Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thông Dịch Viên

Tiểu thuyết gốc · 1689 chữ

Ngày hôm sau ba lô trên lưng, một thanh kiếm dắt đằng sau, Quang Minh lên đường tiến tới thành Huyết Nguyệt, hắn ngồi trên một chiếc xe kéo, chiếc xe được một con vật giống khủng long tê giác kéo đi, đúng là rất giống, sinh vật này rất khỏe, mặc dù so với khủng long thì nó bé hơn rất nhiều.

Hắn âm thầm giao tiếp với Đầu Củ Hành từ bên trong.

“Này Đầu Củ Hành liệu ta có không gian chứa đồ riêng không, một không gian riêng của ta giống như thế giới trắng lúc ta gặp ngươi vậy, có thể chứa đồ để đỡ phải mang đồ lặt vặt lích kích bên mình”.

“Có thưa chủ nhân, kiếp trước của ngài có hẳn một không gian vũ trụ riêng, chứ không phải một không gian chứa đồ vặt vãnh. Không gian trắng chính là mảnh vỡ của vũ trụ riêng đó, khi ngài chết đi ở kiếp trước nó cũng vỡ tan rồi” Đầu Củ Hành đáp.

“Uầy! lợi hại thế cơ à, mà kiếp trước ta là ai vậy, sao ta lại có nhiều điều hay thế nhỉ.? Cái không gian trắng ấy ta có thể sử dụng để chứa đồ được không?” Quang Minh đăm chiêu xuy nghĩ.

“Đầu Củ Hành không rõ về không gian trắng ấy, thông tin cũ về chủ nhân kiếp trước và Đầu Củ Hành được sinh ra thế nào Đầu Củ Hành cũng không rõ lắm, chỉ có một vài thông tin vụn vặt còn sót lại và một ít công pháp, Đầu Củ Hành được chủ nhân tạo ra từ kiếp trước, trải qua hàng trăm triệu năm, thậm chí có khi còn lâu hơn trước khi chủ nhân tái sinh, thì chỉ còn lại duy nhất Đầu Củ Hành và không gian trắng. Không gian trắng hiện tại chủ nhân không thể sử dụng, nhưng để chứa đồ có thể trích xuất một góc nhỏ của không gian trắng”. Đầu Củ Hành Phân Tích.

“Hả!, ta đã tồn tại từ thời gian trước đó lâu thế sao?, vậy chẳng phải từ xa sưa trước đây ta là một đại năng tồn tại à ?. Trích xuất sử dụng một góc nhỏ, vậy ngươi biết không gian trắng rộng cỡ nào không?” Quang Minh hoảng hốt.

“Đầu Củ Hành sẽ tiến hành trích xuất dựa vào tối đa năng lượng hiện có của cả chủ nhân lẫn Đầu Củ Hành, còn không gian trắng rộng bao nhiêu Đầu Củ Hành cũng không biết được, những trả lời của Đầu Củ Hành dựa vào những tính toán và lượng kiến thức Đầu Củ Hành có được.”

“Ngươi dựa vào năng lượng của ta để sử dụng, năng lượng của ngươi ta biết là cũng có, nhưng được bao nhiêu. Ngươi cứ trích xuất đi, nhưng đừng dùng toàn bộ, nhỡ cạn năng lượng ta bất tỉnh ra đây thì sao.” Quang Minh ra quyết định.

“Chủ nhân yên tâm Đầu Củ Hành sẽ có tính toán.”

“Vậy được rồi, ta giao phó lại cho ngươi.” Quang Minh nhắm mắt ngồi trong xe ngựa.

Ngay sau lúc đó Quang Minh thấy năng lượng của mình cạn dần, rồi rất nhanh ồ ồ chảy đi như thác nước, mắt hắn tối sầm lại, Quang Minh không kịp đưa ra hành động hay lời nói và rồi hắn đổ rầm cái ngay giữa chiếc xe ngựa đang chạy tiến tới thành Huyết Nguyệt.

Khi mở mắt tỉnh lại, Quang Minh thấy năng lượng của bản thân hồi lại chút síu, mọi người cùng chuyến xe bàn tán lẫn nhau xì sào.

Một người tiến lại hỏi “ Vừa rồi tôi thấy anh bất tỉnh, lên đã đỡ anh ngồi dậy, anh không sao chứ”.

“Cảm ơn, tôi không sao, chỉ là dạo gần đây tôi làm việc nghỉ ngơi không điều độ”. Quang Minh tùy tiện bịa ra một lý do để trả lời.

Sau vài ngày nghỉ ngơi di chuyển trên xe ngựa năng lượng của Quang Minh đã hồi phục hoàn toàn, hắn trách mắng Đầu Củ Hành nhưng không được, lý do không gian trắng muốn hòa hợp với hắn lên nó đã hút lấy năng lượng của hắn, và chỉ vài giây năng lượng của hắn cạn sạch bù vào đó hắn sử dụng được một khoảng không gian riêng khá rộng lớn, nó giống như một căn phòng lớn 200 mét vuông và cao 20 mét, đó cũng là mức khi ổn định lại không gian mà hắn sử dụng được.

“Quả là rộng lớn, với diện tích này thì ta muốn chứa bao nhiêu đồ mà chẳng được, vài ba cái ba lô thì có là gì”. Quang Minh vui sướng thầm nghĩ.

Có điều không gian này Quang Minh không thể chui vào được, có vào cũng chỉ là linh hồn của hắn bay nhẩy bên trong, cái xác bên ngoài thì bất động như ngủ.

Tuy nhiên cũng có cái hay của nó, chỉ cần hắn muốn là có thể cho được đồ vào và lấy được đồ ra, tất cả thao tác thông qua đôi bàn tay và chỉ cần một cái chạm, toàn bộ đồ vật hắn muốn lấy từ bên ngoài, hắn chỉ cần chạm tay vào.

Lấy đồ ra hắn chỉ cần dừng lại xuy nghĩ một chút về đồ cần lấy, nó ngay lập tức xuất hiện bàn tay hắn, đơn giản bởi vì toàn bộ đồ vật bên trong đã ở quyền kiểm soát linh hồn của hắn.

Sau 3 ngày đường Quang Minh tới thành phố, trong suốt thời gian rảnh, hắn học tập và nói chuyện trong tâm trí cùng với Đầu Củ Hành về cách phát triển sức mạnh, và hắn lại có một bước phát triển mới, một loạt ý tưởng được sinh ra chỉ chờ ngày thực hiện.

Quang Minh lang thang ngoài đường ở thành phố này, thành phố mang tên Huyết Nguyệt, hắn tự hỏi Huyết Nguyệt là ai, một thằng vương ngu ngốc, đặt một cái tên lãng xẹt, ấy vậy mà thành phố này đã yên ổn suốt mấy chục năm qua, cả thời kỳ vua Hoàng Long còn chưa lên ngôi.

Quan sát thành phố một cách chậm rãi, những người bán hàng bên đường, có cả những tên côn đồ tùy tiện lấy đồ ăn hoa quả của người bán hàng, thậm chí còn đá đít họ, trong khi đó người bán hàng vẫn phải cảm ơn chúng.

Ở đây không có luật pháp Quang Minh thấy vậy, kẻ mạnh cầm quyền thế thôi, và những tên côn đồ này là tay sai của bọn chúng.

Phía xa một đoàn quân đang tiến đến vài tên dẫn đầu cưỡi ngựa phi như bay phía trước, vừa đi vừa hét 'tránh đường, tránh đường, muốn sống thì mau tránh ra'.

Tất cả người dân đều lùi lại dọn dẹp cho chúng đi, một đoàn xe kéo đi tới, mấy tên cưỡi ngựa xung quanh hộ tống, chúng thấy Qaung Minh đứng ngây ngô giữa phố và đạp hắn vung ra, do che giấu sức mạnh của mình hắn vờ cho chúng đạp vào người và tự văng vào một quầy hoa quả ăn vạ.

Đoàn xe cứ đi chả thèm ngó ngàng gì tới Quang Minh đang đau đớn, nhưng cũng không hẳn thế, cuối đoàn một cô gái cưỡi một sinh vật như tê giác 3 sừng, đi tới đỡ hắn dậy.

“Anh có sao không.?” Cô gái dịu dàng hỏi.

“Tôi không sao.” Quang Minh đáp

Cô gái cử chỉ rất nhẹ nhàng và giọng nói của cô cũng vậy, nghe lọt tai và dịu dàng làm sao.

“Sau này anh lên đi lại cho cẩn thận, không lại bị thương,” cô gái đỡ Quang Minh đứng dậy

“Tôi cảm ơn.” Quang Minh phủi bụi trên quần áo.

Cô gái quay trở lại với đoàn xe, cô gái đã làm Quang Minh phải có cái nhìn lại với thế giới, thế giới này ngoài những người dân yếu ớt vẫn còn những con người có sức mạnh lương thiện.

Dù sao cũng cần phải sống ở thế giới này một thời gian, lên Quang Minh cần kiếm cho mình một chỗ ở, một việc làm tạm thời để tìm hiểu rõ hơn về thế giới này đã.

'Này tên kia, cút mau!. Ngươi định ám cửa hàng của ta hả.? người chủ quầy bất ngờ hét lên với Quang Minh.

“Đành chuồn vậy, đánh giá lại không phải người dân nào cũng lương thiện”.

Quang Minh lang thang đến một nơi, tiếng ồn khá lớn, một đoàn người chuẩn bị đi đâu đó, họ đang nói chuyện với một anh chàng tóc vàng đẹp trai, anh chàng này câu nói được câu không khiến họ không hiểu lắm, nhờ Đầu Củ Hành, Quang Minh biết được anh ta là một người xuyên không, chiến lực anh ta là chủ chốt trong nhóm này, nói thật là Quang Minh cũng không hiểu anh ta nói cái gì, và với khối kiến thức của Đầu Củ Hành thì ngôn ngữ là chuyện vặt vãnh, Quang Minh lệnh cho Đầu Củ Hành khiến hắn có thể giao tiếp được tất cả các ngôn ngữ, các thứ tiếng.

Quang Minh thay họ nói chuyện với anh ta, và anh ta đưa Quang Minh một bản ghi chép của mình nhờ Quang Minh dịch nó, và điều đó chả khó khăn gì, nhưng tất cả mọi người xung quanh đang quan sát Quang Minh, họ nhìn hắn bằng ánh mắt kinh ngạc.

Ở đây có cả một nhóm mấy cô gái thông dịch, xung quanh đây có tới 5 loại ngôn ngữ khác nhau và Quang Minh vô tình nói năng lưu loát 5 thứ tiếng, trong khi các cô thông dịch còn không bằng.

Để thử các cô gái cho hắn đọc vài đoạn văn, và hắn đọc nó không mấy khó khăn, ngay lập tức hắn nhận được lời mời đến chỗ họ làm việc.

Bạn đang đọc Chung Cực Giới sáng tác bởi ĐạiLongThần
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐạiLongThần
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.