Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tin đồn

Phiên bản Dịch · 1381 chữ

Với vẻ mặt kỳ lạ, Hans nhìn Zich bước vào tòa nhà. Kể từ khi họ đến lãnh thổ Dracul, cuộc chiến chống lại dịch bệnh của họ vẫn tiếp tục đến tận Ospurin. Lúc đầu, Hans thực sự ghét công việc của mình vì sợ bệnh tật và vẻ ngoài kinh tởm của bệnh nhân. Thành thật mà nói, ngay cả bây giờ Hans cũng không hoàn toàn thoát khỏi những cảm xúc này.

Tuy nhiên, sự đồng cảm và thương hại của cậu ấy đối với bệnh nhân ngày càng tăng theo thời gian. Khi không thể cứu được ngôi làng, cậu buồn đến mức muốn òa khóc. Và khi biết tin có hy vọng khỏi bệnh, Hans đã làm việc chăm chỉ hơn bất kỳ ai khác để ngăn chặn dịch bệnh lây lan và hỗ trợ bệnh nhân. Vì vậy, mọi sự chú ý của Hans giờ đều tập trung vào lời nói của Zich và phương pháp chữa trị mà lẽ ra anh ấy đã biết.

“Tiền bối, có chuyện gì vậy?”

Snoc đi về phía Hans. Sử dụng sức mạnh thuộc tính Thổ của mình, Snoc đã tạo ra các hàng rào bằng đất ở những khu vực bị nhiễm bệnh và giúp cách ly mọi người. Snoc nhìn vào khu vực Hans đang nhìn. Đương nhiên, ánh mắt cậu ấy đang dõi theo tòa nhà mà Zich vừa bước vào.

“Ngài Zich có việc gì phải làm không?”

“Đó là vì tin đồn.”

‘Tin đồn’. Nghe được lời này, ánh mắt Snoc thay đổi, hiện lên một tia tò mò.

“Anh có nghĩ nó là thật không?”

Như thể đang chia sẻ một kế hoạch bí mật, Snoc thì thầm thẳng vào tai Hans. Khi hơi thở của Snoc truyền đến tai cậu, Hans nhảy lùi lại và đẩy Snoc ra với ánh mắt hung dữ.

“Cậu đang làm gì thế!”

Nhìn thấy phản ứng của Hans, Snoc gãi má vì xấu hổ; cậu nhận ra rằng thở thẳng vào tai người khác là thô lỗ.

Khít!

Nowem - sinh vật đang ngồi trên vai Snoc, cắn vào tai Snoc như muốn mắng cậu. Hans ngừng trừng mắt nhìn Snoc và sau khi thở dài, trả lời câu hỏi của Snoc. “Tôi nghĩ có khả năng cao là ngài Zich đã nói sự thật. Cho dù tính cách của ngài Zich có thất thường đến thế nào đi nữa, tôi không nghĩ ngài ấy là loại người nói dối về những điều như vậy.”

Hans gần như bộc lộ ra rằng cậu ấy nghĩ Zich có một ‘nhân cách tồi tệ’. Thật may mắn cho cậu ấy, có vẻ như Snoc đã không nhận thấy điều đó.

“Vậy thực sự có cách chữa khỏi căn bệnh này không?”

Có tin đồn rằng Zich biết cách chữa trị căn bệnh Igram. Ngay cả Snoc cũng đã từng nghe nói về Igram trước đây. Nó lan truyền nhiều lần trong suốt lịch sử của Suol, và khi mọi người đang uống rượu trong quán bar, nó xuất hiện một vài lần trong các cuộc trò chuyện. Tất nhiên, đó không phải là khi bầu không khí của quán bar ồn ào và sôi động mà là khi nỗi sợ hãi và bất an lan rộng trong những người thợ mỏ.

Căn bệnh Igram ít nguy hiểm hơn so với những căn bệnh truyền nhiễm khác lây lan khắp vùng đất Dracul, nhưng nó là một căn bệnh nổi tiếng đến mức ngay cả Snoc cũng biết về nó. Và biết được cách chữa khỏi căn bệnh như thế là điều chưa từng có!

“Lúc này đừng lan truyền tin đồn này ra ngoài. Cậu cũng biết rằng con trai thứ hai của Bá tước Dracul đang cố gắng ngăn chặn chuyện này phải không?”

Mặc dù họ vô cùng tin tưởng Zich nhưng thật khó tin rằng anh ấy đã tìm ra cách chữa trị căn bệnh Igram. Nếu tin đồn lan ra ngoài và Zich không tìm ra được phương pháp chữa trị, phản ứng của binh lính sẽ tràn đầy tuyệt vọng và tức giận. Theo lẽ thường, con người dễ bị tuyệt vọng hơn sau khi hy vọng quá nhiều.

“Vâng thưa ngài!” Snoc tự tin trả lời vì đồng ý với lý luận của Hans.

“Vậy thì hãy tiếp tục công việc của chúng ta. Tôi sẽ đi giúp những tên lính, và cậu kiểm tra xem hành vi của họ có gì sai không…”

Hans ngậm miệng lại. Zich ra khỏi tòa nhà và đi đến một nơi khác. Tòa nhà mà Zich bước vào đã được dành riêng cho việc thử nghiệm lâm sàng phương pháp chữa trị. Vì việc chữa bệnh rất ý nghĩa và quý giá nên không có nhiều người biết đến nơi này.

Hans nhanh chóng cố gắng trấn tĩnh biểu cảm trước hành động của Zich. Vẻ mặt của Zich vẫn như thường lệ: vẻ mặt tràn đầy tự tin, gần như sắp kiêu ngạo. Tuy nhiên, không phải lúc nào Zich cũng có biểu hiện này. Khi mọi việc không diễn ra theo đúng kế hoạch, anh ấy sẽ cau mày hoặc nhăn mặt. Tất nhiên, so với những người khác, vẻ mặt khó chịu hay tức giận của anh ấy rất ít.

Hiện tại, trên khuôn mặt anh ấy không hề có dấu vết của sự khó chịu hay cau mày.

Do đó!

‘Ngài ấy đã thành công trong việc tìm ra phương pháp chữa trị!’

Đó là điều Hans dự đoán.

Zich nhanh chóng nhìn quanh tìm Joachim. Như thường lệ, vẻ ngoài ốm yếu và vẻ mặt đau đớn của Joachim đủ để đánh lừa mọi người nghĩ rằng hắn là một bệnh nhân.

“Chào ngài.”

“Ừm?”

Joachim đã chăm chú nhìn vào bản đồ với những khu vực bị nhiễm bệnh được đánh dấu trên đó. Cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên.

“Tại sao…!”

Joachim định hỏi Zich tại sao anh ấy lại ở đây nhưng hắn đã nhảy dựng lên sau khi nhìn thấy nụ cười tự tin của Zich.

“Có lẽ nào ngươi đã có!”

“Ừ, đó chính là điều chúng ta đang chờ đợi.”

“Chúng ta hãy đến đó ngay bây giờ!”

Joachim gạt bỏ mọi suy nghĩ khác ra khỏi đầu và đi theo Zich. Nếu phương pháp chữa trị có hiệu quả, mọi vấn đề của hắn sẽ biến mất ngay lập tức. Zich và Joachim đi về phía tòa nhà nơi đang diễn ra các thử nghiệm lâm sàng. Joachim âm thầm thúc giục Zich di chuyển, và họ bước đi cực kỳ nhanh chóng. Họ đi quá nhanh đến nỗi Zich lo lắng Joachim có thể gục ngã vì kiệt sức.

Rầm!

Joachim mở tung cánh cửa. Bên trong tòa nhà vẫn giống như khi Zich rời đi.

“Thưa ngài, ngài có đến thăm không!”

Người chăm sóc bệnh nhân chào Joachim. Tuy nhiên, Joachim phớt lờ hắn và quan sát các bệnh nhân đang nằm trên giường. Các bệnh nhân cố gắng đứng dậy. Họ không biết Joachim là ai, nhưng họ nghĩ hắn phải là một quan chức cấp cao nên người quản lý mới gọi hắn là ‘ngài’.

“Ngươi không cần phải dậy vì ta đâu.”

Joachim ra hiệu về phía các bệnh nhân, và các bệnh nhân lúng túng nằm xuống. Joachim nhớ lại tình trạng của họ trước đây như thế nào. Khi hắn gặp họ lần đầu tiên, họ đã suýt chết. Nếu họ không được điều trị ngay lập tức, họ sẽ không thể tồn tại quá một, hai ngày và cuối cùng trở thành những nạn nhân đáng thương. Nhưng bây giờ, các bệnh nhân đang nhìn hắn với ánh mắt tò mò, không hề có dấu vết của cái chết trên khuôn mặt. Trên thực tế, họ trông đủ khỏe mạnh để không bị coi là bệnh nhân nữa.

“Họ trông như thế nào?”

Đứng sau Joachim, Zich tự tin hỏi. Joachim quay lại và nhìn thấy Zich đang khoanh tay trước lối vào tòa nhà. Joachim dang rộng vòng tay, bước về phía Zich và ôm anh ấy thật chặt.

“Gặp được ngươi là điều may mắn nhất từng xảy ra với ta!”

----------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc Chúa Quỷ Trùng Sinh Làm Người Tốt của Gấu Trúc Đói
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi TieuNhiTrangDai
Phiên bản Dịch
Thời gian

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.