Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

P4

10054 chữ

Hỏa nguyên tố tinh linh khổng lồ dần dần tiêu tán trong không khí, hơi nóng theo đó cũng chậm rãi biến mất. Momonga cũng cảm giác được mối liên kết giữa cậu và hỏa tinh linh đã biến mất. Tuy rằng hỏa nguyên tố tinh linh có sức phá hoại cực kì mạnh và độ bền vững cao, nhưng khi phải đối mặt với kẻ thù thì ngọn lửa của chúng có thể bị vô hiệu hóa, đối với một vài người có sự nhanh nhẹn như Aura thì nó chẳng khác nào một cái bao cát di động, chỉ có nước ăn đòn. Nói đúng ra thì với chức nghiệp cận chiến như Aura thi khi phải đối mặt với hỏa tinh linh kia sẽ phải chịu một chút thương tổn nhất định, nhưng cô bé Aura này còn có Mare, một Druid (Pháp sư hệ tự nhiên) hỗ trợ phía sau thì cái thương tổn này hoàn toàn không có khả năng xảy ra. Trong trận đấu vừa rồi, Mare đã sử dụng năng lực cường hóa hoặc suy yếu của Druid để giúp đỡ bà chị của mình. Hai người- một người tấn công và một người hỗ trợ phối hợp với nhau một cách cực kì hoàn hảo. Đồng thời Momonga cũng cảm nhận được trận chiến này không hề giống với bất kì trận chiến nào trong game cả, đây là một cuộc chiến thực sự. “Xuất sắc…Hai người các ngươi….đều rất xuất sắc.” Nghe được lời khen ngợi của Momonga, hai đứa nhóc này đều lộ ra vẻ khoái trá, mỉm cười. “Cảm ơn lời khen ngợi của ngài Momonga đại nhân. Thật lâu rồi mới được vận động sảng khoái như vậy.” Hai người lấy tay lau đi mồ hôi trên trán, nhưng mà vừa lau xong thì mồ hôi lại theo làn da ngăn đen của hai đứa mà thi nhau rơi xuống. Momonga im lặng, bàn tay phải mở ra hòm đạo cụ, lấy ra [bình nước vô hạn] Thế giới Yggdrasil tuy rằng hạn chế cảm giác của người chơi, nhưng để tăng tính chân thực cho game thì nhà phát hành vẫn cài đặt chế độ [Đói] và [Khát nước ]. Mặc dù vậy, hai cái chế độ này chả có tí liên quan nào đến một kẻ bất tử như Momonga. Bản thân Momonga cũng chưa từng tự thân dùng qua loại vật phẩm này cả. Nhiều lắm cũng chỉ dùng để bổ sung nước cho thú cưỡi của bản thân thôi. Nhưng dòng nước từ không khí rót vào bình thủy tinh. Dòng nước mát lạnh va chạm với thành bình tạo nên những bọt nước lấp lánh. Sau đó, Momonga lấy ra hai cái chén thủy tinh nhỏ, rót đầy nước vào đó rồi đưa đến cho cặp song sinh. “Aura, Mare, uống nước đi.” “A, cái này…Momonga đại nhân.” “À, ma thuật của ta cũng có khả năng tạo ra nước.” Nhìn Aura liên tục xua tay, còn Mare liên tục lắc đầu, Momonga không khỏi cười khổ: Cái này không cần để ý. Các ngươi biểu hiện rất tốt, xứng đáng được thưởng.” “WOWW!!” “Ô a…” Aura cảm thấy thẹn thùng, mặt cô nhóc đỏ tới tận mang tai, có chút rón rén thò tay tiếp nhận cái chén. “Cảm ơn ngài Momonga đại nhân.” “ Thật ngại. Phải để đại nhân đích thân rót nước cho ta a.” Có cần phải hạnh phúc như vậy không? Aura không cự tuyệt nữa, đưa tay nâng chén uống một hơi. Yết hầu cô bé chuyển động nhè nhẹ. Vài giọt nước chảy quả khóe miệng lăn xuống và biến mất ở trước ngực. Còn Mare thì chậm rãi nhấm nháp từng ngụm nhỏ. Chỉ một động tác uống nước thôi cũng thể hiện sự đối lập trong tính cách của cặp song sinh này. Momonga nhìn động tác uống nước của hai người, bàn tay không tự chủ sờ sờ cổ họng toàn xương xẩu của mình, cảm giác như nó được bao phủ bởi một lớp da mỏng. Đến bây giờ, cơ thể Momonga không cảm thấy khát nước cũng không có cảm giác mệt mỏi. Tuy đã biết rằng mình hiện tại là một kẻ bất tử, không thể nào tồn tại loại cảm giác này, nhưng khi phát hiện ra mình đã không còn là một nhân loại thì cảm giác có chút giống như đang mơ Momonga tiếp tục chạm vào cơ thể của mình. Không có da, thịt, mạch máu, dây thần kinh, hay nội tạng, cả thân thể bây giờ chỉ toàn xương. Cậu dường như muốn xác nhận lại cảm giác thật sự của mình nên không ngừng chạm vào cơ thể của mình Xúc giác so với khi còn là nhân loại thì có chút chậm, có cảm giác như chạm vào một tấm vải mỏng phủ bên ngoài. Ngược lại, thị lực hay thính lực trở nên nhạy bén hơn không ít. Cơ thể chỉ còn là một bộ xương, nghe có vẻ khá mỏng manh dễ vỡ, nhưng cậu có thể cảm nhận được mỗi khớp xương so với thép luyện còn cứng rắn hơn. Hơn nữa tuy rằng cơ thể bây giờ cùng quá khứ khác hoàn toàn nhưng trong lòng cậu lại có một cảm giác thỏa mãn nhàn nhạt, cảm giác đây mới chính là cơ thể thật của chính mình. Có thể đấy là lí do mà Momonga không có chút sợ hãi khi biết cơ thể mình đã biến thành một bộ xương trắng. “ Thêm chút nữa nhé?” Momonga giơ bình nước lên, hỏi hai người. “A, cảm ơn ngài. Thần thấy đủ rồi ạ.” “Vậy sao? Còn ngươi, Mare? Uống thêm chút nữa nhé?” “Ô, a, thần …thần cũng uống đủ rồi. Đã hết khát rồi ạ.” Gật đầu đáp lại, Momonga thu hồi bình nước và hai cái chén, thu vào trong rương đồ. Aura đột nhiên nói nhỏ. “Thần vốn nghĩ ngài Momonga sẽ đáng sợ hơn vậy.” “Hử? Vậy sao? Nếu vậy thì bây giờ tốt hơn…” “Tốt hơn rất nhiều! Tuyệt đối tốt hơn so với trước kia!” “Vậy thì cứ như vậy đi” Nghe đươc câu trả lời có chút kích động của Aura, Momonga có chút giật mình đáp lại. “A, đại nhân Momonga, ngài sẽ không phải chỉ tốt với riêng chúng ta thôi phải không? Đối mặt với câu lầm bầm của Aura, Momonga không biết phải nói như thế nào, chỉ biết đưa tay xoa nhẹ lên đầu Aura “Ha ha ha” Aura biểu hiện giống như một chú cún con được âu yếm, vẻ mặt khá là thỏa mãn, còn Mare ở bên cạnh lộ ra vẻ hâm mộ. Lúc này, có một âm thanh truyền đến. “A, ta là người đầu tiên đến sao?” Âm điệu có vẻ trưởng thành nhưng giọng nói lại mang theo vẻ trẻ con mới lớn. Theo âm thanh vang lên, một cái bóng màu đen xuất hiện trên mặt đất. Cái bóng tụ lại, biến thành một cánh cửa không gian, và một bóng người chậm rãi từ bên trong đi ra. Một bộ dạ phục màu đen, thoạt nhìn có vẻ rất mềm mại. Chiếc váy dài, phồng to ở phía dưới nhìn qua có vẻ rất hoành tráng. Nửa thân trên được bao phủ bởi một chiếc áo khoác đẹp có đính một dải ruy băng bằng ren. Cô đeo một đôi găng tay dài màu trắng, do đó hầu như không lộ một chút da thịt nào ra bên ngoài. Một mỹ nhân với dung mạo cực kì xin đẹp và làn da mềm mại như sáp ong. Mái tóc dài màu bạc được buộc lại gọn gàng, để lộ ra đôi mắt màu đỏ khá yêu dị. Tuổi của cô gái khoảng chừng mười bốn tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn, bề ngoài trẻ con là một sự kết hợp đơn giản giữa tinh tế và đáng yêu, có thể nói là một vẻ đẹp thực sự. Tuy thế, bộ ngực của cô nàng lại không phù hợp với độ tuổi chút nào, có vẻ phát triển khá là mạnh mẽ “Dịch chuyển tức thời đã bị nghiêm cấm trong Nazarik, ngươi còn cố tình sử dụng Cổng dịch chuyển là sao? Ngươi hoàn toàn có thể dùng đôi chân của mình đi đến đấu trường, Shalltear.” Một âm thanh không chút kiên nhẫn truyền đến bên tai Momonga. Giọng nói này lạnh như băng, hoàn toàn không tìm ra chút cún con làm nũng lúc nãy, tràn đầy một sự thù địch. Mare ở bên cạnh run lên, cậu nhóc chậm rãi rời xa khỏi bà chị, có vẻ đó là một quyết định khá đúng đắn. Đối với sự quay ngoắt 180 o như vậy của Aura, Momonga có chút giật mình hoảng sợ. Người bước ra từ cánh cửa không gian màu đen kia là Shalltear. Cô nàng không thèm nhìn vào khuôn mặt dữ tợn của Aura mà tiến thẳng đến trước mặt Momonga. Cơ thể cô nàng phát ra một mùi nước hoa đầy dụ dỗ. “…Hôi quá.” Aura ở bên cạnh chế nhạo một câu. “Sẽ không phải là mùi cơ thể thối rữa của một kẻ bất tử đấy chứ.” Mora bất giác theo phản xạ đưa tay lên mũi hít một cái. Shalltear nhíu mày vẻ không vui. “…Nói kiểu đấy hả. Ngươi phải nhớ rằng đại nhân Momonga cũng là một kẻ bất tử đấy nhé.” “Gì? Ngươi mới nói lung tung, Shalltear. Momonga đại nhân sao có thể so sánh với lũ bất tử tầm thường kia được. Ngài ấy bây giờ đã vượt qua phạm trù bất tử rồi, có lẽ là thần cấp không chừng.” Nghe được Shalltear và Aura “A”, “Ừ” chấp nhận thanh âm có chút không rõ ràng, bất quá trong Yggdrasill thì Momonga cũng chỉ là một kẻ bất tử bình thường, nên nghe cái điều này thì trong lòng có chút tự ti. Tóm lại là không có cái gì gọi là siêu cấp người bất tử hay thần cấp bất tử tồn tại nhé. “Không, chị à, lời nói lúc nãy vẫn có chút không ổn a.” “Là, là sao? A, được rồi, vậy thì nói lại. Khụ khụ…Sẽ không phải bởi vì mùi thịt rữa chứ hả?” “Như vậy…coi như là có thể.” Chấp nhận câu nói lần thứ hai của Aura, Shalltear đưa bàn tay mảnh khảnh về phía đầu của Momonga, làm ra tư thế ôm. “A, chúa tể của em, người duy nhất mà em yêu, và là người em không kiểm soát được.” Đôi môi đỏ tươi mở ra, để lộ đầu lưỡi ướt át. Đầu lưỡi giống như một sinh vật uốn éo, đem đôi môi ngon lành kia liếm một vòng. Trong miệng truyền đến mùi thơm khiến cho bất cứ thằng đàn ông nào cũng phải hưng phấn. Mặc dù cô nàng có một vẻ đẹp vô cùng quyến rũ nhưng tuổi lại có vẻ như không đủ, hai sự tương phản đối lập này kết hợp làm cho người ta có chút ăn không tiêu. Hơn nữa cô ấy không đủ cao nên nếu cô ấy muốn với và ôm cổ anh, thì nó trông như anh đang đeo cô ấy trước cổ vậy. Với một kẻ không có kĩ năng nói chuyện với con gái như Momonga mà nói, hành động như vậy phi thường khiêu khích. Tuy rằng muốn lui bước về sau, nhưng cuối cùng cậu vẫn quyết định đứng nguyên tại chỗ. Tính cách của cô nàng là vậy sao? Trong lòng Momonga suy nghĩ. Thế nhưng nghĩ tới người thiết kế cô nàng - Pelucino, thì cái tính cách này cũng không có gì lạ. Bởi vì Pelucio rất yêu thích H-game. Hắn còn tự hào rằng H-game là mạng sống của hắn. Shalltear Bloodfallen nhân vật được tạo ra bởi một kẻ không-hề-tốt-đẹp-gì này. “…này này, kiềm chế một chút nha…” Shalltear lần đầu tiên có phản ứng với tiếng hô hào, cô nàng dùng vẻ mặt trêu tức nhìn về phía Aura. “A, bí đao lùn cũng ở đây sao? Xin lỗi nhé ta không thể thấy được ngươi a, còn tưởng rằng ngươi không có mặt.” Momonga cũng không có ý định can thiệp vào cuộc nói chuyện của hai cô nàng. Aura vẻ mặt run rẩy không ngừng, nhưng Shalltear bỏ qua sự tồn tại của cô nhóc, hướng tới Mare, nói: “Ngươi cũng sống không dễ dàng nha, khi mà có một bà chị đầu óc không bình thường như vậy. Tốt nhất là ngươi nên nhanh chóng rời xa cô ta đi, nếu không thì sớm muộn ngươi cũng trở nên không bình thường giống nàng a.” Mare mặt tái xanh, bởi vì hắn biết rằng Shalltear lợi dụng hắn để tấn công bà chị của mình. Nhưng Aura chỉ cười cười “Ngươi ầm ĩ quá đấy đồ ngực giả!!” Một quả bom hạng nặng được quăng ra. “Ngươi…ngươi đang lảm nhảm cái gì thế.” A, tính cách hoàn toàn bị hủy hoại a- Momonga nhịn không được lầm bầm. Shalltear hoàn toàn bộc lộ ra tính cách của mình, không có dịu dàng như trước. “Nhìn cái là biêt, nó to bất thường thế kia cơ mà. Độn bao nhiêu miếng vào vậy?” “Waah ahhhhh” Shalltear không ngừng kích động mà xua tay, giống như là muốn áp đảo đối phương, biểu tình trên mặt giờ mới cùng độ tuổi tương xứng. Đứng ở bên cạnh, Aura lộ ra nụ cười tinh quái. “Nhiều miếng độn như vậy….nếu di chuyển thì nó sẽ rơi ra à nha?” “Gluck!!” Bị Aura chọc một chút, Shalltear phát ra một âm thanh kì quái. “Nói trúng rồi! Ha ha ha…! Không thể đi bộ a! Cho nên mặc dù bị cấm nhưng vẫn cố tình dùng Cổng dịch chuyển hả ” “Im miệng! Đồ bí đao lùn! Ngươi hoàn toàn là sân bay, còn ta ít nhất…không ta hoàn toàn phát triển rồi đấy.” Shalltear liều mình phản kích, nhưng nụ cười của Aura lại càng đậm hơn. Shalltear cảm giác sống lưng lành lạnh, lui nhẹ về phía sau một bước. Phản xạ bảo vệ bộ ngực của Shalltear làm cho người ta có cảm giác đáng thương. “ …ta chỉ mới 76 tuổi a,vẫn còn nhiều thời gian, không giống ngươi, kẻ bất tử không có tương lại. Thật đáng thương, không có tuổi dậy thì a.”’ Shalltear như bị sét đánh, rên lên một tiếng đáng thương, lại lùi về sau một bước nữa. Biểu hiện không còn lời nào để nói hiện lên trên mặt. Nhìn vẻ mặt đối phương, Aura lộ ra nụ cười đáng sợ. “Thực ra thì hiện tại ta khá hài lòng với bộ ngực của mình nha.” Momonga tin tưởng những lời vừa rồi hoàn toàn phá nát sự bình tĩnh cuối cùng của Shalltear. “Nhóc con, giờ hối hận thì đã muộn rồi.” Shalltear tháo đôi bao tay, một làn sương màu đen nhẹ nhàng toát ra từ bàn tay nhỏ. Aura không hề bối rối, cầm cây roi của mình sẵn sàng nghênh chiến. Mare nấp sau lưng Momonga, vẻ mặt đầy hoảng sợ. Quang cảnh trước mắt đã xảy ra không biết bao nhiêu lần trước đây, Momonga có chút chần chờ không biết có nên can thiệp vào chuyện này không. Người thiết kế Shalltear- Pelucino và người thiết kế Aura- Simmering Teaport vốn là hai chị em, có đôi khi rất hòa thuận cũng có khi cãi nhau ầm ĩ, giống như hiện tại vậy. Momonga có chút hồi tưởng đến hình ảnh hai người bạn cũ của mình. “Ầm ĩ quá đấy.” Đang lúc Momonga chìm trong hồi tưởng, một thanh âm kì quái vang lên, cái âm thanh này có vẻ như không thuộc về nhân loại. Hai con bé đang sát khí xung thiên nghe thấy âm thanh này, liền lập tức im ắng lại, dáo dác nhìn khắp nơi tìm nơi phát ra cái âm thanh kia. Ở nơi phát ra âm thanh ấy, không biết từ lúc nào tồn tại một vật có hình thù kỳ quái đang phát ra hàn khí dày đặc. Cao tới 2,5 mét, thân hình khổng lồ đứng vững vàng trên hai chân, thoạt nhìn giống như một con côn trùng cực lớn. Nếu trên thế giới có con quỷ nào đủ quyền năng đem bọ ngựa và kiến dung hợp lại, sau đó tăng kích thước của nó lên, hẳn là cái hình dạng này. Một cái đuôi dài gấp đôi chiều cao, cơ thể được bao phủ bởi những mũi băng cực kì lợi hại và quai hàm mạnh mẽ có thể dễ dàng cắn đứt tay một người bình thường. Hai tay cầm một chiếc kích bạc, và hai tay còn lại cầm một thanh gì đó màu đen, hơi cong ở phía trên đầu, nhìn giống như một thanh đại đao. Hàn khí kinh người tỏa ra xung quanh, bao phủ bên ngoài giáp xương một màu lam nhạt. Bả vai và lưng gù lên trông giống như một núi băng nhỏ. Hắn ta là thủ vệ tầng năm tại Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick- Băng vương Thống lĩnh băng Cocytus. Chiến kích trong tay gõ nhẹ xuống một cái, mặt đất xung quanh chậm rãi đông lại. “Các ngươi đã đi quá xa.” “Tại con nhỏ này cố tình gây sự.” “Chính ngươi mới là kẻ gây sự trước.” “Ô ô a a a …” Shalltear và Aura lại dùng ánh mắt tóe lửa nhìn nhau, Mare càng núp kĩ hơn ra phía sau lưng Momonga. Momonga cuối cùng không còn đủ kiên nhẫn, hạ giọng cảnh cáo hai người. “Shalltear, Aura, đến đây thôi.” Hai người giật mình, cùng lúc cúi đầu xuống, hướng về phía phía Momonga: “Thật có lỗi thưa ngài!!” Momonga gật đầu, chấp nhận lời xin lỗi, xoay người sang Cocytus mở miệng. “Ngươi đã tới, Cocytus.” “Nhận được lệnh của ngài, đương nhiên thần phải lập tức tiến đến.” Sương mù màu trắng theo miệng của Cocytus bay ra ngoài, tiếp theo là âm thanh của hơi nước ngưng tụ trong không khí. Hơi lạnh kia, đủ khả năng chống lại ngọn lửa đến từ hỏa nguyên tố tinh linh khi nãy. Bất cứ sinh vật nào xung quanh hắn sẽ phải chịu ảnh hưởng của hơi lạnh này, thậm chí thân thể sẽ bị tổn thương do giá rét gây ra. Tuy vậy Momonga lại không có bất cứ cảm giác nào. Nói chính xác thì bất cứ ai ở đây đều có kháng tính với băng, lửa, độc, hoặc ít nhất cũng có biện pháp tự bảo vệ minh. “Gần đây không có bất cứ kẻ xâm nhập nào, có vẻ rất thoải mái phải không?” “Chính xác là như vây.” Quai hàm của hắn phát ra tiếng “Kakaka” âm thanh giống như một con ong vàng đang đe dọa người khác, nhưng Momonga nghĩ là hắn đang cười đi. “Nói như thế không có nghĩa là thần không có việc phải làm, vì thế nên cũng không hẳn là thư giãn vậy.” “Có việc phải làm sao? Ngươi có thể cho ta biết là cái gì không?” “Vâng, đó là rèn luyện. Để lúc nào cũng có ích trong mọi hoàn cảnh.’ Nhìn từ bên ngoài thì không thể nào biết được Cocytus này là một chiến binh, nhưng từ thiết kế cho đến tính cách đều phù hợp với chức nghiệp này. Trong Nazarik, nếu căn cứ vào năng lực am hiểu vũ khí mà xếp hạng thì hắn ta hoàn toàn có thể xếp số một. “Đây hết thảy cũng vì ta phải không, vất vả cho ngươi rồi.” “Được phục vụ cho chúa tể vĩ đại là vinh hạnh cao quý nhất của thần. A, Demiurge và Albedo cũng tới rồi.” Theo tầm mắt Cocytus nhìn lại, ở lối vào đấu trường, có thể nhìn thấy hai bóng người đang tiến tới. Đi phía trước là Albedo, phía sau là một người đàn ông giống như tiếp viên vậy. Tiến về phía Momonga một khoảng cách nhất định, Albedo khẽ cười, hướng tới Momonga cúi đầu thật sâu. Người đàn ông cũng tao nhã hành lễ. “Đã để mọi người đợi lâu, thật xin lỗi.” Người đàn ông dáng người ước chừng 180cm, làn da ngăm đen, khuôn mặt mang phong cách phương đông rõ nét và mái tóc được chải chuốt rất gọn gàng. Đôi mắt phía dưới chiếc kính nheo lại quá mức tạo cho người ta ảo giác rằng chúng không bao giờ mở ra. Hắn ta mặc trên người một bộ vest với chiếc cà vạt, nhìn qua trông giống một thương nhân hay một luật sư rất có danh tiếng. Tuy vậy, người ta vẫn có thể nhận ra một mặt tà ác đang che giấu dưới hinh dáng lịch sự. Phía sau lưng hắn ta là một chiếc đuôi dài màu bạc, bên ngoài được bao phủ bởi một lớp kim loại rắn chắc và đoạn cuối của nó là sáu chiếc gai nhọn sắc bén. Bên ngoài thân hình lịch sự kia là một quầng lửa đen đang không ngừng chớp động. Tên của người đàn ông này là “Kiến tạo sư của địa ngục” Demiurge, thủ vệ tầng thứ bảy tại Nazarik, tư lệnh đội quân ác quỷ bảo vệ của toàn bộ lăng mộ ngầm này. “Xem ra tất cả đã đến đông đủ.” “Đại nhân Momonga, còn có hai người nữa chưa đến.” Một giọng nói hùng hậu nhưng cũng khiến cho người ta cảm thấy mê muội truyền tới. Trong lời nói của Demiurge có ẩn chứa một kĩ năng đặc thù [Thống trị chú ngữ]. Kĩ năng này có thể làm cho những kẻ yếu lập tức trở thành con rối trong tay Demiurge. Nhưng tại đây thì không có ai chịu ảnh hưởng của kĩ năng này, bởi vì yêu cầu để cái chú ngữ này có hiệu quả là đối phương phải thấp hơn người sở hữu 40 cấp, và đối với những người trong đấu trường lúc này thì cái kĩ năng này chỉ có tác dụng làm cho âm thanh của Demiurge dễ nghe hơn mà thôi. “Không cần. Hai tên kia đều mang trong mình nhiệm vụ đặc biệt, do đó họ không nhất thiết phải tới nơi này.” “Thì ra là như vậy.’ “…Đồng bạn của ta hình như cũng chưa tới.” Nghe được câu nói này, Shalltear và Aura cùng lúc đông cứng lại, mà Albedo ở bên cạnh cũng có biểu tính tương tự. “…Hắn ta không chỉ bảo vệ ta…Chúng ta cùng là thủ vệ a.” “Vâng, vâng” Shalltear lộ ra một nụ cười cứng ngắc, Aura cũng vậy, còn Albedo thì liên tục gật đầu tán thành. “…Thưa Chúa tể của sự hủy diệt. Đúng vậy, tốt nhất là thông báo tới các thủ vệ ở các tầng. Như vậy đi, hãy bảo Akaira và Gelante thông báo cho những thủ vệ khu vực kia. Nhiệm vụ hiện nay sẽ được giao cho thủ vệ mỗi tầng đi.” Tại Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick, thủ vệ bao gồm hai loại. Loại thứ nhất chính là những người đang đứng trước mặt Momonga này- Thủ vệ chính của từng tầng. Ngoài ra còn một loại khác chuyên trách bảo vệ cho những khu vực đặc biệt của mỗi tầng- Thủ vệ khu vực. Đơn giản mà nói, những thủ vệ khu vực chịu sự quản lí của những thủ vệ chính, đồng thời số lượng của thủ vệ khu vực này cũng tương đối nhiều, nên cũng không phải là quá quan trọng. Trên cơ bản, tại Nazarik, nhắc đến thủ vệ, người ta thường nghĩ đến người bảo vệ chính của từng tầng. Những thủ vệ nghe được mệnh lệnh của Momonga đều cúi đầu biểu hiện đã hiểu. Một lúc sau, Albedo ra lệnh. “Nào, hãy thể hiện sự trung thành của mỗi người tới chúa tể vĩ đại của chúng ta.” Tất cả thủ vệ đều gật đầu. Momonga chưa kịp nói gì thì mọi người đã xếp thành một hàng dọc, Albedo ở phía trước, những người khác ở phía sau. Trên mặt mỗi cá nhân đều mang một vẻ cung kính và nghiêm túc, không khí đùa giỡn lúc nãy đã biến mất không còn dấu vết. Shalltear là người đầu tiên bước về phía trước: “Thủ vệ tầng thứ nhất, thứ hai và thứ ba Shalltear Bloodfallen. Theo lệnh của ngài.” Cô nàng quỳ xuống, một tay để trước ngực, cung kính hành lễ. Tiếp sau Shalltear, Cocytus bước lên phía trước: “Thủ vệ tầng năm Cocytus. Theo lệnh của ngài.” Cocytus cũng thực hiện lễ nghi giống như Shalltear. Kế tiếp chính là cặp sinh đôi hắc ám tinh linh. “Thủ vệ tầng sau, Aura Bella Fiora. Theo lệnh của ngài.” “Cùng là thủ vệ tầng thứ sau, Mare Bella Fiora. Theo lệnh của ngài.” Vẫn là lễ nghi ấy, giống như Shalltear và Cocytus, Aura và Mare tuy có chút sai biệt trong bước đi, nhưng vị trí quỳ xuống xếp thành một hàng thẳng tắp cùng với hai người kia. Demiurge ưu nhã bước lên phía trước. “Thủ vệ tầng thứ tám, Demiurge. Theo lệnh của ngài.” Cùng với âm thanh lạnh lẽo mà không mất đi vẻ ưu nhã, Demiurge quỳ xuống phía trước Momonga. Cuối cùng. Albedo trang trọng bước lên từng bước. “Tổng quản các thủ vệ Albedo. Theo lệnh của ngài.” Momonga khẽ cười với Albedo, người đang quỳ giống như những người khác. Albedo tiếp tục dùng giọng nói êm ái của mình, hướng tới Momonga nói: “Ngoại trừ Thủ vệ tầng bốn Gargantua và thủ vệ tầng tám Victim, tất cả các thủ vệ đều đã tập hợp tại nơi này. Hãy ra lệnh cho chúng thần thưa chúa tể tối cao. Chúng thần sẽ đáp ứng bất kì thứ gì ngài mong muốn.” Đối mặt với sáu thủ vệ đang bày tỏ lòng trung thành của mình, Momonga không biết phải nói như thế nào, cổ họng xương xẩu của cậu phát ra tiếng gì đó. Áp lực, đó là cảm giác lúc này của Momonga. …Nên làm như thế nào đây? Cảnh tượng này có lẽ chỉ có thể xảy ra một lần duy nhât trong đời Momonga. Đầu óc cậu hỗn loạn, vô số những ý nghĩ ùa đến, cậu không thể kiểm soát những kĩ năng của bản thân nữa, làm cho xung quanh người lúc thì có hào quang phát ra, khi thì tạo nên một mũi thương ánh sáng phía sau lưng. Mất một lúc, Momonga mới cảm nhận được việc mất kiểm soát những kĩ năng nay, nhưng cậu không thèm quan tâm về nó. Lúc này đây, đầu óc của Momonga đang lục tìm kí ức về những bộ phim, hay cảnh tượng nào đó trên TV, để tìm ra hành động sao cho phù hợp với hoàn cảnh này. “Ngẩng đầu lên.” Toàn bộ thủ vệ đồng loạt ngẩng đầu. Động tác rất đều nhau, làm cho Momonga có cảm giác những người này cùng nhau luyện tập nghi thức ấy trong một thời gian dài. “Như vậy…Đầu tiên, cảm ơn mọi người đã đến đây.” “Xin đừng nói như vậy. Chúng thần đến đây, bởi vì chúng thần chính là những thuộc hạ trung thành của ngài. Đối với chúng thần, Momonga đại nhân chính là người chúa tể chí cao vô thượng.” Những thủ vệ khác không có ý phản bác câu nói của Albedo. Thật không hổ là tổng quản của các thủ vệ. Lấy vẻ mặt thanh niên nghiêm túc 2015 nhìn về phía Albedo, Momonga có cảm giác yết hầu nghẹn lại. Đó chính là áp lực dành cho một người lãnh đạo, một cảm giác khó chịu quấn lấy người Momonga. Không chỉ vậy, những mệnh lệnh của mình có thể sẽ ảnh hưởng rất lớn tới tương lai. Chính vì thế, Momonga có chút chần chờ. Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick có vì những mệnh lệnh của mình mà đi vào con đường hủy diệt- nỗi sợ hãi không tên đột nhiên xẹt qua tâm trí Momonga. “…Đại nhân Momonga, Ngài cảm thấy chần chờ là đương nhiên bởi vì trước mặt ngài, sức mạnh của chúng ta là quá nhỏ bé.” Albedo mỉm cười tiếp tục nói bằng một giọng vô cùng cung kính: “Chỉ cần Ngài ra lệnh, cho dù là nhiệm vụ bao nhiêu gian khổ, chúng thần- những thủ vệ sẽ nhất định dốc toàn lực hoàn thành, cho dù thịt nát xương tan cũng không hối tiếc. Chúng thần hướng tới bốn mươi mốt vị thần sáng tạo tối cao của Ainz Ooal Gown xin thề.” “Xin thề.” Cùng với âm thanh của Albedo, những thủ vệ khác cũng đồng thanh lên tiếng. Âm thanh tràn ngập sự kiên định và sức mạnh, thể hiện một lòng trung thành không bao giờ thay đổi, cho dù đối mặt với cái chết. Âm thanh này giống như một sự cười nhạo cho lòng nghi ngờ của Momonga. Những lo lắng, ngờ vực của Momonga giờ đây đã được quét sạch, được thay thế bởi sự xúc động. Những NPC của Ainz Ooal Gown vẫn như vậy, vô cùng trung thành và cũng rất vĩ đại. Quá khứ hoàng kim vẫn còn đó. Những kết tinh tâm huyết của tất cả mọi người vẫn còn trong thế giới này. Trong lòng Momonga đang vô cùng vui vẻ, nhưng bên ngoài không thể hiện bất cứ cảm xúc gì. Nếu ai để ý kĩ thì ánh đỏ trong hai hốc mắt xương xẩu lúc này đang sáng chói hơn bao giờ hết. Cảm giác bất an đã không còn tồn tại, Momonga với tư cách là lãnh đạo tối cao nói: “Toàn bộ thủ vệ, các ngươi là những người tuyệt vời nhất. Ta tin tưởng các ngươi nhất định sẽ tuân theo mệnh lệnh của ta, hoàn thành những gì mà ta giao phó.” “Có lẽ một số người sẽ không hiểu những gì ta sắp nói nhưng ta hi vọng các ngươi sẽ lắng nghe. Trước mắt, Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick vì một nguyên nhân nào đó đã bị di chuyển đến một địa điểm không xác định.” Khuôn mặt những thủ vệ vẫn không có chút thay đổi. “Tuy rằng nguyên nhân vẫn chưa được xác định, nhưng trước mắt Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick nguyên bản được xây dựng trong một đầm lầy đã chuyển dời đến một thảo nguyên. Về chuyện này, có ai có biết bất kì manh mối nào không?” Albedo nhìn về phía những thủ vệ khác, rồi trả lời: “Không, thần xin lỗi, quả thực là không có bất cứ manh mối gì.” “Như vậy, các tầng vẫn bình thường chứ. Không có tình huống nào lạ diễn ra sao?” Nghe câu hỏi này, tất cả thủ vệ đều trả lời: “Tầng thứ bảy không có chuyện gì.” “Tầng thứ sáu cũng như vậy.” “A, chị ta nói không sai.” “Tầng thứ năm không xảy ra chuyện gì.” “Tầng thứ nhất đến tầng thứ ba cũng không có bất cứ chuyện lạ nào.” “Đại nhân Momonga, thần muốn đi điều tra tầng thứ tư và tầng thứ tám.” “Chuyện này giao cho Albedo xử lí đi. Lưu ý tầng thứ tám, cẩn thận tình huống phát sinh không thể kiểm soát.” Albedo cúi đầu hành lễ, Shalltear nói thêm: “Vậy để thần kiểm tra mặt đất.” “Không cần Sebastian đang kiểm tra rồi.” Lúc đó Albedo cũng có mặt nên cô không có bất cứ biểu hiện nào, nhưng những thủ vệ khác đều lộ ra vẻ ngạc nhiên trên khuôn mặt. Tại Nazarik, có bốn NPC được xem là mạnh nhất trong số tất cả NPC trong lăng mộ. Sử dụng vũ khí và sức tấn công mạnh nhất là Cocytus; phòng ngự mạnh nhất với bộ giáp nặng là Albedo; năng lực tổng hợp cao hơn cả hai người kia là Sebastian. Ngoài ra còn một người nữa càng mạnh nữa. Những thủ vệ lộ ra vẻ ngạc nhiên bởi vì một người bách chiến bách thắng, không gì cản nổi như Sebastian mà bị phái đi phụ trách nhiệm vụ cực kì đơn giản là trinh sát. Từ điều này có thể nhìn ra Momonga coi trọng việc này đến mức nào. Trong thoáng chốc, trong lòng mọi người đều cảm giác được nguy cơ mãnh liệt. “À, thời gian cũng không sai biệt bao nhiêu…” Lúc này, ánh mắt Momonga nhìn về phía một bóng dáng đang chậm rãi tiến đến - Sebastian. Ngài quản gia tiến đến trước mặt Momonga, chậm rãi quỳ xuống hành lễ: “Đại nhân Momonga, thật có lỗi vì đã đến chậm.’ “Không sao, báo cáo một chút về tình hình xung quanh đi.’ Sebastian ngẩng đầu, nhìn thoáng qua những thủ vệ xung quanh một chút rồi nói: “…Tình huống khá khẩn cấp, đương nhiên cũng nên để các thủ vệ biết một chút.” “Đúng vậy. Hiện tại xung quanh chúng ta là một thảo nguyên rộng lớn. Ngoại trừ Nazarik, không tồn tại bất kì kiến trúc nào khác. Mặc dù có tồn tại một vài tiểu sinh vật nhưng không phát hiện sinh vật hình người hay loại sinh vật cỡ lớn nào hết.” “Tiểu động vật cũng thuộc loại quái vật sao?” “Không, chúng không hề có năng lực chiến đấu.” “…Như vậy sao. Ngươi nói thảo nguyên, hẳn là loại cỏ thông thường, không phải loại cỏ hình thành do băng tuyết, hay loại cỏ đặc biệt nào khác chứ?” “Không, hoàn toàn là loại cỏ thông thường, không có cái gì đặc biệt cả.” “Cũng không có thấy kiến trúc trên không nào sao?” “Đúng vậy, không nhìn thấy. Cho dù là bầu trời hay mặt đất, hoàn toàn không có bóng dáng của con người.” “Như vậy…một bầu trời sao tinh khiết…Vất vả cho ngươi rồi, Sebastian” Momonga lên tiếng khen ngợi Sebastian một chút. Cậu có hơi chút thất vọng khi không nhận được thêm bất kì thông tin hữu ích nào. Tuy vậy, bây giờ đã có thể xác nhận thế giới này không phải là thế giới game Yggdrasil nữa. Tuy rằng vẫn còn chút nghi ngờ khi bản thân vẫn sử dụng được ma pháp và trang bị của thế giới Yggdrasil nhưng cậu giữ chúng ở trong lòng. Không biết tại sao Lăng mộ lại di chuyển đến chỗ này, nhưng việc cần làm hiện tại là tăng cường phòng thủ cho Nazarik. Nơi này nói không chừng là lãnh địa của một loài nào đó, chính mình vô duyên vô cớ chạy đến, không chừng sẽ bị an chửi một trận te tua. Không, nếu chỉ ăn chửi không thôi thì còn may mắn chán. “Hãy tăng cường cảnh giác tại các tầng, chúng ta không thể biết trước chuyện gì sẽ xảy ra, vì thế không được khinh thường mà buông lỏng. Nếu có kẻ xâm lược, không cần thiết thì không nên hạ sát thủ, tốt nhất là bắt sống đối phương. Bắt sống cũng cố gắng không tổn thương đến bọn họ. Dưới loại tình huống không rõ ràng này, phiền toái mọi người phải làm như vậy.” Tất cả thủ vệ đều cúi đầu, biểu thị nhận mệnh lệnh. “Kế tiếp ta cần biết hệ thống tổ chức tại nơi này. Albedo, phương thức giao tiếp giữa các thủ vệ là như thế nào.’ Trong Yggdarsil, những thủ vệ chỉ đơn thuần là NPC, hoạt động theo những gì được thiết kế sẵn. Họ không có bất cứ khả năng trao đổi bất cứ thông tin gì với nhau. “Công việc tại mỗi tầng do thủ vệ tự hành phán đoán, tuy nhiên Demiurge quản lí tất cả cho nên mọi người thường xuyên trao đổi thông tin với anh ta.” Momonga có chút kinh ngạc, bất quá cũng khá vừa lòng. “Chuyện này rất tốt, phụ trách phòng thủ Nazarik là Demiurge, tổng quản thủ vệ là Albedo. Hai người các ngươi phụ trách hoàn thiện hệ thống quản lí tại nơi này đi.” “Tuân mệnh. Ké hoạch này có bao gồm ba tầng tám, chín, mười không ạ.’ “Tầng tám có Victm nên không thành vấn đề. Không, tầng tám tạo thành khu vực cấm đi. Mệnh lệnh vừa rồi cho Albedo cũng hủy bỏ. Phải có sự cho phép của ta mới được tiến vào tầng tám. Đồng thời đem phong ấn giải trừ, tầng bảy và tầng chín có thể trực tiếp tiến vào. Sau đó, kế hoạch có thể bao hàm tầng chín và tầng mười.” “Xác thực phải làm như vậy sao?” Albedo có chút kinh ngạc, ở phía sau, Demiurge cũng trợn tròn hai mắt, biểu hiện cảm xúc hiện tại trong lòng anh ta. “Nhất định phải để cho những tôi tớ kia tiến vào khu vực linh thiêng của những sáng tạo giả sao? Cần thiết phải làm đến tình trạng này sao?” “Cái gọi là tôi tớ không phải là những NPC do các thành viên Ainz Ooal Gown thiết kế, mà là những NPC do trò chơi tạo ra. Nghĩ lại một chút, trừ bỏ một số ngoại lệ thì tầng chín và tầng mười quả thật không có tôi tớ nào. Momonga thấp giọng lầu bầu. Albedo cho rằng nơi đó rất linh thiêng những trên thực tế thì không phải vậy. Tầng chín không có bất cứ quái vật nào bởi vì nếu như tám tầng trên được bảo vệ bởi những NPC cực mạnh mà còn bị đánh bại thì phần thắng của Ainz Ooal Gown là rất thấp, chẳng thà làm kẻ xấu, quyết chiến với kẻ thù trong phòng ngai vàng. “…Không thành vấn đề. Bởi vì tình hình khẩn cấp, hãy tăng số lượng người phòng thủ lên.” “Tuân mệnh. Thần sẽ lựa chọn những chiến binh tinh nhuệ nhất.” Momonga gật đầu, hướng về phía cặp song sinh nói: “Aura, Mare, các ngươi có thể che giấu Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick được chứ. Sử dụng ảo thuật không ổn lắm, chỉ nghĩ đến phí tổn duy trì thôi mà đã đau đầu rồi.” Aura và Mare nhìn nhau, bắt đầu tự hỏi. Một lát sau, Mare mới mở miệng: “Lợi dụng ma pháp có chút khó khăn. Nếu muốn che giấu toàn bộ kể cả phía trên mặt đất…Tuy vậy, có thể sử dụng những bức tường đất bao trùm bên ngoài, sau đó trồng thêm một số thực vật che giấu bên trong.” “Ngươi muốn dùng nhưng bùn đất dơ bẩn kia cho Nazarik vĩ đại?” Albedo ở phía trước Mare lên tiếng, giọng nói ngọt ngào nhưng âm điệu mang theo vẻ giận dữ thấy rõ. Mare bả vai run lên một cái, xung quanh không ai lên tiếng, nhưng mọi người đều có xu hướng đồng ý với ý kiến của Albedo. Nhưng đối với Momonga mà nói, sự việc cũng không quan trọng đến vậy. “Albedo, không cần xen vào, ta và Mare đang nói chuyện.” Thanh âm trầm thấp đến nỗi ngay chính Momonga cũng ngạc nhiên. “A, thần xin lỗi, Momonga đại nhân.” Đầu Albedo cúi thấp xuống, vẻ mặt đông lại vì sợ hãi. Những thủ vệ khác và Sebastian khuôn mặt cũng cứng lại, có lẽ họ cho rằng câu nói này cũng trách cứ bọn hắn. Nhìn thấy biểu tình trên mặt của những thủ vệ, Momonga có chút hối hận vì câu nói vừa rồi của mình, nhưng cậu vẫn tiếp tục hỏi: “Có thể dùng tường đất để che giấu sao?” “Là, là…nếu Momonga đại nhân cho phép…Nhưng mà…” “Tuy nhiên, nếu nhìn từ một khoảng cách nhất định thì sẽ phát hiện mặt đất không được tự nhiên. Sebastian, ở gần đây có đồi nay gò đất nào không?” “Không có. Xung quanh nơi này hoàn toàn là một đồng cỏ mênh mông. Tuy nhiên nơi này cũng có ban đêm nên buổi tối có thể lừa gạt con mắt người khác.” “Như vậy…Nếu muốn che giấu vách tường thì ý tưởng của Mare là biện pháp tốt nhất. Như vậy đi, có thể tạo thêm các gò đất xung quanh để ngụy trang.” “Như vậy hẳn là có thể che giấu.” “Tốt lắm. Nhiệm vụ này giao cho Aura và Mare. Trong lúc làm nhiệm vụ, có thể đến các tầng để lấy vật phẩm cần thiết. Còn phía trên không, có thể sử dụng ảo thuật để che giấu con mắt của người bên ngoài.” “Tuân, tuân lệnh.” Tạm thời chỉ nghĩ được như vậy. Có thể còn nhiều chuyện khác, nhưng cũng chỉ có thể chờ đợi xử lí sau. Bởi vì từ lúc phát sinh hiện tượng lạ đến giờ cũng chỉ mới vài giờ trôi qua. “Được rồi, mọi người có thể giải tán. Nghỉ ngơi đầy đủ rồi bắt đầu hành động. Bởi vì còn rất nhiều chỗ không rõ ràng, do đó không nên cố gắng quá mức cần thiết.” Tất vả thủ vệ đều cúi đầu nhận lệnh. “Cuối cùng, ta muốn hỏi các ngươi. Đầu tiên Shalltear, ngươi thấy ta như thế nào?” “Kết tinh của sự xinh đẹp. Là người đẹp nhất thế giới này. Ngay đến viên bảo thạch mĩ lệ nhất cũng không thể so sánh với ngài.” Shalltear trả lời không cần suy nghĩ. Có thể thấy được câu trả lời này xuất phát từ nội tâm cô nàng. “Cocytus?” “Người mạnh nhất trong những người mạnh nhất. Chúa tể tối cao của Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick” “Aura?” “Một chúa tể từ bi và nhân hậu.” “Mare?” “Ngài là ngươi vô cùng tốt.” “Demiurge?” “Sức phán đoán nhanh nhạy, năng lực hành động vô cùng mạnh mẽ, có thể nói ngài hoàn mĩ vô khuyến.” “Sebastian?” “Ngài chịu trách nhiệm với tất cả chúng ta. Tràn ngập lòng từ bi. Ngài chưa bao giờ rời bỏ chúng thần, luôn luôn kề vai sát cánh cùng chúng thần chiến đấu.” “Cuối cùng, Albedo?” “Là người thống trị tối cao, chủ nhân của toàn bộ chúng thần, và là người thần yêu nhất.” “…Thì ra là như vậy. Ta đã hiểu tâm ý của các ngươi. Như vậy đi, vị trí mà những người bạn của ta từng phụ trách, bây giờ giao cho các ngươi xử lí vậy. Sau này, xin hãy cố gắng.” Nhìn những thủ vệ cúi đầu thật sâu, Momonga kích hoạt nhẫn dịch chuyển và rời đi. Khung cảnh xung quanh biến hóa, đấu trường nháy mắt biến thành những bức tường và những con golem. Nhìn khắp bốn phía xung quanh, xác nhận không có ai, Momonga thở một hơi dài. “Mệt mỏi quá…” Tuy rằng thân thể bất tử không bị ảnh hưởng bới mệt mỏi, nhưng trách nhiệm trên vai làm cho cậu mệt mỏi từ bên trong. “…Bọn họ…Đối với ta đánh giá cao như vậy sao.” Căn bản là không cùng một người đi. Khi nghe những thủ vệ đánh giá về bản thân, Momonga có chút muốn ngát lời bọn họ. “Ha ha ha”, Momonga mỉm cười lắc đầu. Nhưng mà nhìn vẻ mặt của họ không giống như đang nói đùa. Nói cách khác những lời kia xuất phát từ nội tâm của những thủ vệ này. Nếu như mình thể hiện không giống với những gì mong đợi, có lẽ sẽ làm cho bọn họ cảm thấy thất vọng đi. Nghĩ thầm như vậy làm cho áp lực trong lòng Momonga càng lúc càng lớn. Không chỉ như vậy, còn một vấn đề khác tồn tại. Nghĩ đến đó, mặt Momonga trở nên vô cùng u ám. Mặc dù chỉ là một cái đầu lâu không có bất cứ cảm xúc nào nhưng nếu là khuôn mặt bình thường chắc chắn sẽ xuất hiện biến hóa như vậy. “…Nên cư xử với Albedo thế nào đây? Thật sự là không còn mặt mũi nào gặp lại Tabula Smaragdina nữa…”

Interlude

Áp lực khủng khiếp biến mất không còn dấu vết. Cho dù biết rằng chúa tể của bọn họ đã rời đi nhưng không một ai đứng dậy. Một lát sau, cuối cùng cũng có người thở dài một hơi đầy an tâm. Không khí khẩn trương cũng dần biến mất. Người đầu tiên đứng dậy là Albedo. Tuy rằng bộ lễ phục màu trắng dính chút bùn đất nhưng cô không thèm để ý, chỉ khẽ vẫy đôi cánh rũ sạch bụi bẩn bám trên những chiếc lông chim mà thôi. Nhìn thấy Albedo đứng dậy, những người khác cũng đều đứng dậy theo, nhưng không có ai mở miệng. “Ch…chị…đó thật đáng sợ…” “Đúng vậy, ta còn tưởng sẽ bị nghiền nát ngay tại đây quá.” “Thật không hổ là đại nhân Momonga, lực lượng như vậy ngay cả những thủ vệ như chúng ta cũng khó mà chịu đựng được.’ “Tuy biết rằng chúa tể sở hữu lực lượng vượt qua chúng ta nhưng không ngờ là mạnh đến mức này.” Những thủ vệ đồng loạt nói ra ấn tượng mơ hồ của mình. Áp lực ép cho những thủ vệ này phải quỳ rạp xuống đất chính là hào quang phát ra từ Momonga. Hào quang tuyệt vọng. Nó có tác dụng cực kì mạnh đồng thời còn tác dụng giảm đi tất cả chỉ số của đối phương. Nguyên bản thì hào quang này không có tác dụng với những NPC cấp 100 này, nhưng nó đã được tăng cường sức mạnh nhờ quyền trượng Ainz Ooal Gown . “Đó chính là khí chất một thượng vị giả của đại nhân Momonga” “Đúng vây, khi chúng ta chưa nói ra địa vị của mình, đại nhân Momonga hoàn toàn không phát ra một chút lực lượng nào. Khi đã xác định được thân phận của chúng ta, ngài liền hiển lộ ra một chút lực lượng vĩ đại của mình.” “Đáp lại sự trung thành của chúng ta, đại nhân Momonga cho thấy sức mạnh thật sự của một người thống trị.” “Đúng là như vậy” “Khi đứng cùng một chỗ với chúng ta, ngài ấy không phát ra hào quang của mình. Đại nhân Momonga là một người vô cùng chu đáo, khi cúng ta khát, ngài đã lấy nước cho chúng ta uống.” Aura lên tiếng, làm cho những thủ vệ ở đây trở nên căng thẳng. Cơ gồ tất cả mọi người dùng ánh mắt ghen tị nhìn hai chị em. Trong đó Albedo là dữ dội nhất, đôi tay của cô không ngừng run run, cảm giác như móng tay sắp cào nát cái bao tay. Mare bả vai run một cái, hai mắt mở to nói: “Kia, đó là thực lực chân chính của đại nhân Momonga- người thống trị của Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick. Quá lợi hại!!” Không khí toàn trường biến đổi. “Hoàn toàn đúng vây. Đáp lại ý nghĩ của chúng ta, cho chúng ta thấy khí thế của một thượng vị giả…Thật không hổ là chúa tể sáng tạo của chúng ta. Người đứng đầu trong số bốn mươi một sáng tạo giả, hơn nữa là người duy nhất lưu lại cho đến cuối cùng, là chủ nhân của tất cả chúng ta.” Nghe Albedo lên tiếng, những thủ vệ lộ ra một vẻ mặt say mê, trong khi Mare lại lộ ra vẻ mặt khá là nhẹ nhõm. Khong gì có thể so sánh với việc được nhìn thấy sức mạnh của bốn mươi mốt sáng tạo giả, những người mà họ thề trung thành tuyệt đối. Không chỉ những thủ vệ này, mà bất cứ sinh vật nào được nhòn thấy đấng sáng tạo ra bản thân đều coi đó là vinh dự cao nhất, niềm tự hào lớn nhất. Đó là chân lí hiển nhiên. Có thể trợ giúp người sáng tạo ra bọn họ là một chuyện vô cùng hạnh phúc. Phá vỡ bầu không khí yên tĩnh thư giãn này, Sebastian nói: “Như vậy ta đi trước, tuy rằng không biết đại nhân Momonga đi nơi nào, nhưng vẫn cần phải túc trực bên cạnh Ngài.” Albedo lộ ra vẻ mặt hâm mộ cực điểm, nhưng cuối cùng vẫn áp chế tâm tình nói: “Ta đã biết, Sebastian. Hãy phục vụ đại nhân Momonga, tuyệt đối không được có chút thất lễ nào với ngài. Đặc biệt nếu Đại nhân cho gọi ta, lập tức phải truyền lời, tất cả những chuyện khác cũng phải dẹp qua một bên.” Demiurge ở bên cạnh nghe được những câu này, lộ ra vẻ mặt bị tổn thương sâu sắc. “Chẳng qua nếu Ngài muốn gọi ta vào phòng ngủ, mời nói với đại nhân Momonga cho ta chút thời gian. Bởi vì ta cần phải trang điểm. Đương nhiên nếu ngài ấy muốn ta qua ngay lập tức cũng không thành vấn đề. Bởi vì thân thể của ta luôn luôn bảo trì trạng thái hoàn hảo, quần áo của ta lúc nào cũng sẵn sàng tùy thời có thể đáp lại Đại nhân kêu goi. Tóm lại chính là lấy Đại nhân Momonga làm ưu tiên.”- Albedo nói “Đã biết, Albedo. Nếu ta ở nơi này quá lâu, thời gian phục vụ Đại nhân sẽ giảm đi. Đó chính là thất lễ, do dó ta xin cáo lui trước. Như vậy, mọi người , tạm biệt.” Sebastian hướng đến những thủ vệ đang há miệng trợn mắt kia cáo từ, lập tức xoay người rời khỏi đấu trường, phảng phất như thoát được một gánh nặng nào đó. Vẻ mặt Albedo dường như còn muốn nói thêm gì đó. “Dù sao thì…Thật là im lặng nha. Shalltear, ngươi làm sao vậy.” Nghe thấy câu nói của Demiurge, ánh mắt mọi người tập trung vào Shalltear, người vẫn đang quỳ trên mặt đất. “Shalltear, có chuyện gì không.” Một lát sau, Shalltear mới châm chậm ngẩng đầu lên. Ánh mắt ngơ ngác, giống như vừa mới tỉnh giấc. “Có chuyện gì sao?” “Cảm nhận được khí thế kinh người của Đại nhân, không khỏi có chút hưng phấn…Quần lót có chút không ổn nha.” Lặng ngắt như tờ. Mọi người nhìn nhau, không biết phải nói gì. Mọi người đều biết Shalltear có sở thích tình dục đặc biệt, một trong số đó là làm chuyện ấy với tử thi, do đó chỉ có thể đưa tay ôm mặt (Face Palm). Chỉ có Mare là ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Còn một người khác thì không chịu để yên chuyện này. Chính là Albedo. Cô nàng này máu ghen nổi lên, quát tháo ầm ĩ: “ Con tiện nhân này.” Nghe thấy câu nói tràn ngập sự thù địch, Shalltear ngẩng đầu lên, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười. “Gì? Cảm nhận được sức mạnh của đại nhân Momonga, thật sự là vô cùng kích thích. Như vậy mà còn không ướt nhẹp mới là vấn đề. Chẳng lẽ ngươi chỉ có cái bề ngoài đẹp đẽ mà bên trong lại không dùng được. Đồ miệng rộng.’ “Ngươi là đồ lẳng lơ” Hai người trừng mắt nhìn nhau. Những thủ vệ khác ở bên cạnh, mặc dù biết là sẽ không đánh nhau nhưng ánh mắt vẫn vô cùng lo lắng. “Bề ngoài của ta là do vô thượng chí tôn sáng tạo, đối với bề ngoài của mình ta không hề bất mãn nhé.” “Ta cũng vây a.” Shalltear chậm rãi đứng dậy, chậm rãi đi về phía Albedo, ánh mắt vẫn không rời đi chỗ khác. “Đừng tưởng là tổng quản thủ vệ, lúc nào cũng ở bên cạnh đại nhân Momonga là cô đã thắng nhé. Nếu cô nghĩ như vậy thi ta cười rụng răng mất thôi.” “Hừ. Đúng vây. Ta chính là định lợi dụng lúc cô bị điều đi xa, nhân cơ hội chiếm lấy thắng lợi hoàn toàn đây.” “…Cái gi gọi là thắng lợi hoàn toàn. Tổng quản đại nhân, ngài có thể nói cho ta biết được không.” “Là một bitch, cô hẳn phải rõ ràng hơn ta mới đúng chứ.” Tuy rằng ngôn từ sặc mùi súng đạn nhưng ánh mắt hai người từ đầu đến cuối không có dời đi chỗ khác. Chính là mắt đối mặt, ánh mắt nhìn chăm chăm vào nhau. Soạt. Albedo gương đôi cánh đen đe dọa. Shalltear cũng không chịu kém cạnh, sương mù đen cũng từ từ phát ra. “A, Aura, chuyện của chị em nên để chị em giải quyết thôi. Nếu có chuyện gì thì ngươi thông báo cho ta một tiếng, ta sẽ ra mặt ngăn cản.” “Chờ đã, Demiurge!! Ngươi định đẩy trách nhiệm cho ta phải không?” “Thật là, có cần cãi nhau vì chuyện này không?” “Cá nhân ta thì cảm thấy khá hứng thú với kết quả cuối cùng a.” “Demiurge, kết quả gì?” “Sức mạnh và tương lại của Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick.” “Ý gì vây?” “À.ừ…” Đối mặt với câu hỏi của Mare, Demiurge tự hỏi nên trả lời như thế nào. Tuy rằng trong đầu nhắt mắt xẹt qua một ý nghĩ tà ác, muốn cho cậu bé ngây thơ này một chút kiến thức 18+, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua cái ý nghĩ này. Tuy rằng Demiurge thuộc về tộc Ác ma, cá tính cũng lạnh lùng tàn nhẫn, nhưng chỉ đối với kẻ thù bên ngoài Nazarik. Đối với những người được 41 vị sáng tạo giả tạo ra, Demiurge luôn coi họ như những người bạn đồng hành, thật tình đối đãi. “Ngai vàng vĩ đại vẫn cần có người thừa kế. Đại nhân Momonga tuy rằng vẫn lưu lại đến cùng nhưng không loại trừ khả năng có một ngày Ngài ấy mất đi hứng thú, rời đi giống như những vị chí tôn khác. Khi đó, ngài ấy phải lưu lại hậu đại cho chúng ta tiếp tục trung thành.” “Đúng vây nha. Nhưng ai sẽ là người thừa kế của đại nhân Momonga đây?” “Cái ý nghĩ này có chút bất kính rồi. Chúng ta là những thủ vệ, nghĩa vụ của chúng ta là trung thành tuyệt đối, để đại nhân Momonga có thể tiếp tục lưu lại, tránh cho chuyện đó phát sinh.” Demiurge ngắt lời Cocytus: “Ta biêt, Cocytus. Tuy nhiên ngươi không muốn trung thành với người nối dõi của đại nhân Momonga sao?” “Ừ…Ta đương nhiên muốn trung thành với người nối dõi của Đại nhân.” Trong đầu Cocytus hiện lên hình ảnh người nối dõi của Momonga. Hơn nữa, còn có hình ảnh hắn ta truyền thụ kiếm pháp, vì bảo hộ thiếu chủ mà rút kiếm, thậm chí nghe theo lệnh khi thiếu chủ trưởng thành… “…A, quá tuyệt vời. Cảnh tượng thật là đẹp…Sư phụ…sư phụ…” Nhìn bộ dáng Cocytus ảo tưởng biến thành sư phụ của người nối dõi đại nhân Momonga, Demiurge có điểm muốn ói, dời tầm mắt đi chỗ khác nói: “Trừ điều đó ra, kế hoạch tăng cường sức mạnh cho Nazarik cũng làm ta rất hứng thú. Ta muốn biết con cháu chúng ta có thể tiến xa đến mức nào. Thế nào, Mare, có hứng thú sinh một đứa con không?” “Uh? Hử?” “Nhưng mà không có đối tượng là không được nha…Nếu có phát hiện nhân loại, Hắc ám tinh linh, rừng rậm tinh linh hay chủng tộc nào có họ hàng gần ngươi có thể giúp bắt chúng đến đây.” “A ? a?” Ngắn ngủi tự hỏi, Mare gật đầu đồng ý “Nếu làm vậy có thể trợ giúp đại nhân Momonga thì ta vô cùng nguyện ý. Nhưng mà làm thế nào để sinh con nít đây?” “À, đến lúc đó ta sẽ dạy ngươi. Nhưng mà không được tự tiện tiến hành thực nghiệm sinh nở nhé, nếu không sẽ bị Đại nhân trách mắng đấy. Bởi vì taif chính của toàn bộ Lăng mộ ngầm này đều đã được duy trì cân bằn một cách hoàn mĩ.” “Đây là đương nhiên. Ta nghe những đầy tớ kia nói đều là do vị Chí tôn kia tính toán dựa trên số lượng người trong Nazarik…Nếu tùy tiện gia tăng dân số sẽ bị mắng. Ta không muốn bị đại nhân Momonga mắng đâu.” “Ta đương nhiên cũng không muốn bị Đại nhân mắng a…Nếu có thể ở bãi cỏ bên ngoài kia xây nên một trang trại… Nghĩ đến chỗ này, Demiurge đột nhiên hỏi Mare: “Đúng rồi Mare, tại sao ngươi lại muốn ăn mặc thành một cô gái vậy.” Nghe câu hỏi của Demiurge, Mare có chút ngượng ngùng kéo váy. Đây là vì che đi đôi chân của hắn. “Đây là do đại nhân Simmering teapot lựa chọn. Ngài ấy gọi đây là “Trap”, đúng vậy.” “A…nguyên lai là ý tưởng của đại nhân Simmering teapot. Đối với ngươi mà nói thì không thành vấn đề, nhưng những thiếu niên đều ăn mặc thế này sao?” “A, ta đây cũng không biết nữa.” Bốn mươi mốt vị sáng tạo giả, mặc dù đột nhiên biến mất, nhưng nếu là lệnh của họ thì vẫn phải ngoan ngoãn làm theo. Trong thực tế thì trang phục của Mare tại Nazarik là độc nhất vô nhị. Cũng chỉ có cấp độ của sáng tạo giả mới có tư cách thay đổi trang phục của hắn a. “Chuyện này, có nên thương lượng với đại nhân Momonga một chút. Có lẽ là cho tất cả những thiếu niên ăn mặc như vậy mới đúng a. Ta nói Cocytus ngươi cũng nên trở lại mặt đất đi…” Nghe được tiếng gọi của đồng sự, Cocytus lộ ra nụ cười hài lòng: “Quang cảnh thật là đẹp nha…quả thật là rất đẹp.” “Thật sự là quá tuyệt vời a…Albedo với Shalltear vẫn còn ầm ĩ sao?” Hai người đang trợn mắt nhìn nhau nghe thấy vậy đều hơi chuyển động ánh mắt. Nhưng mà trả lời Demiurge là người duy nhất lộ ra vẻ mệt mỏi Aura: “Đã muốn…Ầm ĩ xong rồi. Trước mắt tranh luận chính là…” “Ai là chính thất ” “Với tư cách là người thống trị Lăng mộ ngầm vĩ đại của Nazarick mà chỉ có một phi tử thì quá bất thường rồi. Chỉ là ai mới có tư cách nắm quyền hậu cung…” “…Vấn đề này rất thú vị nhưng nên để thảo luận sau đi. Được rồi Albedo, ra lệnh đi. Hiện tại còn rất nhiều việc cần xử lí đấy.” “Nói vậy không sai. Phai nhanh chóng ra lệnh mới được. Shalltear, chuyện này tam dừng tại đây, sau này ta sẽ tìm cơ hội cùng ngươi tâm sự. Cũng nên bỏ chút thời gian ra mới được.” “Ta không có ý kiến, Albedo. Vấn đề này chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian.” “Tốt lắm. Như vậy ta sẽ định ra kế hoạch cho giai đoạn tiếp theo.” Albedo đã khôi phục lại hình dáng của một vị tổng quản. Những thủ vệ khác lần lượt cúi đầu hành lễ với nàng. Cúi đầu hành lễ không phải quỳ lạy. Mặc dù Albedo là tổng quản của thủ vệ nhưng bọn họ sẽ không quỳ xuống hành lễ với cô. Địa vị tổng quản này là do bốn mươi mốt vị Sáng tạo giả giao cho cô, bởi vậy những thủ vệ này chỉ cần cúi đầu hành lễ thăm hỏi. Albedo đương nhiên sẽ không vì vậy mà cảm thấy tức giận, vì cô biết rằng, đó là thái độ chính xác nhất. “Đầu tiên…”

Bạn đang đọc Chúa Tể của MARUYAMA Kugane, MIYAMA Fugin
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Convert
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.