mệnh cũng dùng không được, dù cho còn linh phù thuấn di, bảo vật xé rách hư không, hay gọi lực lượng cha chú lão tổ nhập thân thì hiện nay cũng không làm được.

Chưởng lực người này quá mạnh rồi, thật sự quá mạnh, trên đời thực sự có thiên kiêu cấp bậc này sao, thánh địa chân truyền cũng không thể mạnh như vậy, chênh lệch quá quá lớn chú định dù có làm gì cũng không thể kháng cự được.

“Ngươi chết a a a a a…”

Cảnh Vĩ còn đang mong chờ phân đoạn nàng kia chửi rủa, nguyền rủa, cầu xin như trong tiểu thuyết kiếp trước vẫn hay mô tả diễn ra, hoặc gọi đến hình chiếu từ hư không giúp đỡ, thì đã thấy trong đám thôn dân một thằng nhóc nhặt lấy một đoạn kiếm nát sắc bén, cầm trong tay, dáng vẻ cực độ hung tàn, trên mặt ý thức điên cuồng, không hề để ý hai bàn tay mình bị lợi kiếm cắt vỡ, huyết nhục nhầy nhụa.

Nó điên cuồng nhào đến cẩm y nữ tử xinh đẹp kia mà loạn đâm, mỗi một tiếng thét “a” là một lần đâm xuống, chốc lát đã hạ xuống mấy chục nhát dao, rút ra lại đâm vào, khuôn mặt, cổ, nửa thân trên bị đâm dữ dội, nữ nhân kia không chịu nổi ợ ra r** chết luôn.

Cảnh Vĩ vội vàng tiến đến kéo nó ra, chỉ thấy thân xác nàng kia cái kia ám kình bộc phát, nổ nát, chính là ám kình lưu lực phản chấn của Tiềm Long Vật Dụng phát tác.

Nếu Cảnh Vĩ không kịp kéo đứa nhỏ này ra thì nó đã bị ám kình từ xác nàng kia chấn chết.

“Mười điểm tích lũy a, hệ thống, chúng ta vừa mới trang bức chậm trễ, đã bị người đoạt mất mười điểm tích lũy, bình thường hai ba ngày nhiệm vụ thường a” Cảnh Vĩ nội tâm nhỏ máu, tiếc nuối, khóc than với hệ thống.

“Đáng đời muốn trang bức nhà ngươi a, một chưởng vỗ chết không phải xong sao, ngươi còn phải chờ người ta di ngôn, chửi rủa, bất lực, van xin, chờ người đến cứu, giờ thì bị một thằng nhóc đoạt mất”

“Con nhà hắn, dù gì cũng là công chúa đại quốc, sao bảo mệnh ít ỏi vậy, hộ vệ đâu, hình chiếu đâu, bảo vật đâu, được rồi, hôm nay để phát tiết tâm tình bù đắp thiệt hại, ta quyết định hoàn toàn chiếu chết đám người này không lầm” Cảnh Vĩ nội tâm giao lưu với hệ thống.

“A A ..Lão ba, ngươi xem, ta chính tay đâm chết con mụ kia trả thù cho ngươi, ngươi trên trời nhắm mắt a”

Phịch một tiếng, chỉ thấy thằng nhóc tám tuổi kia quỳ xuống gào thét, hai tay huyết nhục máu me bừa bộn nhưng nó hoàn toàn không chú ý, sau đó nó hướng về Cảnh Vĩ dập đầu liên tục, cộc cộc cộc…. trán liên tục va chạm xuống đất, vỡ ra máu me nhục thịt be bét.

Cảnh Vĩ tránh né đi ra, không nhìn đám thôn dân này, chớp mắt thân ảnh biến mất.

Chỉ còn lại đám thôn dân nhìn thằng nhỏ liên tục dập đầu bịch bịch, cuối cùng có một người tiến lên giữ lấy mới khiến nó dừng lại.

Dù sao thì cha hắn cũng là một võ giả Luyện Huyết trong thôn, từng khổ công bao ngày chiến đấu với yêu quỷ bảo vệ thôn làng a, hiện nay vô duyên vô cớ không hiểu xuất hiện ở đây, lại không duyên cớ bị nữ nhân kia chém giết sát hại, chỉ còn thằng bé là trong nhà con trai độc nhất, cũng không thể bỏ mặc hắn điên cuồng đến chết được, còn sống là còn huyết mạch nối dõi.

Thân thể của mình luôn luôn chiêu sự, vì thế Cảnh Vĩ hoàn toàn không muốn tiếp lấy đám thôn dân kia, dù đang thương nhưng Cảnh Vĩ không phải thánh mẫu, có thể cứu vớt tất cả mọi chuyện, ở thế giới thực lực vi tôn này hắn chỉ muốn, một thế này bảo vệ gia đình phụ mẫu, nhìn anh chị thành gia lập thất, một cuộc sống bình yên, sau đó cuối đời hắn sẽ truy tầm võ đạo tối cao là được.

Cảnh Vĩ dựa theo định vị, liên tục tìm tới mục tiêu, ra tay chiếu chết không lầm, chỉ qua hai tiếng đã giết thêm vài nhóm người, cũng gặp vài đám thôn dân hoảng sợ vô cùng.

Trời đã về chiều, trong khu vực bãi săn liên tiếp xuất hiện hơn trăm điểm đỏ dày đặc tiến vào từ một phía, Cảnh Vĩ xem xét liền vội phi thân lao tới hướng này.

“Thực sự là vô vị a, nghe nói nhân loại tu giả xuất hiện ở đây rất đông, thế mà chúng ta đến đây có nửa giờ, đến cái chim cũng không gặp a” một con thân người đầu cá sấu lên tiếng.

“Yêu Thú a, bọn chúng cũng đến đây” Cảnh Vĩ nhìn trước mặt một đội Ngạc tộc tám con, tu vi chỉ có Tụ Khí đến Ngoại cương cảnh liền chiếu chết vỗ không lầm.

Một chưởng một mạng, cái gì thiên phú, cái gì truyền thừa yêu tộc, cái gì lớp yêu màng bảo hộ, tất cả dưới chưởng của hắn đều là hư vô.

Dựa theo địa đồ hệ thống, Cảnh Vĩ liên tục gặp từng nhóm từng nhóm yêu thú, điểm tích lũy tới tay, điểm năng lượng hệ thống tới tay.

“Lệ…” Cảnh Vĩ đang dọn dẹp chiến trường bỗng trên trời vang lên tiếng ưng gáy, hai con yêu hình ưng thú đáp xuống, biến thành thân người đầu chim đại bàng.

“Nhân loại, ngươi dám giết yêu tộc chúng ta ở đây” một con hắc yêu ưng lên tiếng.

Cảnh Vĩ nhìn nó bằng ánh mắt nhìn thằng ngu ngốc, không thấy xung quanh là xác của hai mươi con Lang thú, bốn con Hổ thú hay sao, ngươi xác định còn phải ta lên tiếng đáp lời, sau đó kéo thấp chỉ số thông minh của ta xuống bằng với ngươi.

“Đã đến rồi thì ở lại a”

Dứt lời chưởng pháp dâng lên, một vỗ, ưng yêu vội đưa tay đánh trả, chỉ thấy tràn trề sức công phá đánh tới, nó yêu thân như con thuyền trong bão lớn, lắc lư rồi bị xé vụn, tan nát thành mảnh nhỏ, yêu đan lăn ra bị Cảnh Vĩ chộp vào tay, cất đi.

Còn lại một con Ưng yêu, sát khí đằng đằng, thấy đồng tộc bị sát hại liền Ưng trảo chộp ra, ưng yêu này cảnh giới rõ ràng cao hơn con kia quá nhiều, chính là Yêu Tiên cảnh, Kết Cương cấp.

“Ầm…” cự lực tràn trề va chạm, bàn tay trảo bị đánh nát, ưng yêu ngã lăn ra đất, Cảnh Vĩ tiến lên nắm lấy cổ yêu thú này siết chặt.

Ưng yêu một chưởng va chạm bị đánh nát bàn tay đã kinh hoảng, hiện nay bị nắm cổ như con gà, đôi mắt toát lên sợ hãi, cả người muốn hóa thành bản thể đại chiến nhưng nó hiện ra thân hình đồ sộ lại vẫn thấy phần cổ không biến, đang bị tay nhỏ bóp nghẹt.

Bạn đang đọc Chưởng Đạo Võ Nhân sáng tác bởi Luan5623
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luan5623
Thời gian
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.