Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bi Thương

Tiểu thuyết gốc · 2010 chữ

Trước khi để cho lũ chó săn xử tử Lộ Chí Bình, lão Huỳnh từ trong ngực hắn moi ra một chiếc hộp kim loại.

Chiếc hộp kim loại mà Lộ Chí Bình mang theo bỏ trốn, phần lớn có khả năng là bảo vật, nếu không sẽ không được hắn bảo quản kỹ như vậy.

“Tiểu tiên sinh, đây coi như là đồ vật của ngươi” Lão Huỳnh thần sắc do dự, sau một hồi vẫn là từ bỏ được, ném nó cho Đàm Hướng Nhân.

Mặc dù lão Huỳnh có một tí tham lam, nhưng vẫn biết được đâu là ân, đâu là thù.

Đàm Hướng Nhân ngạc nhiên nhận lấy chiếc hộp kim loại, trong ánh mắt thúc giục của mọi người từ từ mở nó ra.

Hiện ra trong tầm mắt bọn hắn chính là một quyển sách màu ố vàng, ở giữa quyển sách có năm chấm trắng, ở phía trên là 9 chấm trắng, trái có 3 chấm trắng, phải có 7 chấm trắng, trên dưới còn các chấm đen bao phủ.

Đám người nhìn một hồi đều cảm thấy choáng váng mặt mũi, hoàn toàn không hiểu ý nghĩa vị trí các chấm trắng.

Lão Huỳnh từ đầu tới cuối đều đang lén lút nhìn Đàm Hướng Nhân mở chiếc hộp, thấy được bên trong là một quyển sách, còn là một quyển sách tối nghĩa, không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Ít ra không đau lòng.

“Ta làm sao cảm giác thứ này đều có một chút quen thuộc, bất quá là không tài nào nhớ nổi đã nhìn thấy ở đâu” Hổ mặt mày đăm chiêu, khổ não suy nghĩ.

Khác biệt với toàn bộ người có mặt ở đây, chỉ có Đàm Hướng Nhân khuôn mặt bỗng nhiên trở nên kinh hỉ.

Đúng, chính là kinh hỉ.

“Đây là Lạc Thư, không sai được” Đàm Hướng Nhân thì thào nói.

Chiêm tinh sư, quan sát chư thiên tinh thần mà có được lực lượng siêu việt phàm nhân.

Mười hai năm đánh vững trụ cột kiến thức chính là để nhận biết chư thiên tinh thần.

Mà để các chư thiên tinh thần kết nối với nhau thành một hệ thống hoàn chỉnh cần có kinh thư dẫn đường.

Mà trong đó Hà Đồ, Bát Quái cùng với Lạc Thư chính là ba quyển kinh thư nổi danh nhất.

Bát Quái thuộc về cựu học.

Ngược lại Hà Đồ, Lạc Thư thuộc về tân học.

Không nghĩ tới, quyển sách ngày xưa Lộ Chí Bình mua được lại là Lạc Thư.

“Đây là Lạc Thư ?” Hổ há hốc mồm.

“Phải chăng cảm thấy quen thuộc, 5 chấm trắng ở giữa quyển sách chính là 5 ngôi sao trong Thái vi viên, 1 chấm trắng ở giữa chính là sao Bắc Thần, phương chính Nam là chòm Thiên kỷ, phương chính Tây chính là chòm Thất Công, chính Đông là Câu Trần…” Đàm Hướng Nhân liên tục nói.

Hổ cảm giác cuối cùng cũng gia nhập đoàn quân mù chữ, hoàn toàn không hiểu lời Đàm Hướng Nhân nói.

Bất quá hắn cũng biết mình cảm thấy quen thuộc là ở đâu, bởi vì chòm sao Câu Trần hắn ngược lại là nhớ Dã tiên sinh có dạy bảo qua.

“Đã có được Lạc Thư, con đường tu luyện về sau không phải lo” Đàm Hướng Nhân kích động nghĩ.

Dù sao hắn có tài giỏi đến đâu cũng chỉ là con nhà hàn môn, tài nguyên không sung túc bằng những con cháu đại tộc khác, tài nguyên cung cấp thiếu thốn là điều chắc chắn.

Từ đó dẫn tới thời kỳ phát triển không đầy đủ, khó tránh khỏi tụt hậu so với người khác.

Bất quá hiện tại đã có Lạc Thư, Đàm Hướng Nhân không cần phải lo lắng về vấn đề kinh thư dẫn đường.

Dù sao bàn về kinh thư dẫn đường trong thiên hạ, cũng chỉ có Hà Đồ cùng với Bát Quái là nổi danh sánh ngang Lạc Thư.

“Cất kỹ nha” Trần Dương lúc này lên tiếng nhắc nhở, mặc dù không rõ giá trị của Lạc Thư nhưng thấy thần sắc Đàm Hướng Nhân trịnh trọng, liền đoán được bản kinh thư này giá trị không tầm thường.

Không chừng sánh bằng ngàn kim.

Đàm Hướng Nhân mà biết Trần Dương suy nghĩ, nhất định sẽ phản đối, ngàn vạn kim cũng không mua được.

“Thật là khó hiểu” Hổ nhìn nội dung bên trong Lạc Thư liền lắc đầu nói.

“Lạc Thư vốn là thiên hạ chí cao kinh thư một trong, tối nghĩa là điều dĩ nhiên” Đàm Hướng Nhân gật đầu.

Mà lại, chiêm tinh sư so võ giả muốn nhập môn khó khăn hơn nhiều lắm, đó là tại sao mà địa vị của chiêm tinh sư so võ già muốn lớn hơn nhiều.

“Có người tới”

Lúc này, một đám người cưỡi binh mã tiến tới, bọn hắn sắc mặt lạnh như băng, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên, dáng vóc cường tráng.

“Hừ, lão già đã lâu không gặp” Người đàn ông trung niên hất cằm nói với lão Huỳnh.

Con mắt hàn mang lóe lên, người vừa đến liền biết không thiện.

“Dương Bưu” Lão Huỳnh đồng dạng lạnh nhạt nói.

“Chậc chậc, người làng Huỳnh Hỏa thật không biết lễ phép đâu, buổi tối không để cho người khác yên giấc còn hiên ngang tiến tới chém giết người của làng Hoa Hỏa chúng ta, chưa kể còn đốt cháy một cánh rừng, các huynh đệ, các ngươi nghĩ bọn hắn đáng tội gì đâu ?” Dương Bưu nói.

“Giết bọn hắn” Đám người phía sau Dương Bưu lớn tiếng hét.

Ngay lập tức, đám người làng Mộc Hỏa do Đại Cá dẫn đầu, đám người lão Huỳnh mang theo đều cảnh giác, vô ý thức siết chặt vũ khí, tùy thời chuẩn bị chém giết.

“Cung thủ sẵn sàng” Dương Bưu phất tay.

“Khoan đã” Lão Huỳnh lập tức lên tiếng.

“Tên này giết con của ta, ta đã báo thù hắn, người là ta giết, phóng hỏa đốt rừng cũng là ta ra lệnh, oan có đầu, nợ có chủ, bọn hắn không liên quan”

“Lão Huỳnh” Trần Dương gấp rút kêu lên một tiếng.

Lão Huỳnh nhìn Trần Dương, chầm chậm lắc đầu, nơi này là làng Hoa Hỏa, hiện tại muốn xảy ra chém giết, người có lợi hơn nhất định sẽ là đám người làng Hoa Hỏa, chưa kể, đám người làng Mộc Hỏa chỉ là thấy vui cho nên mới đi theo, lúc này muốn có người chết, bọn hắn sẽ không theo làng Huỳnh Hỏa chém giết.

Nhân số thua thiệt, đám người làng Huỳnh Hỏa chỉ có năm mươi, bên kia Dương Bưu mang theo hai trăm người, là gấp bốn lần.

Lão Huỳnh nếu là lúc trẻ sẽ không khoanh tay biệt khuất như hôm nay, bất quá hắn đã già, những người khác còn trẻ, không thể vì chính bản thân mà để bọn hắn chịu chết.

“Để cho ta tới” Lão Huỳnh nở một nụ cười.

“Lão Huỳnh” Đám thợ săn làng Huỳnh Hỏa cảm giác bất lực, nắm tay nắm chặt.

Trần Dương cắn chặt răng, ở đây còn có hai đứa trẻ, trong đó còn có con hắn, trận chiến này không thể đánh, nếu thật đánh, sẽ hại chết hai đứa trẻ.

Hận!

Hận ta bất lực!

Đàm Hướng Nhân nhìn lão Huỳnh cất từng bước đi về Dương Bưu, lão ngửa khuôn mặt nhìn hắn khiêu khích.

Hệt như một con sư tử già.

“Tốt” Dương Bưu cười sảng khoái đáp ứng.

Thực tế việc Lộ Chí Bình chết đi không hề gây tổn thất gì đối với làng Mộc Hỏa, dù sao Lộ Chí Bình vốn cũng không phải là người làng Mộc Hỏa.

Hiện tại Lộ Chí Bình chết đi, tài sản trong nhà của hắn tự nhiên sẽ thuộc về làng Mộc Hỏa quản lý.

Trưởng làng vốn thèm thuồng tài sản hắn từ lâu, hiện tại chết đi còn không phải mười phần vui mừng đâu.

Còn về cánh rừng, không có giá trị khai thác, đốt cũng liền đốt.

Dương Bưu lúc này chỉ là muốn tìm lý do giết chết người làng Huỳnh Hỏa, suy yếu thế lực bọn hắn.

Thấy lão Huỳnh chịu chiến, Dương Bưu hài lòng, coi như hai bên chênh lệch số lượng, bọn hắn cũng có thể giết chết người ta, lúc này có thể giết chết một mình lão Huỳnh, người làng Hoa Hỏa lại không chết một người, Dương Bưu rất vui lòng.

Dương Bưu nhảy xuống ngựa, hai tay nắm hai thanh đao, trên thân khí thế hùng hồn, thình lình lại là một võ giả cấp ba.

So với lão Huỳnh cao hơn một cấp độ.

Mà lại lão Huỳnh đã già, Dương Bưu còn đang độ tuổi trung niên.

Đao tới, lão Huỳnh đón một đao liền chật vật, võ giả cấp ba so với võ giả cấp hai mạnh hơn nhiều.

Song Đao Lưu.

Dương Bưu hai đao cùng chém, hai thanh đao như hai chiếc móc cào cào khổng lồ đòi mạng.

Keng!

Lão Huỳnh hai cánh tay tê rần, kém chút liền không nắm vững đao trong tay, cả người không ngừng lùi về sau.

Dương Bưu thừa thế xông lên, đao lực dã man đánh bay lão Huỳnh.

Lão Huỳnh hai tay ròng rã máu tươi, hai cánh tay đều muốn chết lặng, ngả người nằm dưới mặt đất.

“Đã già thật rồi” Lão Huỳnh phun một ngụm nước bọt kèm lẫn máu tươi nói.

“Thả ta ra” Một tên thợ săn trong làng thấy tình cảnh lão Huỳnh không nhịn được muốn xông lên, liền bị đám người Trần Dương giữ chặt.

“Các ngươi còn có trái tim hay không? Lão Huỳnh đều sắp chết rồi, các ngươi sao có thể nhẫn tâm nhìn hắn chết như thế? Các ngươi có phải là người không” Thợ săn này là người thường xuyên đi theo lão Huỳnh học tập, cho nên tình cảm đối với lão Huỳnh thân thiết hơn xa người khác.

Thợ săn ngửa mặt thấy đám người giữ mình đôi mắt người nào cũng đều mông lung, nước mắt chảy thành dòng.

Đến cuối cùng thợ săn này mới cúi đầu thì thào nói.

Các ngươi có phải người hay không.

Chỉ là giọng nói của hắn ngày càng nhỏ, chỉ có hắn nghe được.

Dương Bưu một đao đâm qua người lão Huỳnh, lau vết máu giữa eo, vết thương này là lúc cuối cùng, lão Huỳnh dùng hết sức lực, hồi quang phản chiếu, một kích đâm bị thương hắn.

Nếu đâm lệch sang một bên có thể sẽ khiến hắn bị thương nặng.

Lão già này biết không chính diện đánh lại ta, cho nên cố ý dụ ta đến gần, một kích toàn lực bất ngờ.

Dương Bưu nghĩ.

“Đi thôi” Dương Bưu nhảy lên ngựa, cùng với đám người làng Hoa Hỏa rời đi.

“Lão Huỳnh a” Đám thợ săn làng Huỳnh Hỏa nhào tới khóc lớn.

“Lão Huỳnh chết rồi” Trần Dương bi thương nói.

“Huynh đệ, xin nén bi thương” Đại Cá thở dài nói, nói xong quay đầu cùng đám người làng Mộc Hỏa trở về.

“Mang thi thể lão Huỳnh trở về nhà, không thể để hắn tiếp tục nằm dưới mặt đất lạnh lẽo, để hắn trở về gặp gia đình mình” Nói tới đây, mọi người tâm tình bi thương.

Đàm Hướng Nhân trầm mặc.

Hắn ẩn ẩn cảm thấy hối hận vì đã để lão Huỳnh phóng hỏa đốt rừng.

Mệnh cách của lão Huỳnh căn bản không thể chịu đựng được việc này.

Lão Huỳnh chết đi, một phần trách nhiệm là thuộc về hắn.

Từ khi hai ông cụ Đàm chết đi, Đàm Hướng Nhân mới một lần nữa cảm nhận được sự bi thương.

Bạn đang đọc Chúng Thần Trở Về sáng tác bởi codocnhan172
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi codocnhan172
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.