Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phu nhân Bargot (1)

Phiên bản Dịch · 1830 chữ

Ngay khi dịch bệnh bắt đầu suy yếu, Shalom bất ngờ tỏ ra quan tâm đến Zich. Joachim cho rằng đó là do Shalom đang cố gắng kiểm soát họ, nhưng Zich biết về sự tồn tại của tổ chức sát thủ và Fest nên anh ấy có góc nhìn khác.

‘Joachim không sai.’

Là một người ủng hộ Biyom, Shalom sẽ không thích Joachim được công nhận vì đã ngăn chặn sự lây lan của các bệnh truyền nhiễm. Tương tự như vậy, điều này cũng có thể khiến lão không thích Zich.

‘Nhưng Joachim nói rằng hắn có năng lực cao và có một cái đầu nhạy bén.’

Trước đây lão từng là hiệp sĩ, nhưng lão không phải là loại người lực lưỡng.

‘Vậy tại sao hắn bỏ đi mà không xúc phạm mình?’

Zich không nói thẳng với mọi người rằng bản thân là một quý tộc; Joachim cũng không phải là loại người đi khắp nơi kể bí mật của người khác. Tuy nhiên, Shalom không dùng sự cao quý của mình để chỉ trích Zich vì những hành vi thô lỗ của anh ấy với tư cách là một thường dân.

Khi tương tác với Shalom, Zich đã thể hiện tính cách tồi tệ của mình; nhưng đáng ngạc nhiên là anh ấy đã tính toán chính xác hành vi thô lỗ của mình.

‘Đánh giá về tính cách của lão già đó, mình không nghĩ hắn sẽ dễ dàng bỏ qua những lời nói thô lỗ của thường dân chỉ vì hắn nghĩ rằng họ đã đúng.’

Zich có một số giả thuyết khả thi. Đầu tiên, vì Joachim ở bên cạnh họ và ủng hộ Zich nên Shalom khó có thể coi thường anh ấy một cách trắng trợn. Zich cũng là người đã tìm ra phương pháp chữa trị nên nhận được rất nhiều sự ngưỡng mộ và kính trọng từ những người xung quanh. Thành thật mà nói, Zich đã lợi dụng cả hai yếu tố này để hành động thô lỗ hơn với lão.

‘Nhưng hành vi của mình không đúng đắn. Nếu hắn có đủ năng lực như Joachim nói, lẽ ra hắn nên sử dụng địa vị cao quý của bản thân với thường dân để làm lợi thế cho mình.’

Shalom có thể đã sử dụng địa vị quý tộc của mình để hạ bệ Zich và sau đó gán nó với Joachim để làm hoen ố danh tiếng của Joachim. Nhưng Shalom đã không làm điều đó. Lão chỉ tập trung vào việc Zich có biết cách chữa những căn bệnh khác hay không và Zich lấy thông tin từ đâu.

‘Bây giờ chỉ có hai khả năng. Đầu tiên, Shalom cho rằng mình không đủ năng lực để đáp ứng các tiêu chuẩn của hắn. Hoặc thứ hai, hắn không quan tâm đến những loại công việc này đến nỗi thậm chí không nghĩ đến việc sử dụng hành vi của mình để làm lợi thế cho hắn.’

Nếu là vế sau, một câu hỏi khác lại xuất hiện trong đầu Zich.

‘Lão khốn này, hắn thực sự đang làm việc cho Biyom à?’

Không có gì rõ ràng. Nhưng có một điều Zich chắc chắn rằng Shalom là một người rất đa nghi.

‘Tốt thôi! Vậy là đến giờ mình đã có một nghi phạm.’

Shalom có thể là Fest, hoặc một phần của bọn sát thủ, hoặc có một kế hoạch hoàn toàn khác. Nhưng Zich hài lòng khi có một nghi phạm.

Trong khi suy nghĩ về nhiều chủ đề khác nhau, Zich đã đến đích trước khi kịp nhận ra. Anh ấy đang ở ngay trước tòa nhà sản xuất thuốc chữa bệnh. Anh ấy đã dạy tất cả các dược sĩ cách làm thuốc chữa bệnh, nhưng họ chưa quen với việc bào chế thuốc nên vẫn cần sự giúp đỡ của Zich. Zich nhanh chóng bước nhanh hơn.

‘Cái gì?’

Zich dừng lại sau khi bước vào trung tâm sản xuất. Bên trong tòa nhà vẫn có những người bào chế thuốc giống nhau và một người xa lạ.

“À, anh ấy đến rồi.” Một trong những người bán thuốc chỉ về phía Zich. “Đó là ngài Zich. Ngài ấy là người đã cho chúng tôi phương pháp chữa trị căn bệnh Igram.”

Người lạ đứng dậy khỏi ghế.

Cô ấy là một phụ nữ. Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu Zich để miêu tả cô ấy là từ ‘đen thui’. Zich không nói về tính cách của cô ấy mà là về cách cô ấy ăn mặc. Cô ấy đội một chiếc mũ đen, một tấm màn đen che kín toàn bộ khuôn mặt, một chiếc váy đen, găng tay đen và thậm chí cả đôi giày đen. Cứ như thể cô ấy đang mặc quần áo tang lễ vậy.

‘Đợi đã, nó không phải là ‘như thể’. Tôi nghĩ cô ấy thực sự đang mặc đồ tang?’

Người phụ nữ đi về phía Zich. Những bước đi có kiểm soát và cẩn thận của cô toát lên vẻ sang trọng.

Lạch cạch!

Tiếng gót giày của cô dừng lại. Cô đứng ngay trước mặt Zich. Anh có thể nhìn thấy khuôn mặt cô qua tấm màn che; cô ấy trông như đang ở độ tuổi đôi mươi, là một phụ nữ xinh đẹp, thanh lịch.

“Rất vui được gặp ngài. Tôi là Greta Bargot.”

Cô duyên dáng cúi đầu. Zich làm theo động tác của cô.

“Tôi là Zich.”

Cô ấy nhìn Zich từ trên xuống. Vẻ mặt cô ấy đầy tò mò, vẻ mặt như đang suy nghĩ: ‘Đây có phải là người đã tìm ra phương pháp chữa trị không...’

Zich chưa kịp hỏi cô là ai thì người bán thuốc đã giới thiệu.

“Đây là phu nhân Bargot. Bà ấy là chủ sở hữu của doanh nghiệp Bargot.”

‘Doanh nghiệp Bargot?’

Zich đã từng nghe nói đến nó trước đây, nhưng nó không phải là cái tên quen thuộc.

“Bà đang nói về tập đoàn thương mại Bargot phải không?”

Tập đoàn thương mại Bargot. Khi Zich còn trẻ và bị mọi người ở Steelwall thúc ghẻ lạnh, tập đoàn thương mại Bargot đã nổi tiếng khắp thế giới. Là một tập đoàn thương mại có trụ sở tại lãnh thổ Dracul, danh tiếng của nó đã lan rộng đến tận Steelwall, một địa điểm ở rìa của một quốc gia láng giềng.

Tuy nhiên, Zich chưa bao giờ tiếp xúc với họ.

“Bây giờ nó được gọi là doanh nghiệp chứ không phải tập đoàn thương mại. Tập đoàn thương mại sụp đổ sau khi chồng tôi qua đời.”(1)

Phu nhân Bargot giải thích điều này trong khi nở một nụ cười cay đắng. Bây giờ Zich đã biết tại sao bản thân chưa bao giờ tiếp xúc với tập đoàn thương mại Bargot. Khi Zich từ bỏ gia đình và bắt đầu cuộc hành trình lần đầu tiên, tập đoàn thương mại Bargot đã sụp đổ và nhanh chóng biến mất vào một góc phía sau trong sử sách.

‘Theo những gì mình nhớ, sau khi chủ sở hữu của tập đoàn thương mại qua đời, nó đã bị xé thành nhiều phần.’

Sau khi kết nối lời nói của phu nhân Bargot và kiến thức của mình, Zich có thể đoán ra rằng người chủ trước đây của tập đoàn thương mại chính là chồng của phu nhân Bargot.

‘Mình tưởng tập đoàn thương mại đã hoàn toàn biến mất. Mình không thể tin được là nó vẫn tồn tại.”

Tuy nhiên, doanh nghiệp Bargot dường như đã bị thu hẹp quy mô rất nhiều nên không còn ảnh hưởng hay sự hiện diện quốc tế nào nữa. Nếu vậy thì cũng dễ hiểu tại sao Zich lại cho rằng công việc kinh doanh đã sụp đổ hoàn toàn.

‘Nhưng xét theo những gì mình biết, mình không nghĩ việc nói rằng họ đã sụp đổ là quá xa vời.’

“Xin thứ lỗi cho sự thô lỗ của tôi.”

“Không sao cả. Dù sao thì đó cũng là sự thật.”

“Tôi có thể hỏi tại sao bà lại đến gặp tôi không? Hơn nữa, làm sao bà có thể tìm được nơi này?”

Mặc dù có một số bệnh nhân đang được điều trị ở đây nhưng trung tâm sản xuất vẫn bị phong tỏa và ngăn cách với những người khác. Một chủ doanh nghiệp đơn giản sẽ không thể đến đây.

“Ngài Zich, tôi sẽ giải thích điều đó.” Người bào chế tương tự lại can thiệp. “Phu nhân Bargot rất quan tâm đến các bệnh truyền nhiễm. Bà ấy đầu tư rất nhiều vào nghiên cứu bệnh tật và có nhiều kiến thức y học. Bà ấy cũng thực hiện rất nhiều nghiên cứu cá nhân. Thành thật mà nói, không quá lời khi nói rằng bà ấy biết nhiều về các bệnh truyền nhiễm hơn tất cả chúng tôi.”

“Không, ngài khen tôi quá nhiều.” Với vẻ khiêm tốn, phu nhân Bargot xua tay. Nhưng nhìn vào con mắt của người bào chế thuốc, có vẻ như hắn không hề phóng đại. Trong giây lát, Zich nghĩ có lẽ người bào chế thuốc đã phải lòng một góa phụ trẻ đẹp nào đó, nhưng ánh mắt của hắn lại quá trong sáng. Người bào chế thuốc đang nhìn phu nhân Bargot với sự ngưỡng mộ thuần túy.

“Vì phu nhân Bargot rất quan tâm đến các bệnh truyền nhiễm nên bà ấy muốn gặp người đã tìm ra phương pháp chữa trị căn bệnh gram. À, chúng tôi là người đã để bà ấy đến đây. Nói chính xác hơn, đó là một thành viên khác trong nhóm của chúng tôi. Với kiến thức của bà ấy, tôi chắc chắn rằng bà ấy sẽ giúp ích rất nhiều cho chúng tôi.”

“Là vậy sao?” Zich nhìn lại phu nhân Bargot. Trước cái nhìn chằm chằm rõ ràng của anh, cô ấy cứng người một chút. “Ấn tượng đấy! Bà trông rất trẻ nhưng lại được mọi người ở đây khen ngợi rất nhiều.”

“Không, không phải vậy đâu. Công việc kinh doanh nhỏ của tôi hiện đang tự phát triển tốt, ngay cả khi không có sự can thiệp của tôi, vì vậy tôi muốn tập trung vào những thứ mà bản thân tôi quan tâm.” Cô ấy nở một nụ cười rất cay đắng. “Chồng và con tôi đều chết vì bệnh truyền nhiễm. Bằng nỗ lực của mình, tôi muốn ngăn ít nhất một người phải trải qua những gì tôi đã phải chịu đựng.”

Đó là một mục đích cao cả. Nhưng thay vì một mục đích cao cả, những lời tiếp theo của cô ấy lại tiết lộ cuộc đời cô khốn khổ đến nhường nào.

“Nếu không có điều đó, tôi sẽ không còn lý do gì để sống nữa.”

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc Chúa Quỷ Trùng Sinh Làm Người Tốt của Gấu Trúc Đói
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TieuNhiTrangDai
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.