Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đuổi giết bắt đầu (2)

Phiên bản Dịch · 1513 chữ

- Có lẽ bởi vì cái áo choàng này đã có chút hư hại!

Triệu Phong cũng không quá để ý.

Hắn thoáng tính toán một chút thời gian. Qua thêm mấy canh giờ nữa, kỳ hạn mười ngày đầu tiên của cửa thứ ba sẽ đến. Đến lúc đó, tất cả các đệ tử thí luyện đều sẽ gặp phải sự đuổi giết của Hắc Thiết Cự Quái. Đối mặt với công kích của Chân Linh cảnh, không ai có thể chính diện ngăn cản cả.

Triệu Phong liếc mắt một vòng tàng bảo thất, than nhẹ một tiếng, bước ra ngoài.

Tòa tiểu băng sơn ở lối vào, hàn lực đã giảm xuống rất nhiều.

Triệu Phong liếc mắt nhìn lại, sắc mặt đại biến.

Phong Lôi Chưởng!

Triệu Phong toàn lực đánh ra một chưởng, thanh âm lôi minh mãnh liệt, điện quang lóe lên, đánh thẳng lên tòa băng sơn.

Răng rắc!

Tòa tiểu băng sơn vỡ vụn ra bốn năm phần. Đám giáp vệ bị đóng băng nhất thời vỡ vụn ra mấy phần.

Nhưng mà ở trung tâm tòa tiểu băng sơn, lại hoàn toàn trống rỗng.

Thân ảnh của Tuyền Thần, đã không thấy tung tích!

- Phù Loan Thí Luyện này, quả nhiên là thí luyện của Chính đạo, không khỏi quá mức nhân từ rồi! Một khi kẻ thí luyện lâm vào thời khắc sắp tử vong, Phù Loan Lệnh ẩn giấu bên trong cơ thể sẽ đem kẻ thí luyện truyền tống ra ngoài.

Ánh mắt Triệu Phong lóe lên, liền phân tích ra một chút nguyên nhân kết quả.

Trong cơ thể của mỗi một thí luyện giả đều dung nhập một cái Phù Loan Lệnh.

Như vậy, muốn giết chết một đệ tử thí luyện, trừ phi là có thực lực hoàn toàn áp đảo, có thể miễu sát, khiến cho Phù Loan Lệnh không kịp khởi động truyền tống mới có thể.

Trong mấy ngày này, Triệu Phong không ngừng công kích trận pháp, trong đầu không ngừng hoàn thiện Phong Lôi Chưởng, lực chú ý đối với ngoại giới giảm xuống, quả thật không biết Tuyền Thần mất tích từ lúc nào.

- Chẳng sao cả! Tuyền Thần kia chẳng qua chỉ là một tên lâu la mà thôi, với thực lực hiện tại của ta, giết hắn không khó!

Thân hình Triệu Phong nhoáng lên, hướng về phía ngoài phủ đệ đi tới.

Vù!

Áo choàng sau lưng rung lên, một cỗ lực lượng kỳ dị mờ mịt nhất thời bao phủ toàn thân hắn.

Trong phút chốc, khí tức của Triệu Phong trở nên mờ mịt, giống như một đạo âm ảnh trong suốt.

Đại bộ phận thủ vệ trong phủ đệ gần như đều không cảm ứng thấy sự tồn tại của Triệu Phong.

Cái áo choàng cũ nát kia, có thể khiến cho Triệu Phong ẩn thân, nếu di động cực nhanh, chỉ có thể nhìn thấy một đạo âm ảnh mà thôi.

Nhất thời, tốc độ của Triệu Phong có thể so sánh với Ngũ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh bình thường.

Quan trọng hơn chính là, khi kích hoạt lực lượng của áo choàng, chỉ lúc bắt đầu mới cần có lực lượng huyết mạch để khởi động, sau đó thì chỉ cần dùng chân lực duy trì là có thể tiếp tục sử dụng tiếp.

- Ha hả… vậy thì gọi nó là Âm Ảnh Phi Phong đi!

Trong lòng Triệu Phong vui vẻ, giống như đi vào chỗ không người, thong dong rời khỏi phủ đệ.

Vừa mới ly khai khỏi khu vực tòa thành, Triệu Phong đột nhiên cảm thấy một luồng áp lực kỳ quái khó hiểu ập tới, phảng phất như là bị một tồn tại đáng sợ chú ý tới vậy.

Cũng trong nháy mắt này, tất cả các đệ tử thí luyện ở các nơi khác nhau trên Thiên cảnh đảo như Dương Càn, Bắc Mặc, Nhiễm Tiểu Uyển… cũng đồng thời cảm nhận được một cỗ nguy cơ áp bách giống hệt như vậy.

Luồng áp lực đột nhiên xuất hiện này, khiến cho trong lòng các đệ tử nhất thời máy động.

- Quá trình đuổi giết sắp bắt đầu rồi sao?

Triệu Phong âm thầm nói. Hắn dùng mắt trái đảo quét bốn phía xung quanh.

Ngay lúc này, cách hắn chừng mười trượng, đột nhiên truyền đến một luồng chấn động mờ mịt. Một luồng khí tức khủng bố đột nhiên sinh ra, áp bách khiến cho hắn gần như không thở nổi.

Ô…ô…ô…n…g!

Một cái cửa ánh sáng phát ra bạch quang rực rỡ đột nhiên xuất hiện cách hắn chừng mười trượng, từ bên trong đi ra một cái thân ảnh khổng lồ mơ hồ.

Cẩn thận nhìn lại, lập tức nhận ra đó là một đầu cự quái bằng kim loại, sau lưng có một cặp cánh lớn, cao chừng một tòa nhà ba tầng, hai tròng mắt ẩn chứa thanh quang, toàn thân bao phủ một tầng quang lưu màu xanh. Khí tức mạnh mẽ như cuồng phong hải lãng, lan tràn khắp bốn phía xung quanh.

- Chạy!

Sắc mặt Triệu Phong đại biến, hướng về phía xa xa bay nhanh đi.

Đầu Hắc Thiết Cự Quái kia rít gào một tiếng chấn động linh hồn, khiến cho Triệu Phong sợ hãi không thôi.

Vù vù!

Hắc Thiết Cự Quái vũ động cặp cánh sau lưng, mang theo một trận cuồng phong u lam sắc, bay thẳng lên không, hướng về phía Triệu Phong đuổi theo.

Đuổi giết!

Đuổi giết đến từ Hắc Thiết Cự Quái cấp bậc Chân Linh cảnh!

Triệu Phong thừa nhận một luồng áp lực khủng bố đến nỗi hít thở không thông, lông tóc toàn thân dựng đứng, hóa thành một đạo hư ảnh, hướng phía xa chạy đi.

Cũng may, tốc độ ban đầu của Hắc Thiết Cự Quái cũng không tính là nhanh, chỉ tương đương với Nhị trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, so với cửa đầu tiên, chỉ nhanh hơn một chút mà thôi.

- Còn may là tốc độ của nó cũng không quá nhanh!

Triệu Phong khẽ thở ra một hơi.

Nếu như tốc độ của Hắc Thiết Cự Quái quá nhanh, cho dù là bất kỳ đệ tử thí luyện nào đi nữa, chỉ sợ cũng không thể kiên trì được nửa ngày!

Thân là Chân Linh cảnh, thực lực của Hắc Thiết Cự Quái tất nhiên so với đệ tử thí luyện hùng hậu hơn mấy chục lần, liên tục truy đuổi suốt mấy tháng cũng không thành vấn đề.

Chẳng mất bao lâu, Triệu Phong đã bỏ rơi được Hắc Thiết Cự Quái.

Nhưng hắn chỉ cần dừng lại một chút, Hắc Thiết Cự Quái rất nhanh liền có thể đuổi kịp.

Càng đáng sợ hơn chính là, Triệu Phong mơ hồ cảm thấy tốc độ của Hắc Thiết Cự Quái càng ngày càng gia tăng thêm một chút.

- Một cửa cuối cùng, thời gian càng dài, sự đuổi giết gặp phải sẽ càng gia tăng thêm. Cũng có nghĩa là, tốc độ cuối cùng mà Hắc Thiết Cự Quái có thể đạt tới, rất có thể là cấp bậc Chân Linh cảnh chân chính!

Triệu Phong hít sâu một hơi.

Kỳ ngộ trên Thiên cảnh đảo rất nhiều, nhưng thí luyện cũng sẽ không để mặc cho ngươi không ngừng đào móc bảo tàng mà không gặp chút áp lực nào!

Cũng đồng thời trong lúc này, tất cả các đệ tử còn lại trên Thiên cảnh đảo, cũng đều bị đuổi giết.

Trong Di tích Cổ Viên…

- Cuối cùng đuổi giết cũng tới! Đáng tiếc…

Thân hình Bắc Mặc từ trong một tòa phủ đệ xanh biếc nhảy ra, ở trong đám hoa viên và cây cảnh xung quanh bỏ chạy.

Sau lưng hắn, một đầu Hắc Thiết Cự Quái cũng đuổi theo không rời. Chỉ riêng khí tức từ trên người Hắc Thiết Cự Quái phát ra, cũng đã đủ kinh sợ thối lui đám Yêu thú ở phụ cận.

Bắc Mặc giờ phút này, khí tức toàn thân cường đại chưa từng có. Hai ngày trước, hắn vừa mới đột phá được Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, nhưng vẫn như cũ chỉ có cách bỏ chạy về phía đồng hoang mà thôi.

Trong tòa tháp cao giữa rừng rậm.

Dương Càn, đã bước nửa chân vào Thoát Phàm Lục trọng, lúc này cũng chỉ có thể lựa chọn trốn chết.

Gặp phải Chân Linh cảnh, mặc kệ là Tứ trọng thiên Thoát Phàm Cảnh hay là Lục trọng thiên Thoát Phàm Cảnh, chính diện đối kháng cũng chỉ có thể bị miễu sát, không chút trì hoãn!

Toàn bộ Thiên cảnh đảo, các đệ tử thí luyện đều lâm vào tuyệt cảnh trốn chết như vậy.

- Ở trong thí luyện, thời gian sinh tồn càng dài, thành tích cuối cùng sẽ càng tốt!

Quá trình thí luyện cuối cùng, chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi!

Bạn đang đọc Chúa Tể Chi Vương của Khoái Xan Điếm
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi sudo
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 812

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.