Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trời không tuyệt đường người (2)

Phiên bản Dịch · 1567 chữ

Cùng lúc đó...

Khí tức toàn thân của Lục Nguyệt Mỗ Mỗ tăng một tầng ánh sáng xanh biếc giống như vô số rễ cây xúc tu, điên cuồng quấn quanh lấy ba đại Linh Cảnh.

Dưới tình huống Đại trưởng lão thiêu đốt Chân Linh nguyên, đồng thời phát động lực lượng của thần binh Linh cấp trong tay, trọng điểm “chiếu cố” Vân Hải chân nhân.

Hai đại Chân Linh cảnh bên phe Thiết Long Cường Quốc đều có thần binh Linh cấp trong tay, miễn cưỡng có thể chống đỡ, mà Vân Hải chân nhân lại có chút nguy hiểm, trên người lưu lại một đạo vết máu, thiếu chút nữa là thổ huyết.

- Đại trưởng lão!

- Sư tôn!

Những người còn lại của Hiểu Nguyệt Tông đều kinh hô thất sắc.

Đặc biệt là Dương Càn, hốc mắt ướt át, hai tay siết chặt, run rẩy không ngừng.

- Không ngờ Đại trưởng lão lại không tiếc thiêu đốt Chân Linh nguyên, đây chính là căn cơ tu hành của Chân Linh cảnh, nếu Chân Linh nguyên tiêu hao quá độ, có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.

Mấy vị Phó đường chủ ở đây đều cảm thấy hô hấp gấp gáp, gần như nước mắt tràn đầy mặt.

- Tất cả mọi người! Đi theo ta.

Một thanh âm lạnh lùng tận xương tủy, truyền vào trong đầu mọi người.

Người lên tiếng chính là Triệu Phong, trong giọng nói có một loại cường thế không thể trái nghịch.

- Triệu Phong! Thật không ngờ ngươi lại lạnh lùng vô tình như vậy!

- Đại trưởng lão là sư tôn của ngươi đó, chúng ta làm sao có thể bỏ ông ấy lại.

Dương Càn và mấy vị Phó đường chủ đều bi phẫn khiển trách.

-Đi! Thanh âm kinh sợ của Đại trưởng lão truyền vào trong đầu của mọi người.

- Nếu như không phải vì vướng bận các ngươi, đám người sư tôn hoàn toàn có thể thong dong trở ra rồi.

Triệu Phong dùng Thần Linh nhãn, quét qua đám người Dương Càn.

Dứt lời, hắn liền phi thân rời đi.

Đám người Dương Càn đều cảm thấy tâm thần chấn động, cũng không biết là khiếp sợ trước áp lực của Thần Linh nhãn hay là lãnh khốc vô tình của Triệu Phong

Mặc dù mọi người có chút bất mãn, thế nhưng vẫn nghe theo sự lãnh đạo của Triệu Phong

Thiếu niên này đã nhiều lần tạo ra kỳ tích, dùng thủ đoạn vô cùng cường thế, đạt được hạng nhất trong liên minh, khiến cho mọi người nảy sinh một loại túi nhiệm và ỷ lại kỳ lạ.

Chẳng qua...

Biểu hiện của Triệu Phong cũng quá vô tình, nói đi là đi, không hề có bất kỳ một tia lưu luyến nào.

- Vì chạy trốn thoát chết, thậm chí ngay cả tính mệnh của sư tôn cũng không để ý tới.

Một vị Phó đường chủ trong đó, thấp giọng nói.

Triệu Phong căn bản lười giải thích.

Thần Linh nhãn của hắn mở ra, tâm thần lý trí tiến vào trạng thái tỉnh táo tuyệt đối, gần như vứt bỏ nhân tình.

Dưới loại tình huống này, Triệu Phong chỉ có thể làm ra phán đoán có lợi nhất.

Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ làm tất cả để những tên đệ tử như bọn hắn có thể chạy trốn, nếu không thì với thực lực của hai vị trưởng lão, muốn chạy trốn bảo mệnh thì cũng không khó lắm.

- Chúng ta trốn càng xa, sư tôn và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ có thể nhanh chóng rút lui, tránh tiêu hao nguyên khí

Trong lòng Triệu Phong hết sức sáng suốt.

Trước khi đi, hắn đã mở ra Thần Linh nhãn, trong đồng tử màu xanh hiện ra hai quang điểm tĩnh mịch, xẹt qua người Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ.

-Ồ! Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ phát hiện trên người mình xuất hiện một ấn ký tinh thần, dù cách xa Triệu Phong vẫn có thể duy trì một tia liên hệ thần bí.

- Hảo tiểu tử! Dưới loại hoàn cảnh nguy hiểm như vậy mà tâm tư vẫn cẩn thận vô cùng.

Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ liếc nhìn nhau, trong mắt tràn đầy vui mừng và ấm áp.

Triệu Phong thoạt nhìn lạnh lùng, thế nhưng lại vụng trộm thông qua Thần Linh nhãn, lưu lại trên người hai vị trưởng lão một ẩn ký tinh thần đặc thù.

Như vậy, hai bên vẫn có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Triệu Phong cũng không phải vứt bỏ hai người Đại trưởng lão không để ý, mà là suy nghĩ càng chu đáo hơn mọi người.

Trốn!

Triệu Phong dẫn đầu đội ngũ Hiểu Nguyệt Tông, tận lực chạy về phía có địa thế phức tạp.

Chỉ cần có thể thoát khỏi hiểm cảnh, như vậy thì hai người Đại trưởng lão cũng không còn gánh nặng và nguy hiểm nữa.

Vài canh giờ sau.

Tiểu đội ngũ chạy trốn của Hiểu Nguyệt Tông đã thoát ly khỏi Ẩn Long Hồ, tiến vào khu vực rừng núi có địa hình phúc tạp.

Triệu Phong hơi thở phào một hơi, hiện tại cơ bản đã thoát ly hiểm cảnh, thông qua Thần Linh nhãn cảm ứng, hắn phát hiện Đại trưởng lão và Lục Nguyệt Mỗ Mỗ đều còn sống

Nhưng đúng lúc này...

Mi tâm của Triệu Phong nhướng lên, có một loại cảm giác bất an khó hiểu.

Cùng lúc đó, loại cảm giác buồn nôn như âm hồn bất tán đột nhiên dâng lên mãnh liệt.

Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu xuất hiện, nhe răng nhếch miệng nhìn khấp bốn phía.

- Tiểu bối! Trên người của ngươi có “U Hồn ấn ký” của Đường chủ đại nhân, cho dù cách xa ngàn dặm cũng không thể thoát khỏi giác quan của ta đâu.

Một lão giả thấp lùn tay cầm mộc trượng đứng ở trên ngọn cây đối diện, đột ngột xuất hiện như u linh.

- Ngươi là ai?

Mọi người của Hiểu Nguyệt Tông đều cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, lão giả này có thể thần không biết quỷ không hay đuổi theo mọi người, cho tới khi đến gần như vậy mà cũng không có ai phát giác ra

Ngoại trừ Triệu Phong và Tiểu Tặc Miêu là có thể cảm ứng khi đối phương tiếp cận.

- U Hồn ấn ký?

Triệu Phong không khỏi nghiến răng nghiến lợi, cảm giác buồn nôn giống như âm hồn bất tán kia, không ngờ là thứ mà bộ khô lâu thần bí kia thi triển lên người hắn, lúc hắn thăm dò Cổ tháp trong Hoành Vân Thiên Lâm ngày trước.

U Hồn ấn ký này vô cùng quỷ dị, cho dù là hắn hiện nay vẫn không thể nào phá giải nổi, khó mà tưởng tượng được cấp độ của bộ khô lâu thần bí kia đã đạt tới trình độ gì.

- Lão phu chính là Tứ trưởng lão của Cổ U Điện, phụng mệnh của Thái Thượng trưởng lão, tới đây để bắt ngươi. Tiểu tử, ngươi muốn ngoan ngoãn bó tay chịu trói, hay là để bốn trưởng lão tự mình ra tay?

Lão giả thấp lùn chậm rãi nói, giống như nắm chắc thắng lợi trong tay.

Toàn bộ khu rừng liền trở nên tĩnh mịch.

Người của Hiểu Nguyệt Tông đều cảm thấy hô hấp nặng nề, khí tức tử vong bao trùm.

Chẳng lẽ thật sự phải bó tay chịu trói?

Trong lòng Triệu Phong có chút cay đắng, trong đầu hắn nhanh chóng mô phỏng suy tính, với lực lượng của mười người mình, gặp phải cường giả Chân Linh cảnh, dưới tình huống bình thường thì một người cũng không chạy thoát.

Trừ phi có hai ba tồn tại cấp bậc như Triệu Phong và Thương Vũ Nguyệt thì mới có cơ hội đọ sức với Chân Linh cảnh một phen.

Hoặc là, dưới tình huống hỗn loạn, Triệu Phong vẫn còn cơ hội chạy trốn.

Thế nhưng vấn đề ở đây là, hắn chính là mục tiêu mà lão giả thấp lùn này tập trung.

Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu tung đồng tiền cổ lên trời, dưới tình huống như vậy mà cũng không quên bói xem hung cát, bản sắc tiểu thần côn liền lộ ra rõ ràng.

Meo meo!

Tiểu Tặc Miêu đột nhiên hưng phấn, thu hồi đồng tiền cổ, giống như đã bói được điềm lành.

Triệu Phong suýt nữa gõ cho nó một cái, tình huống trước mắt đã cực kỳ nghiêm trọng, không để yên cho ta nghĩ biện pháp, còn làm nháo sự?

Ầm ầm...

Đúng lúc này, bầu trời vốn yên tĩnh, đột nhiên cuồn cuộn mây đen.

Rầm rầm! Rầm rầm!

Giữa rùng núi nổi lên vũ bão, trên trời mơ hồ truyền đến tiếng sấm.

Không ngờ vào lúc này, trời lại nổi mưa dông?

Tâm tình bên phía đội ngũ Hiểu Nguyệt Tông liền chìm xuống tới cực điểm.

- Thời tiết dông tố?

Triệu Phong lẩm bẩm, chút cay đắng Trong miệng liền biến mất, đột nhiên vui mừng: Trời không tuyệt đường người mà!

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 7
Lượt đọc 951

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.