Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trận chiến sinh tử!

Phiên bản Dịch · 2723 chữ

"Các ngươi to gan thật đấy.”

Trong đại điện đen như mực, một bóng người màu đen, dùng tư thế vương giả ngồi trên vị trí cao nhất, bị bóng đêm bao phủ, hoàn toàn nhìn không rõ dung mạo, mơ hồ lại có uy nghiêm vô thượng kinh sợ thiên địa, hệt như thần linh.

Giáo chủ Ma giáo đương thời, nhân vật truyền kỳ sáu mươi năm tuổi già đứng ngạo nghễ trên giang hồ, kẻ cường mạnh đáng sợ nhất trăm năm nay, không ai sánh bằng.

Khi tiến vào đại điện này, Nghiêm Thiệp cảm nhận được một luồng nhiếp nhân tâm phách đè ép tấn công lên cơ thể hắn, sát khí bức người tựa như đông lại thành thực chất, bao phủ không gian này, khiến người khác nghẹt thở.

"Phạm Mịch, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"

Trong lòng ngực ngập tràn thù hận, Nhuế Ngọc lạnh mi nhìn chăm chú thân hình ngồi phía trên cao, dường như muốn thôn tính đối phương, một chút cũng không lưu tình.

"Trong mắt của ngươi tràn ngập thù hận đối với bổn tọa, có lẽ kẻ thù trước đây của ngươi là bổn tọa nhỉ, không ngờ ngươi đủ khả năng trà trộn vào Giáo của ta, trở thành một trong Tứ đại công chủ của Giáo ta ở dưới mí mắt của bổn tọa bao năm nay. Mấy năm nay đúng là bổn tọa quá không làm tròn chức trách rồi.”

Phạm Mịch lạnh lùng nói, ý định giết người bao trùm Nhuế Ngọc, trên đầu gối xuất hiện một cán loan đao màu đen, giống như trăng lưỡi liềm, ma tính bừng bừng.

Nhìn ra được ý định giết người của đối phương, thân hình của Nghiêm Thiệp như ảo, giống một bức tường cao, che chắn trước người Nhuế Ngọc.

Hắn nhẹ nhàng giơ đôi tay lên, đồng thời tay trái tay phải của hắn hiện lên dị sắc, tay trái màu bạc trắng, tay phải màu vàng kim, giống như bao tay hình lưới, bao phủ cả cánh tay.

Dưới ánh hào quang rực rỡ, tiêu biểu là Tứ chiếu thần công đại thành, sức mạnh vô địch, sức mạnh cường đại thiên hạ vô song.

"Hóa ra ngươi là hậu nhân của Nhuế gia.”

Nét mặt của Phạm Mịch lần đầu tiên xuất hiện biến hóa, ánh mắt ngưng động liếc qua đôi tay của Nghiêm Thiệp, nhìn chằm chằm Nhuế Ngọc nói:

"Thảo nào ngươi dám tạo phản, dựa vào nhóc con luyện thành Tứ chiếu thần công này sao? Ha ha, nhớ năm đó Nhuế Phong không phải cũng đã luyện đại thành Tứ chiếu thần công còn chết dưới đao của bổn tọa sao, ngươi nghĩ rằng hôm nay hắn sẽ là ngoại lệ?”

Sau khi nói xong, hắn lại nhìn Nghiêm Thiệp, nói:

"Nhóc con, bổn tọa biết ngươi, ngươi chính là nhân vật xuất sắc nhất trong số đệ tử hậu bối của Giáo ta. Hôm nay gặp mặt, kinh tài tuyệt diễm của ngươi hơn cả dự đoán của bổn tọa. Dùng thiên tư của ngươi, ở phía sau bổn tọa, chắc chắn là người được chọn duy nhất quản lý Thánh giáo. Ngươi hà tất gì phải bất chấp tính mạng nguy hiểm, làm kẻ địch với bổn tọa. Chỉ cần ngươi bằng lòng giết người phụ nữ này, bổn tọa sẽ không truy cứu tội phạm thượng hôm nay của ngươi, Thánh giáo sau này vẫn sẽ là của ngươi.”

Khi ông ta nói ra lời này, bầu không khí trong sân liền ngưng tụ.

Trong lòng Nhuế Ngọc cũng căng thẳng theo, vội vàng lạnh lùng quát:

"Ly gián như vậy, xem ra Phạm Mịch ông thật sự đã không xong nữa rồi. Tiểu Thiệp, chúng ta liên thủ giết ông ta đi.”

"Phạm giáo chủ, ta tuy là trưởng thành trong Thánh giáo, nhưng cũng biết cái gì là trung thành, Nhuế tỷ tỷ đối với ta ân trọng như núi. Còn ông lại là bọn hung ác bất nhân, ông cho rằng ta không phân biệt rõ ai mới là người mà ta có thể tin tưởng sao?"

Nghiêm Thiệp cười lạnh một tiếng, đôi tay màu kim ngân lưu chuyển, đánh về bóng người phía trên.

"Được, Tiểu Thiệp, tỷ quả nhiên không nhìn lầm đệ!"

Nhuế Ngọc vô cùng vui vẻ, dáng vẻ bay lượn như tiên, dùng Tinh diệu kiếm pháp, trợ giúp Nghiêm Thiệp tấn công Phạm Mịch từ hai phía.

Võ công của nàng cũng là thiên hạ tuyệt đỉnh, so với Tứ chiếu thần công đại thành của Nghiêm Thiệp, cũng chỉ là chênh lệch một hai bậc mà thôi. Đặt trên binh khí phổ, chí ít có thể xếp thứ 5.

Hắn đối mặt với sự liên thủ từ hai phía của hai người họ, cho dù là Thiên cơ lão nhân đệ nhất binh khí phổ, khi ở trên đỉnh cao nhất, cũng khó mà ngang sức, chỉ có khả năng duy nhất chết ngay tại chỗ này.

Nhưng Phạm Mịch lại không vội không hoảng, lạnh lùng nói:

"Tiểu bối vô tri, ánh sáng đom đóm, cũng dám tranh giành ánh trăng sáng rực, chết đi!”

Vù!

Kèm theo một tiếng đao vang trong trẻo, ma đao xuất vỏ, ánh sáng rực rỡ bao phủ bốn phía.

"Ma tính thật đáng sợ!"

Đám người Trí tuệ thiên vương vừa mới tiến vào thất thanh nói.

Mặc dù cách đất hơn mười trượng, họ vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng của thanh đao đó, tà khí chí ma chí sát. Đây là chiêu ma đao có một không hai đủ để quỷ thần kinh sợ.

Tư thế cầm đao uyển chuyển, dao mang vặn vẹo cả không khí. Nghiêm Thiệp chỉ cảm thấy ngọn sóng vô tận ùn ùn kéo đến, giống như thủy triều.

"Ma đao đao pháp quả thật danh bất hư truyền, thật không biết Thần đao trảm kia của Đinh Bằng lại phong cách biết bao!"

Trong lòng thở dài, toàn thân Nghiêm Thiệp phát ra ánh sáng rực rỡ, như một tôn vô thượng thần thánh giáng thế, chiếu rọi cả hư không, đẩy lùi đám yêu ma.

Ầm!

Đao thế cùng sức mạnh ẩn nấp dưới ánh sáng rực rỡ va chạm kịch liệt, cả đại điện đều bắt đầu lung lay, chân khí mạnh mẽ không ngừng chấn động, giống như trận đấu giữa thần và ma.

Xoảng!

Nhuế Ngọc bắt lấy thời cơ, một kiếm áp sát yết hầu của Phạm Mịch.

Mục đích của nàng không phải giết chết Phạm Mịch, mà là tạo ra cơ hội cho Nghiêm Thiệp.

Trận chiến giữa các cao thủ, tình trạng của bên nào xảy ra chút xíu vấn đề, cũng đều là khoảng cách giữa sống và chết.

Nhưng không ngờ Phạm Mịch lạnh lùng cười một cái, không trốn không tránh, trực tiếp đối mặt với một kiếm mạnh mẽ của nàng.

Nhuế Ngọc ngạc nhiên, khoảnh khắc thấy thanh kiếm sắc bén đến gần thân, cơ thể Phạm Mịch hơi rủ xuống, vốn mũi kiếm phải đâm vào yết hầu nhưng lại đâm vào miệng của Phạm Mịch.

Rắc rắc!

m thanh đứt gãy của kim loại từ trong miệng Phạm Mịch truyền ra, bảo kiếm kia của Nhuế Ngọc đã dùng trăm thanh thép đúc thành, lại có thể bị hắn nhai gãy.

Thập thần công của Ma Giáo, Tước thiết đại pháp!

"Chết đi!"

Phạm Mịch lạnh lùng nói, một luồng chân khí mạnh mẽ từ miệng của ông ta tuôn ra. Đồng thời, mũi kiếm gãy kia cũng bị phun ra, phía dưới mang theo chân khí, bắn về hướng yết hầu của Nhuế Ngọc.

Biến hóa này đến bất ngờ như vậy, bất kì ai cũng không ngờ đến, giáo chủ Ma Giáo dùng đao làm binh khí, miệng phun ra lưỡi đao sắc bén, hơi thở giết người.

Trong thời khắc sinh tử, phản ứng của Nhuế Ngọc lại chậm một nhịp.

Lúc này, một cánh tay vàng kim xuất hiện trên không trung, ánh sáng lấp lánh, vừa vặn bắt được mũi kiếm kia.

"Phạm giáo chủ, đối thủ của ông chính là ta."

Bóng người của Nghiêm Thiệp xuất hiện trước mặt Nhuế Ngọc, tựa như ngọn núi cao chống trời.

Phạm Mịch nhìn kỹ hắn, thờ ơ nói:

"Hay cho một Tứ chiếu thần công, thực lực của ngươi đã không thua Nhuế Phong năm ấy. Chỉ tiếc ngươi tài năng xuất chúng như vậy vì cái gì khăng khăng muốn tự tìm đường chết. Nếu như ngươi bằng lòng ẩn nhẫn mười năm nữa, thì có lẽ đã cùng bổn tọa luận đúng sai, chỉ đáng tiếc người phụ nữ ngu xuẩn này đã làm hỏng ngươi rồi.”

Trong giọng nói của ông ta mang theo sự đáng tiếc nói không thành lời.

Nhưng Nghiêm Thiệp không chịu yếu thế nói:

"Nếu như Phạm giáo chủ ông có thể gặp ta sớm hơn 20 năm, có lẽ cũng tránh được bại vong của hôm nay!”

"Hừ, ngươi là nói bổn tọa đã già rồi, không còn được như xưa sao?"

Phạm Mịch lạnh lùng nhìn Nghiêm Thiệp, trong nét mặt mang theo phẫn nộ.

Người lớn tuổi thường không hài lòng nhất là bị người khác chỉ ra họ già.

Cho dù là nhân vật như Phạm Mịch đây, cũng không cách nào ngoại lệ.

"Đúng vậy, ông đã già rồi, nên nhường đường cho người trẻ tuổi như ta rồi!"

Nghiêm Thiệp khiêu khích hắn, cả người đột nhiên phát ra khí thế kinh người, như một vầng thái dương, chấn động bốn phương tám hướng.

Phạm Mịch vô cùng tức giận, loan đao trong tay vung vẩy, ma tính bộc phát, sát khí vô biên bao phủ tứ phía, như muốn đem nhân gian hóa thành quỷ vực.

Đùng đùng!

Tầm mắt của Nhuế Ngọc cùng đám người Trí tuệ thiên vương chấn động, Nghiêm Thiệp và Phạm Mịch hệt như hai đường sao băng, đâm vào nơi cao nhất đại điện, sức mạnh cuồng bạo lấy nơi giao thủ của họ làm trung tâm, rồi lan rộng cả cung điện, làm mặt đất không ngừng rung lắc.

Rất nhanh, họ đã không thể nhìn rõ bóng người của hai người kia nữa, chỉ có đao khí vô cùng sắc bén, chưởng lực không ngừng mạnh mẽ từ trung tâm tràn ra, chấn động tứ phía.

Bóng người của Nghiêm Thiệp cùng Phạm Mịch hoàn toàn xen lẫn cùng một chỗ.

Họ không giống hai người mà giống như hai đốm lửa, hai tảng băng, dùng hình dạng không giống con người, phá hủy tất cả!

Một trận đấu đỉnh cao nhất đương thời, cho dù là quỷ thần cũng phải vì vậy mà biến sắc.

Trán của Nhuế Ngọc đã thấm đầy mồ hôi, ngay lúc này đây, nàng hoàn toàn không cách này tham gia vào trận chiến này, càng không thể giúp gì cho Nghiêm Thiệp, chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng.

Cũng chỉ có khoảnh khắc này, nàng mới ý thức được bản thân mình bất lực bao nhiêu. Còn thằng bé do chính nàng một tay nuôi lớn, so với nàng nhỏ hơn mười mấy tuổi kia, đã trưởng thành trở thành một người cường mạnh không ai sánh bằng.

Nghĩ đến lúc nảy hắn cản một màn kia trước người mình, tim nàng không nén nổi nảy sinh một loại rung động đặc biệt.

Không nhắc đến sự căng thẳng trong lòng nàng, ngay lúc này đây, trung tâm giao chiến, Nghiêm Thiệp đã đem công lực toàn thân vận dụng đến mức cao nhất, cả người nứt ra phóng ánh sáng kim ngân rực rỡ, giống hệt thần phật giáng thế.

Không thể không nói đến vị giáo chủ Ma Giáo sáu mươi năm xưng hùng, một thân tu vi quả thật là kinh thiên động địa.

Phối hợp Ma đao đao pháp bí truyền kia, sức chiến đấu của hắn tuyệt đối sẽ không yếu hơn Đinh Bằng sau khi đã luyện Thần đao trảm.

Bởi vì có lẽ về cảnh giới đao pháp thì Đinh Bằng vượt xa Phạm Mịch, nhưng về mặt tu vi, kinh nghiệm thì tuyệt đối không thể sánh bằng ông ta.

Cảnh giới chung quy chỉ là cảnh giới, quyết định thắng bại của trận chiến thì lại cần rất nhiều yếu tố, nó chỉ là một trong số đó. Cũng giống như Thiên cơ lão nhân, cảnh giới của ông ta tuyệt đối hơn Thượng quan kim hồng, nhưng cuối cùng vẫn chết dưới Long phụng song hoàn mà thôi.

So với Phạm Mịch, tứ chiếu thần công đại thành của Nghiêm Thiệp, có lẽ ở nội công không yếu hơn đối phương, nhưng những phương diện chiêu thức, kinh nghiệm này thì mãi mãi không đủ sức so sánh với những cái khác.

Tuy trong mười năm nay Nghiêm Thiệp cũng từng biết bao nhiêu lần cùng người khác sinh tử tàn sát. Nhưng so với Phạm Mịch thì hắn vẫn còn non lắm.

Giao chiến đến bước này, Nghiêm Thiệp cảm nhận được một luồng áp lực trước nay chưa từng có, sức mạnh của cái chết đã bao phủ hắn.

"Hay lắm, Phạm giáo chủ ông quả nhiên chưa từng khiến tôi thất vọng!”

Nghiêm Thiệp hờ hững nói thầm, hắn là một người tiếc mạng, nhưng hắn càng biết, ở trên thế giới này, tiếc mạng, nhưng hắn càng biết rõ, ở trên thế giới này, người càng sợ chết sẽ chết càng nhanh!

Trong nháy mắt, hắn buông lỏng phòng ngự toàn thân, ngưng tự công lực toàn thân vào đôi tay, điên cuồng đánh về phía trước.

Phạm Mịch không ngờ được Nghiêm Thiệp sẽ dùng nước cờ cùng hủy diệt này. Nhất thời chậm một nhịp.

Nhưng cuối cùng ông ta với kinh nghiệm phong phú, trong phút chốc liền kịp phản ứng, loan đao xoay chuyển, bảo vệ cơ thể mình.

Nhưng lúc này, khí huyết trong cơ thể của ông ta đột nhiên không thông, chân khí chưa kịp lưu chuyển.

"Vết thương của ông phát tác rồi!"

Nghiêm Thiệp chẳng có tí bất ngờ, đây vốn là chuyện nằm trong dự liệu của hắn.

Tứ chiếu thần công, không những có thể nội chiếu bản thân, càng có thể ngoại chiếu người khác, tình hình của Phạm Mịch hắn đã sớm nhìn ra.

Tình trạng vết thương của ông ta khi nào sẽ phát tác, chân khí của ông ta có thể nhanh lưu chuyển đúng chỗ cỡ nào, những điều này Nghiêm Thiệp đều đã sớm tính toán vô cùng chính xác.

Biết người biết ta, cho nên…… trăm trận trăm thắng!

Đoàng!

Kèm theo một tiếng vang cực lớn, tay phải của Nghiêm Thiệp ánh sáng vàng lấp lánh, đánh trúng ngực của Phạm Mịch.

Còn loan đao trong tay của Phạm Mịch cũng đâm trúng ngực của Nghiêm Thiệp, cách tim của hắn chỉ có một tấc.

Tình hình thế này đúng với tính toán của Nghiêm Thiệp.

Khoảng cách một tấc quyết định sống chết.

"Quan sát thật đáng sợ, tính toán thật đáng sợ, lòng dạ thật đáng sợ, ngươi thật sự rất giỏi......"

Đôi mắt của Phạm Mịch xám xịt nhìn chằm chằm Nghiêm Thiệp, nét mặt mang theo tia kinh ngạc và khâm phục.

Chỉ có sở hữu năng lực quan sát nhạy bén, mới có thể sắp xếp, phán đoán tình trạng cơ thể của ông ta; chỉ có năng lực tính toán tỉ mỉ nhất, mới có thể tính toán tất cả không sai tí nào; và chỉ có tâm lý bình tĩnh nhất, mới có thể bất chấp khoảng cách "một tấc"trong phút chốc hoàn thành phán đoán và tính toán. Sau đó dùng tính mạng đặt cược, cược thắng trận chiến này.

Nghiêm Thiệp sợ chết, hắn sở dĩ dám cược mạng, chính là vì hắn biết bản thân sẽ không thua, sẽ không chết!

Bình tĩnh và tỉ mỉ, đây chính là một trong những thiên tư của hắn.

Vì vậy hắn có cơ sở để tự tin, kiêu ngạo!

Bạn đang đọc Chư Thiên Đỉnh Phong (Dịch) của Ngưng Kính Thiên
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi thegoodboy12
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.