Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nghi Hoặc

Tiểu thuyết gốc · 1639 chữ

Cảnh Vĩ thân nhẹ như lông vũ, mỗi bước đệm lên cành cây không phát ra chút thanh âm, hướng phía mục tiêu mà chạy vội.

Phút chốc bỗng nhiên thấy phía trước là một đám mười mấy người thôn dân, trong số này chỉ có một vị võ giả Luyện Huyết cấp, hai người nữa tu vi Luyện Mạch Luyện Cốt khí tức, còn lại hơn chục người không có tu vi phàm nhân, tất cả mọi người trên mặt đều đang cực kỳ hoảng sợ.

“A Lục, ngươi nói sao chúng ta lại tự dưng xuất hiện ở đây? Đây là đâu, thôn chúng ta đâu, nhà đâu”

“Bình tĩnh, có lẽ chúng ta không phải mơ nhưng cũng bị yêu thú kéo vào mộng cảnh a, mọi người đừng sợ, chỉ cần phá được mộng cảnh là có thể thoát thân” vị võ giả Luyện Huyết kia lên tiếng trấn an đám người.

“Mộng cảnh này cũng quá chân thực, ta nhớ lúc trước còn đang trên giường ôm nương tử đâu”

“Ngươi còn nói, ta chính là đại chiến mỹ quả phụ a”

……………………………

“Mộng cảnh, đám thôn dân này đang nói gì vậy”

Cảnh Vĩ nghe đám người nói chuyện nhưng không hiện thân, đám người này hiện nay tâm lý thất thường, sợ hãi cực độ, nói năng rất linh tinh, giống như tập thể hút nhầm phải cỏ, rất là ngáo đá, ăn nói mê sảng.

Nếu không phải thực sự biết mình đang đi săn giết, hệ thống cũng không cảnh báo gì thì hắn còn nghĩ là bị yêu quái tập kích đó.

Bỏ qua đám người này không tính, hắn tiếp tục tiến lên, lần theo hai điểm đỏ đang đi lẻ đang chuẩn bị tới gần.

Trên đường đi, hắn lại gặp một đám người nữa hơn mười người, lần này đám người chỉ có duy nhất một võ giả, còn lại đều là người bình thường, ở đây còn có bốn đứa con nít 4-5 tuổi.

“Tạ thúc, ta muốn về nhà với mẹ”

“Ta cũng vậy a Tạ thúc, mẹ ta đâu”

“Lão Tạ ngươi nói xem chúng tra đang ở đâu”

………………..

“Á hự, đây là ta gặp quỷ, trong rừng sâu xuất hiện đám người nhân loại, còn mê sảng không biết gì, tình huống gì đây, hệ thống, đây có phải Quái Dị làm yêu” Cảnh Vĩ lầm vào tự bản thân nghi mê.

Đến lúc này, Cảnh Vĩ cũng phát hiện ra có điều không đúng rồi, một là đám người kia mê sảng, chỉ là ảo giác không có thật, hai là bản thân mình bị lọt vào Quái dị, đang tiềm nhập câu chuyện, chứ không thể bày ra nhiều người diễn trò mê sảng như vậy.

Đúng lúc này hai điểm đỏ mục tiêu tiếp cận đám người, thấy có người đến đám người này cảnh giác vô cùng, nhưng trước áp lực tỏa ra của hai người này lại không dám lên tiếng hỏi.

“Các ngươi muốn sống, thì mau chạy theo chúng ta”

“Xin hỏi hai vị đại nhân là?” Võ giả họ Tạ lên tiếng.

“Ngươi không cần nói nhiều, đi theo chúng ta là đủ” một người cực độ không kiên nhẫn, lên tiếng hừ lạnh một thanh, Tạ võ giả kia như trúng phải một chùy, toàn thân lung lay không vững, hắn hoảng sợ vô cùng vội vàng tỏ ý đi theo, sau đó dẫn đám người thôn dân này đi theo hai người kia.

Cảnh Vĩ vốn muốn ra tay khi mục tiêu xuất hiện, hai người kia chỉ là võ giả Ngoại Cương cấp độ, nhưng lại thấy hai người này có tâm bảo vệ đám thôn dân nên kiềm chế lại, tiếp tục quan sát.

Cảnh Vĩ cũng muốn biết đây là chuyện gì đang xảy ra.

Đi được năm phút, chỉ nghe dồn dập bước chân ngựa, là có ba người đang phi tốc tiến về phía này, Cảnh Vĩ lại biết đó là ba mục tiêu nữa, cũng là võ giả, hai người Ngoại Cương một người Nội Cương, chỉ thấy ba người kia gặp đoàn người thì dừng lại.

Dẫn theo thôn dân đám người, hai võ giả Ngoại cương kia thấy ba người đối diện, thì đảm lên tư thế cảnh giác, chuẩn bị chiến đấu.

“Hai người các ngươi mau cút, đám người này từ nay do chúng ta hộ tống”

Hai người kia nhìn nhau, sau đó nhẹ nhàng điều mã, từ từ lùi lại, tỏ ý nhường đám người này cho ba người kia.

Ba người đối diện thấy vậy, mặt đầy tiếu dung, khinh bỉ, bỗng nhiên một người hét lớn “Ngươi dám”.

Chỉ thấy phía hai người vừa lui lại kia, bỗng nhiên một người ra tay, lạnh lùng một đao chém chết võ giả Luyện Huyết họ Tạ trong đám thôn dân, tiếp đến người này liên tục ném ra ám khí, chỉ trong chốc lát đã tàn sát sạch đám thôn dân này, sau đó từ trên người họ Tạ võ giả tìm tòi, lấy ra một miếng lệnh bài bằng sắt nhỏ, tuy cách xa nhưng Cảnh Vĩ cũng nhìn thấy chữ Huyền khắc trên đó.

Tên kia cười lớn tiếng, đắc ý khiêu khích nhìn ba người đối diện, diễn biến cực nhanh, Cảnh Vĩ còn sợ ngây người chưa hiểu đây là có chuyện gì.

Ba người đối diện thấy đám thôn dân bị giết chết hết thì phẫn nộ, nhưng cũng không ra tay ngay mà ánh mắt hung tàn ngó lom lom hai người kia.

“Các ngươi còn muốn phí thời gian động thủ cướp lệnh bài này hay sao” hai người khiêu khích

“Hừ…”

“Con mụ nó, đây là bọn thần kinh nào vậy, các ngươi đây là đang làm chuyện gì”

Cảnh Vĩ thực sự không hiểu chuyện gì đang diễn ra, quay xe quá mạnh hắn còn chưa kịp load, trong rừng sâu một đám mục tiêu tụ tập, tiếp đến gặp hai đám thôn dân không biết sao mình lại ở đây, hoàn toàn là mơ chưa tỉnh, lại tiếp đến gặp mấy người này đòi tranh nhau dẫn đường bảo vệ cho đám thôn dân này, lại đã hứa hẹn bảo vệ đám người này an toàn, xong rồi chỉ chớp mắt đã ra tay tàn sát không còn một ai, đến bốn đứa trẻ con cũng bị giết.

“Không phải nghĩ nhiều, không phải việc của ta, ta vốn là tới làm nhiệm vụ, chỉ cần đánh chết các ngươi, đảm bảo không lầm, mỗi người một điểm a”

Không thèm suy nghĩ nữa, Cảnh Vĩ từ trên cây phi thân xuống, tay chưởng chiếu vỗ vào tên võ giả mới tàn sát đám người kia.

“Đánh lén vô sỉ, Huyết Minh Trảm” chỉ thấy tên kia trong tay đao vung lên, chém tới.

“Ầm” thân hình linh hoạt tốc độ cực nhanh, thủ chưởng nhanh nhẹn lách qua đại đao, chiếu vỗ vào ngực tên kia, tấm màng thủ Thiết Khiên, như xà phòng bong bóng vỡ nát, kình lực một chưởng đánh cho tên kia xẻ làm tám phần, đầu chân tay bắn văng vãi tứ phía.

“Ngươi là ai, dám ra tay giết người, ngươi biết chúng ta là ai không?” Tên còn lại kinh hãi gào lớn, nhảy xa tránh khỏi Cảnh Vĩ.

“Hỏi nhiều, người chết không cần phải biết nhiều, các ngươi là ai ta không biết, đã là mục tiêu nhiệm vụ của ta, hôm nay đánh chết không có lầm” Cảnh Vĩ trong thân hình trung niên lùn ha hả cười nói.

Dứt lời một chưởng vỗ ra, tên kia vội vàng song quyền đón đỡ, chưởng quyền chạm nhau, chỉ thấy người kia nửa trên đứt rời bay ngược 30m về sau, hai tay quặt ra sau lòi xương cốt ra ngoài, nửa thân dưới bị áp thành thịt vụn.

Ba người đối diện thấy trong phút chốc, hai tên cùng giới với đám người mình dễ dàng bị Cảnh Vĩ đánh giết thì sợ hãi mất mật, không dám phản kháng cũng không dám trốn chạy, trung niên lùn này võ công quá cao, chạy không được.

“Nói đi, ở đây có chuyện gì xảy ra”

“Tiền bối, chúng ta là Minh vệ Minh quốc, phụng lệnh Minh vương đến đây, có gì mạo phạm mong tiền bối bỏ qua”

Nhìn người lùn trước mắt không mang một chút khí tức võ giả, lại hời hợt hai chưởng đánh chết hai người cùng giai với mình, bọn hắn không sợ không được.

“Các ngươi là người Minh Quốc, Minh quốc thổ cho dù gần nhất cũng cách đây mấy trăm nghìn cây số, lặn lội xa xôi như vậy đến đây để làm gì?”

“Chúng ta theo Minh vương đến, không biết có chuyện gì”

“Che giấu? ngươi muốn chết” Cảnh Vĩ âm trầm nói.

“Tiền bối minh xét, thực sự chúng ta vạn dặm sơn trùng đi theo chủ soái, là làm việc gì chúng ta không biết”

“Được, vậy các ngươi hiện tại, đang ở đây làm gì?”

“Chúng ta phụng mệnh bát hoàng tử bảo vệ đám thôn dân này về nơi an toàn”

“Các ngươi đây là muốn chết, nghĩ bản tọa là trẻ con dễ lừa hay sao” Cảnh Vĩ mô phỏng phong cách ma giáo, khí thế âm trầm, dứt lời liền đã một chưởng vỗ đến, đánh nát người kia.

Hai người còn lại kinh sợ, một người vận khởi khinh công trốn chạy, chỉ nghe “Ngang..” một tiếng, hắn bị nổ thành huyết vụ giữa trời, chỉ còn lại một người.

“Nói đi, bản tọa không muốn nhiều lời, nói xong bản toạ ban cho ngươi được chết toàn thây”

Bạn đang đọc Chưởng Đạo Võ Nhân sáng tác bởi Luan5623
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Luan5623
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.