Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chương 880

Phiên bản Dịch · 1530 chữ

Cơm có thể nhịn, nhưng sắc thì không, thấy Lâm Phỉ động lòng người như vậy, Lâm Dịch đâu còn có thể kiên nhẫn được nữa.

Việc nam nữ, luôn là chất có hại khiến cho kẻ khác si mê... Ban đầu Lâm Dịch đi tới Thiên Giới không có điều kiện, mà khi ở trong Luyện Yên sơn có cơ hội mà không thể giải quyết, phải cần sự kiên trì tới mức nào. Nhưng mà nha đầu Lâm Phi này thực là dụ nhân, nói hắn không động tâm là giả, thế nhưng sự mê hoặc của nàng quá lớn, giãy dụa một phen, cư nhiên lại châm ngòi dục hỏa trong lòng hắn.

- Chúng ta hoạt động đi a.

Lâm Dịch khẽ thì thầm bên tai Lâm Phỉ, Lâm Phỉ a một tiếng, còn chưa nghe rõ đối phương nói cái gì thì Lâm Dịch đã ôm nàng, dưới tiếng kinh hô của Lâm Phỉ, đi vào căn nhà tranh bên cạnh.

Xuân phong mấy độ, thích ý và ôn nhu không nói lên lời.

Qua mấy bận, lúc này khuôn mặt Lâm Phỉ đỏ ửng, nàng lười nhác cuộn mình bên trong lòng Lâm Dịch, không có lớp quần áo, nàng cảm thụ sự yên bình khi tựa vào ngực Lâm Dịch, khuôn mặt hạnh phúc.

Mà Lâm Dịch lúc này ôm thân hình kiều diễm của đối phương, ngón tay vân vê sợi tóc gáy của nàng, trong mắt mang theo một chút ôn nhu mỉm cười.

- Kế tiếp chúng ta làm gì bây giờ?

Lâm Phỉ nhẹ giọng hỏi, ngón tay lại vẽ vẽ trên ngực Lâm Dịch.

Lâm Dịch nhìn mái tóc có chút toán loạn của nàng, thấy nàng hỏi, nhíu mày một chút rồi nói:

- Hiện tại chúng ta đã rời khỏi Vân Hải vực, cụ thể ở địa phương nào ta cũng không rõ ràng lắm. Vừa rồi ta tìm hiểu một phen, trong vòng một vạn km không có người ở.

Lâm Phỉ chớp chớp mắt:

- Vậy chúng ta hiện tại nên làm gì?

Lâm Dịch trầm ngâm một chút, sau đó mới cười nói:

- Không có việc gì, xe đến núi ắt có đường. Dù sau chúng ta chỉ cần đi tới phía Đông Nam là được, gặp người thì hỏi một phen, hẳn là sẽ không có vấn đề gf.

Lâm Phỉ nghe vậy gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Hai người lẳng lặng ôm nhau một chút, sau đó Lâm Dịch vỗ kiều đồn của đối phương, cười nói:

- Được rồi, mặc quần áo xong, chúng ta cùng nhau đi.

Mặt Lâm Phỉ tức thì đỏ lên, hờn dỗi trắng mắt nhìn Lâm Dịch. Sau đó mới mặc y phục của mình vào... Mà trong quá trình mặc vào, da thịt trắng muốt như ẩn hiện, khiến cho người nào đó không nhịn được mà thầm nuốt nước bọt. Trong lòng không ngừng thầm nói, nha đầu kia càng lúc càng mê người.

Đích xác, trải qua sự tưới tắm của Lâm Dịch, Lâm Phỉ ngày càng động nhân. Vốn ban đầu làn da trắng nõn không tì vết thì hiện tại ngày càng trong suốt, giống như một khối ngọc hoàn mỹ. Tìm không thấy một chút tỳ vết nào. Cảm giác như làn da vô cùng mịn màng nàng, chỉ cần ấn vào một chút là có thể ra nước. Mà mái tóc dài đen nhánh lại càng tôn lên làn da của nàng. Một đôi mắt ngập nước, đôi lông mi dài run nhè nhẹ, đặc biệt động lòng người. Mà song phong ngạo nhân cùng với tiểu phúc bằng phẳng kia, lại thêm chiếc eo thon nhỏ nhắn, cộng thêm kiều đồn vểnh cao. Đôi chân thon dài... Chính là đặc điểm của những thiếu nữ thanh thuần, phong vận thành thục. Những thứ hoàn mỹ đều tập trung trên người của nàng, khó trách, ngay cả Lâm Dịch cũng có chút không cầm lòng được.

Lâm Phỉ mặc lại y phục, tự nhiên hất mái tóc của mình lên. Lại phát hiện vẻ mặt Lâm Dịch đang ngây ngốc nhìn mình. Trong lòng không khỏi vui vẻ, nàng cười khúc khích, ngay lập tức có chút xấu hổ sẵng giọng nói:

- Nhìn cái gì? Đại phôi đản...

Lâm Dịch nghe vậy, lúc này mới phục hồi tinh thần lại, biết mình thất thố, xấu hổ cười cười. Hắn vội vã mặc lại y phục của chính mình, sau đó điều chỉnh tâm trạng của bản thân mới ngẩng đầu lên. Lâm Phỉ lúc này mặt ửng đỏ, cười cười, Lâm Dịch rất nhanh liền rơi vào tay giặc.

Thành thật mà nói, người trong lòng mê luyến thân thể của mình như vậy, khiến cho Lâm Phỉ cảm thấy hài lòng, rồi lại có chút lo lắng... Dù sao thân phận hiện nay của nàng chưa rõ ràng, mặt khác còn có hai thê tử chân chính của Lâm Dịch nữa. Nếu như sau này Lâm Dịch quá mức mê luyến nàng, ngược lại không quan tâm tới hai nữ tử kia, tuy rằng nàng hài lòng, thế nhưng trong lòng lại có chút áy náy. Sau khi suy nghĩ một chút, Lâm Phỉ khẽ cắn môi, đi tới trước người Lâm Dịch, giống như một người vợ nhỏ chỉnh những chỗ lộn xộn trên quần áo của tướng công. Nhẹ giọng nói:

- Dịch ca, Phỉ nhi là địa nhân, vĩnh viễn là vậy. Chàng muốn gì, Phỉ nhi đều có thể cho chàng. Thế nhưng, sau này gặp hai tỷ tỷ, chàng cũng không thể như vậy, các nàng đã không gặp chàng nhiều năm như vậy, nhất định vô cùng nhớ thương chàng....

Nói xong câu đó, nàng rốt cuộc cũng không nói được nữa, vội vàng cúi đầu.

Ngẫm lại cũng đúng, thân phận của Lâm Phỉ nói lớn là lớn, nói nhỏ là nhỏ. Chí ít Lâm Dịch trong lòng của nàng chính là trời... Nữ nhân trước mặt người trong lòng của mình nói như vậy, khuyên nhủ bản thân không nên quá mức say đắm bản thân... đó chính là chua xót cỡ nào.

Vì vậy, sau khi Lâm Phỉ nói xong câu đó, tay đang chỉnh quần áo của Lâm Dịch cũng run lên nhè nhẹ, hốc mắt đỏ hồng, vội vã cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Lâm Dịch.

Lâm Dịch thấy nàng nói như vậy, nhất thời cảm thấy sửng sốt... Cảm động đến tột đỉnh.

Hắn nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Lâm Phỉ, nói:

- Ngốc, nàng lo lắng Mộng nhi và Linh Lung sẽ khi dễ nàng sao? Yên tâm đi, Mộng nhi tỷ tỷ và Linh Lung tỷ tỷ của nàng đều là người tốt. Phỉ nhi lại khả ái như vậy, các nàng thích còn không kịp, sao lại còn khi dễ nàng?

Nói xong, Lâm Dịch đặt tay vào bờ vai của Lâm Phỉ, nâng cằm nàng lên, nhìn thấy con mắt đỏ hồng của nàng, nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe, cười nói:

- Ba người các nàng, đều là bảo bối tâm can của ta. Bất luận một người nào ta cũng đều thương yêu như nhau, vì vậy, sau này, không nên nói những lời ngốc nghếch như vậy biết không?

Hai mắt Lâm Phỉ đỏ hồng, si ngốc nhìn Lâm Dịch, đột nhiên nhào vào trong lòng Lâm Dịch, khóc thành tiếng:

- Dịch ca ca, Phỉ nhi cảm tháy rất hạnh phúc...

Trong mắt Lâm Dịch tràn đầy nhu tình, tùy ý để cho nàng khóc trong lòng mình, nhẹ giọng nói:

- Ngốc nghếch...

Cảnh ấm áp này duy trì hơn mười chung, Lâm Phỉ mới đỏ mặt, cúi đầu thoát khỏi lòng Lâm Dịch.

Nước mắt trên khuôn mặt, khiến cho người ta không khỏi sinh ra thương tiếc.

- Đừng khóc nữa, khóc nữa sẽ không đẹp.

Lâm Dịch cười, lau nước mắt trên mặt nàng. Lâm Phỉ ngẩng đầu, nở nụ cười hạnh phúc, gật đầu.

- Chúng ta đi ra ngoài.

Lâm Dịch cười, dắt đôi tay nhỏ bé của đối phương. Lúc này, đôi tay nhỏ bé của Lâm Phỉ không còn lạnh lẽo nữa.

Quang mang chợt lóe, hai người biến mất tại Hổ Thần cư. Một lần nữa xuất hiện, là trên không trung, nơi mà Lâm Dịch biến mất trước khi tiến vào Hổ Thần cư.

Ánh nắng ngập tràn, gió biển thổi ấm áp, mang theo mùi biển nhàn nhạt, khiến cho người ta có cảm giác yêu thích không nói lên lời. Lâm Phỉ mở to hai mắt, tươi cười hài lòng, đã rất lâu nàng chưa có hài lòng như vậy.

Quang cảnh trước mặt như bức tranh, cảm giác như mình đang ở trong mộng. Bầu trời trong sáng, chỉ có Lâm Dịch kéo bàn tay nhỏ bé của Lâm Phỉ, đi trên không trung. Tay áo lất phất, nữ tươi cười xinh đẹp như hoa, nam thì khóe miệng mang theo nụ cười, vô cùng tuấn lãng. Hoàn mỹ như một bức tranh.

Bạn đang đọc Chung Cực Truyền Thừa của Vũ Thần Vũ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Mr. Robot
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.