Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhất Tâm Đa Dụng.

Tiểu thuyết gốc · 3023 chữ

Hợp Hoan Ngự Nữ Thân.

Đây là một thể chất đi kèm giúp cho làm dâm tặc thực thụ, người mang thể chất này, cơ thể sẽ phát ra một mùi hương đặc biệt hấp dẫn các người khác giới, đào vận diễm lệ, tăng cường âm hành bản thân, càng chiến càng hăng, còn tăng cường trong lúc song tu. Đây là thể chất phụ trợ mà tên dâm tặc nào cũng muốn sở hữu.

Trần Nam cũng khống qua bài xích nó, ai bảo chính hắn, cũng muốn làm một dâm tặc thâu hoan hái tình đâu, Trần Nam ấp ủ nó đã lâu nên bây giờ nhấc lên thú liền có chút hở ra.

Trần Nam cũng không có nhiều lưu luyến, mặc dù tương chờ mong lớn đi thâu hoan, nhưng muốn đến thời điểm đó, còn nghĩ quá sớm đi ha.

Trần Nam lục tiếp lại vài giờ trước ký ức, chọn tiếp món đồ cuối cùng, Trần Nam mặt chờ mong nói: "Nhận Đoạt Thiên Tạo Hóa!"

Trong chợt lát, Trần Nam cảm thấy một thứ nào đó đã liên hệ huyền diệu, kỳ lạ vô cùng với hắn, cũng như hắn cảm thấy cơ thể lại thêm cái gì đó, nhưng cảm nhận mãi không đến.

Xong một hồi lạ cảm giác, một đại lượng thông tin chui vào Trần Nam linh hồn trong, viết trong lý giải về thiên phú Đoạt Thiên Tạo Hóa.

Người sinh thường mang theo ông trời đặc biệt trao tặng món quà, hay là thiên chi tạo hóa. Mà thiên phú này đánh ngược, dành gật lấy món quà mà lão thiên ban tặng đến, cướp thiên trộm đạo, đây là ý nghĩa của nó.

Hơn nữa nó có thể cướp mọi thứ, điều kiện thứ nhất, là phải chết rồi, tử vong tức khác chính là lúc hắn có thể đoạt được. Hai là sao chép, đương nhiên dạng này phải kết nối với nữ nhân mới vận hành đến, thông qua đường truyền mà sao chép lấy.

Trần Nam cảm thấy cái này chính là đi theo Hỗn Độn Hoan Thiên Ngự Nữ Kinh đấy, mặc dù chỉ có điều kiện hai của Đoạt Thiên Tạo Hóa là được, nhưng hai cái kết hợp, ngự nữ vô tận thì sao.

Trần Nam không nghĩ, cũng không nghĩ đến?

Bởi tại sao, ngự nữ tận thiên hạ, nhưng Trần Nam ngự bao nhiêu cũng được, quan trọng là kim thương hắn bất bại, hơn nữa đây là thiên địa khoái cảm sinh a, nên tốt hưởng thụ.

Thiên phú này quả thật không tồi đâu! Hơn nữa Trần Nam còn có cảm giác thích nó làm sao đấy á! Hắn cảm thấy thiên phú này chính là dành cho hắn, muốn mở rộng tương lai.

Bởi nó chỉ không những kết hợp được với Hỗn Độn Hoan Thiên Ngự Nữ Kinh đâu, mà ngay cả Tuyên Cổ Vô Cực Kinh cũng có thể tại sao vận dụng được.

Không nói cũng biết tại sao nhỉ?

Ai bảo Tuyên Cổ Vô Cực Kinh là như thế chất chơi, có tư cách ăn lai tạp bao thể chất bao công pháp mà vẫn đỉnh thiên lập địa vậy, Vạn Pháp Quy Nguyên lý thuyết nha, khong nên quên.

Trần Nam cảm thấy tương lai đầy hi vọng; tràn lan đạt đến nhiều nỗi niềm, Trần Nam vẫn đang đời chờ ngày sinh ra, cũng như đáng tiếc sinh cũng phải đợi mười mấy năm một lần nữa đi.

"Phù..."

Thở dài một hơi Trần Nam mới chú ý đến không gian xung quang màu kịt kịt đen, cũng không phải linh hồn thế giới, nhìn Lam Nhi bên cạnh hỏi: "Lam Nhi, đây là đâu?"

"Công tử bây giờ mới nghi hoặc nha? Hì hì, đây chính là không gian hệ thống, khi công tử nhận món quà có chút đặc biệt, mời có thể vào!" Lam Nhi lanh lợi đáp.

Trần Nam cũng không khỏi một trận cười khổ, hắn nãy giờ từ khi vào có chút nhập tâm, nên đối với thế giới bên ngoài vẫn là vô thức đến, chỉ quan tâm thứ đồ nhận đi ra mà thôi nha.

"Có thể chứa người không?" Trần Nam mò hỏi, vẻ mặt nghi hoặc. Lam Nhi nghe thế hơi bĩu môi cười tinh ranh nói: "Tất nhiên là không rồi, công tử hỏi làm gì? Thật vô nghĩa, hay là công tử muốn làm nơi này thành khu ổ muốn đến thì đến muốn đi thì đi hả?"

Bị một lời nói đâm trúng tim đen, Trần Nam một hồi cười khô khan tột đỉnh, mặt cũng mô mô hơi hồng, Lam Nhi bên canh tựa hồ vì đó mà đắc ý cười khanh khách như hồ ly.

Hắn quả thật là muốn biết, sau này còn có thể làm nhà, dẫn người vào, hay trốn riêng tư tràng cảnh, mọi thứ cần riêng tư nổi trội lên đầu hắn, hơn nữa là của hệ thống mới chút yên tâm.

Hệ thống vĩ lượng khó lường, Trần Nam biết tiền kiếp có không biết bao người mạng vô biên, hệ thống mà không có thì hơi có chút quê mùa nha.

Lam Nhi thấy hắn không nói gì, quả thực có chút buồn, miệng cười nhu hòa nhắc: "Công tử là lo đến bản thân kìa, thai nhi dạng không biết lúc nào mới trưởng lớn?"

Trần Nam nghe xong càng thêm có buồn bực nhiều, có uất ức chăng?, cũng khống thoát khỏi việc trợn tròn mắt nhìn Lam Nhi một cách, nói không ra lời, bất kể thế nào, Lam Nhi cũng nói đúng, tuy có chút mùi vị cà khịa.

Trân Nam buồn bực như thế nào chứ tâm trạng vẫn tốt, tuy dạng linh hồn hơi có không quen thôi, mà đáng kể ra là hắn mởi tỉnh được không bao nhiêu giờ, bây giờ linh hồn hắn là ẩn ở sau thai khí đang tái thạo thành hình đi.

Trần Nam cũng không muốn lãng phí tiếp thời gian, giờ khác chính là ngàn vàng, Trần Nam bắt đầu tu luyện Tuyên Cổ Vô Cực Kinh cùng với Nghịch Thế Diễn Sinh Kinh đồng luyện, nhất tâm nhị dụng, đương nhiên phải thoát khỏi đây đã.

Để hắn tính, muốn thành đạt đến dạng bào thai hình thành thì ít cũng phải ba tuần, nhiều thì bốn năm tuần, thời gian còn nhiều. Trần Nam tin bản thân sẽ đủ để tu hết bao dung các thể chất, của các loại kinh pháp.

Trần Nam tính ra bản thân phải từ trong thai khí tích tụ năng lượng, đến giai đoạn thành hình thì tự nhiên sẽ ngưng luyện đến thể chất, điều Trần Nam bây giờ có thể làm là vừa tụ khí vừa luyện hồn.

Trần Nam cảm thấy vẫn là tụ khí trước ha, bởi thời gian tụ khí tích lực vẫn rất ít, mà thời gian sau này có thể luyện hồn còn thừa nhiều lắm, nên trước vẫn tụ khí a.

"Lam Nhi! Thoát khỏi không gian hệ thống!" Trần Nam dứt suy nghĩ nói với bên cạnh Lam Nhi, một mặt mười phần nghiêm túc chuẩn đàn ông. Lam Nhi nhìn hắn mặt như thế nghiêm cũng hơi buồn cười, nhưng vẫn mở miệng đáp: "Vâng!"

Không để Trần Nam đợi lâu, Lam Nhi bắt đầu làm rồi, trong tầm mắt của Trần Nam, không gian tăm tối bỗng dưng biến mất, thay vào đó là khi nãy Tàng Ký Tháp bên trong đại điện chủ nãy biến mất nơi.

Trần Nam vẫn chưa tỉnh thần, sự việc diễn ra qua nhanh, Trần Nam còn chưa kịp ngắm ngía hít bụi ở không gian hệ thống lần cuối, đã bị chuyển lại nơi cũng trước đi đến.

"Công tử?" Lam Nhi một câu hỏi tò mò, mới khiến Trần Nam tỉnh lại thần, kéo lại thần thái, sắc mặt bình đạm, khác khi nãy mới quay về ngáo ngơ khuôn mặt ngây người.

Trần Nam cũng không thoát khỏi trận cười khổ, biết mình quá thất thố, nhưng tại Lam Nhi làm việc cũng quá nhanh quá hiệu quả đi chứ, hắn còn chưa kịp phản ứng đấy.

Trần Nam bước ra ngoài Tàng Ký Tháp, bây giờ nó diệu dụng vẫn là đợi khi tiếp súc thế giới này tu hành cách mới được, còn bây giờ vẫn là một hoang tháp phế tháp trong người đi.

Trần Nam đi ra hơi hít thở không khí, mặc đây là thế giới linh hồn, không có không gian thực ở sinh linh, nhưng bản thân Trần Nam cũng ngây ở dạng linh hồn sao, hít lên chỉ là ảo nghĩ thôi.

Chứ linh hồn làm gì có người thân các cơ quan bộ phận dụng, nên mới nói dạng linh hồn có cái tiện, cũng có cái không tiện được. Cụ thể hẳn vẫn chính sau hãy nói mò.

Trần Nam lưng vững chắc, hai tay vươn rộng ra hai bên, đến khi còn kéo ra được nữa mới dừng, hai tay dơ như muốn ôm trời vậy, hít thật sâu từ ngụm khí tức không gian linh hồn trong.

Tư thể một hồi lâu, Trần Nam mới quay lại bình thường dáng vẻ, thân thể nhẹ lơ lửng tên không gian tăm tối sâu thẳm nhưng tựa hồ là đường bằng vậy, sâu bằng bất định.

Theo Trần Nam biết thì, bào thai đang dần được hình thành lên, nơi thế giới linh hồn này chỉ là hình thức ban đầu thôi. Nơi đây nối liền với bộ phận não của thai nhi, mà do có sự tồn tại của hắn nên thế giới linh hồn sớm lập ra à.

Trần Nam bắt đầu vận chuyển Tuyên Cổ Vô Cực Kinh, tu bây giờ chưa có nhục thân tu luyện, nên hắn chỉ có thể mở một đường kết nơi thai khí muốn biến thành bụng, trước một bước tụ khí mà thôi.

Trong Tuyên Cổ Vô Cực Kinh, Trần Nam dùng đặc tính công pháp, dung hai bộ khác vào. Lấy ngưng thể chất làm chủ, đương lấy Tuyên Cổ Vô Cực Kinh làm khung, giúp cho hai thể chất không xung đột về năng lượng.

Ngay khi vừa luyện điều hành Tuyên Cổ Vô Cực Kinh, Trần Nam cảm thấy một cỗ tinh thuần tiên thiên chi khí lưu động, được hấp dẫn đến. Trần Nam cũng nhanh liền bừng tỉnh, hắn hiểu nha, lúc chưa sinh trong dạng thai nhi là ở dạng tiên thiên nên lúc này tiên thiên chi khí là nhiều nhất.

Hơn nữa vị mẫu thân chưa biết lạ lạ, của hắn đây là một người tu luyện, nên tiên thiên chi khí cực nhiều nữa người thường nha. Trần Nam không chần chờ, khởi động Tuyên Cổ Vô Cực Kinh một cách mạnh mẽ.

Trần Nam bây giờ đã ngồi xuống, thiền định, sử dụng Tuyên Cổ Vô Cực Kinh, trong bài thai hình khi một đống tiên thiên chi khí đổ bộ vào, dạng thai khí đang thành hình Trần Nam.

Trần Nam tu luyên Tuyên Cổ Vô Cực Kinh ngày đêm bất kể, không màng đêm sáng, dù sao hắn cũng không ngủ. Một mạch tu luyện đến sáng luôn nha, Trần Nam đang trong tình trạng vừa ngộ ảo diệu của công pháp vừa tu luyện.

. . . . .

Thời gian nhẹ lãng đi qua, tuế nguyệt như mưa trôi, rất nhanh, một ngày đã trôi qua trong bất tri giác.

Trần Nam cũng tại đây từ trong tu luyện lui ra, mắt mở ra. Cũng đến, chào hỏi lần đầu Trần Nam hắn là một âm thanh máy móc: "Đinh! Túc chủ hiện có một lần đánh dấu! Đánh dấu không?"

"Đánh dấu!" Trần Nam thuận miệng lên tiếng, trọng dạng linh hồn thì, dạng bây giờ hắn thật chẳng ra gì.

"Đinh! Túc chủ đánh dấu được một trăm viên hạ phẩm linh thạch!"

Âm thanh hệ thống vang lên, Trần Nam cũng không để ý lắm, vì dù sao hắn đối với thế giới mới cảnh quan, vẫn là một mê vụ. Hẳn là vẫn đợi hắn sinh ra rồi tìm hiểu, chứ bây giờ lằm ăn được cái gì.

Trần Nam bây giờ mới nhận xét bản thân, hắn không thể không công nhận, tiên thiên chi khí thật nhiều, hấp thu mái không hết, tựa như là vô tận vậy, nhưng Trần Nam cũng có chút ăn không tiêu.

Trần Nam hơi phóng ra thần thức, bao bọc quanh bản thân nhỏ bé không đáng nói thân thể, bây giờ thai khí đã khô đọng dần rồi, không có như cũ mơ mơ màng màng nữa.

Thấm sâu vào trong, Trần Nam càng gật đầu hài lòng, bởi trong khí hải được bao bọc bởi thai khí, đã vướng ba màu sắc lực khí, bạch, hồng, đỏ.

Bạch, tượng trưng cho Tuyên Cổ Vô Cực Kinh. Hồng, tượng trưng cho Hỗn Độn Hoan Thiên Ngự Nữ Kinh. Đỏ, tượng trưng cho Nghịch Thế Diễn Sinh Kinh.

Trong đó, bạch sắc Tuyên Cổ Vô Cực Kinh chân khí lại bao bọc hai loại khác chân khí lực lượng, nhằm điều hòa hai loại chân khí không xung đột, bạo nổ nha. Trần Nam không muốn chưa sinh ra, lại vì lỗi lầm bản thân mà chết đâu.

Trần Nam không đợi chờ lâu, thu lại thần thức, tiếp tục tu luyện. Trần Nam vẫn là lấy Tuyên Cổ Vô Cực Kinh tu ra nhiều hơn chân khí. Bởi việc của nó gần như là nhiều nhất luôn, nặng nhọc đè lực, còn chút giúp, không thì mỏi chết.

Trần Nam dã tâm không phải vừa, hắn muốn đồng tu ra luôn tiên thiên ba loại thể chất, tất nhiên càng phải thêm khắc khổ, cố gắng hơn nhiều. Không thì muốn cũng là si tâm vọng tưởng.

. . . . .

Thời gian vẫn thong đong như thế trôi, biển trôi dào dạt, thời gian vẫn cứ thể vô tình. Rất nhanh, hai tuần đã trôi qua. Tính ra thời gian Trần Nam tỉnh đến cũng đã được hơn hai tuần rồi.

Thời gian mới đây thôi, đã như thế trôi, nhân sinh đúng tựa như giấc mộng a. Trần Nam trong hai tuần này vừa tu luyện vừa đánh dấu. Hơn nữa phần thưởng mỗi cuối tuần thật sự không làm Trần Nam thất vọng.

Trong cuối tuần thưởng lần đầu, Trần Nam đạt được một thiên phú, đây là thiên phú thực dụng đúng chuẩn hắn cần luôn. Thiên phú Nhất Tâm Đa Dụng.

Từ khi có thiên phú này, Trần Nam đã sử dụng ở mức nhất tâm tam dụng. Việc thứ nhất hắn làm là tu luyện, việc thứ hai là ngộ huyền diệu tring từ bọ công pháp, việc thứ ba là luyện hồn.

Trần Nam trong hồn đạo chưa chính thức khởi bước, nhưng cũng đã đạt được cơ sở vô cùng kinh khủng, đảm bảo tầm cũng không kém những kẻ khởi bước bao nhiêu xa a.

Trần Nam lần này mở mắt đến, hắn đã chuẩn bị hoàn tất, đối với lần này làm. Hắn vẫn rất mong thành công, dù sao thì mong thành, lẽ nào mong thất bại đi?

Thời điểm nên đến cũng sẽ đến rồi!

Trần Nam bắt đầu sử dụng nhất tâm đa dụng thiên phú, hắn bây giờ tâm đã không như cũng sử dụng. Bây gừi mỗi công pháp hắn lại để một dụng riêng, bởi vì mỗi cái vận chuyển rất khó, Trần Nam một loại tâm không thể cùng lúc phân nhánh nhiều như thế đường.

May mà có cái thiên phú này, không thì tuy không thất bại, nhưng một ít trả giá tất nhiên sẽ có. Trần Nam không nghĩ ngợi nhiều, khí thần tập trung cao độ.

Bây giờ trong cơ thể thai nhi, bào thai đã dần thành hình. Nếu có thể thấu vào nhiều hơn, người ta có thể thấy ba đường giây có màu sắc khác nhau. Nó nhanh chóng chảy xung quanh tứ chi, dung hòa với bộ bận thai khí dần thành hình hình.

Thời gian như mây nước mà trôi.

Một tích góp hai tuần cũng trong lần này bạo phát ra, một lần này chính là chạy một tuần tròn. Nhưng Trần Nam tất nhiên sẽ không bỏ lỡ những lần đánh dấu, phân là một dụng thứ bốn chủ trượng việc đánh dấu.

Ban thưởng tuần này cũng phong phú không kém, nhưng cũng không đủ Trần Nam để tâm nhiều. Trần Nam vẫn tập trung cao độ nay có thể nghỉ ngơi thở phào nhẹ nhóm rồi.

Bây giờ bào thai cũng đã thành hình, Trần Nam cũng không tiếp tích tụ chân khí năng lượng. Bởi bây giờ đã thành bào thai, nếu lúc trước là không có dạng thực thể có thể tùy ý thu hấp. Nhưng giờ đã sơ bộ tạo ra cơ thể, giờ tụ khí không những không tốt, ngược lại là phá hủy cơ thể yếu ớt mà thôi.

Trần Nam bắt đầu chuyển sang dạng luyện hồn, nhưng đồng thời cũng không có gấp. Hắn phát hiện ra tình trạng linh hồn cũng vậy, linh hồn quá mạnh mà thân thể quá yếu không phải điều tốt.

Nói chung bây giờ tụ thành bào thai, cái gì cũng có kiêng kỵ, không có như lúc trước tùy ý tự tại. Có tốt, tất nhiên cũng có cái hại nha.

Cứ thế duy trì tình trạng, làm Trần Nam mỗi ngày, không đánh dấu cũng là ngồi ướp muối, cẩu một dạng. Trần Nam cũng khoái hưởng thụ, không có lắm ý kiến.

Trần Nam đây là muốn làm con lười nha, thật là điều kiện tốt cũng không quá khỏi trở thành lười biếng. Trần Nam lần đầu hưởng thụ nhân sinh, cảm giác vẫn là hảo đồng.

. . . . .

Anh Em Thấy Hay.

Hãy Nhất Nút LiKe Đỏ Nhé.

Ủng Hộ Động Lực Ài.

Bạn đang đọc Chư Tinh Vạn Vũ sáng tác bởi VạnGiớiTiêuDao
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi VạnGiớiTiêuDao
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 29
Lượt đọc 464

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.