Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Trả tiền

Phiên bản Dịch · 2593 chữ

Chương 16: Trả tiền

Sau khi đi bộ qua con đường dài, Nguyên Thần Phi dừng lại trước một hương viên nhỏ. Đây chính là nhà của anh. Thế nhưng quay lại đây mục đích không phải là để về nhà, anh chỉ muốn tìm siêu thị dưới đó mà thôi. Siêu thị ở tầng dưới vẫn mở, nhưng trong đó về cơ bản là không còn gì.

Sự xuất hiện của các vị Thần mang đến sự hoảng loạn lớn cho công chúng, đồng thời suy thoái năng lượng khiến cả xã hội đình trệ, gây ra làn sóng mua hàng lớn trước nay chưa từng có. Đã ba ngày trôi qua, gần như tất cả các siêu thị ở các khu vực khác nhau đều bị người dân đổ xô đi mua bằng sạch, vật phẩm bị mua hết nhưng lại không bổ sung hàng hóa - Nhà máy không còn được sản xuất nữa, kéo theo việc vận chuyển cũng bị tê liệt.

Trên thực tế, tình trạng này sẽ không còn lâu nữa trước khi thế giới được cải thiện, bởi vì mọi người sẽ thấy rằng thực phẩm họ cần hay nước uống đều có sẵn ở tòa tháp, và năng lượng cũng có thể dùng các đồng tiền pha lê cung cấp. Tài nguyên vật chất sẽ không gây trở ngại cho xã hội, duy chỉ có nhũng loạn, mất trật tự là rắc rối lớn nhất trong thế giới mới.

Thế nhưng mọi người vẫn chưa ý thức được chỉ trong nay mai sẽ có tất cả những thuận tiện kể trên.

Việc thiếu tài liệu càng làm bùng lên nỗi sợ hãi của công chúng, cùng với sự hỗn loạn của luật pháp và trật tự chung, điều này càng gây ra bất ổn xã hội, dẫn đến cảnh tượng khi Nguyên Thần Phi đã gặp phải ban nãy.

Thêm vào đó, có một hiện tượng rõ ràng khác, đó là giá hàng hóa tăng vọt do thiếu nguyên liệu. Chỉ trong ba ngày, giá đã tăng gấp hai mươi lần. Nếu cứ như thế thì sẽ có nhiều người không thể mua được bất cứ thứ gì. Nguyên Thần Phi cất công tới đây là để tìm chủ siêu thị này.

Ông chủ siêu thị tên là Viên Hàn và cũng là chủ hộ của tiểu khu này. Do trước đây từng là hàng xóm của nhau nên cả hai cũng gọi là có quen thân từ trước, do vậy vừa tới Nguyên Thần Phi liền không quanh co rào trước đón sau mà vào thẳng đề:

- Tôi có ít hàng, siêu thị có thu mua không?

- Mua chứ sao lại không mua?

Viên Hàn mấy ngày nay vì chuyện thiếu hàng mà đau đầu khổ não hớn hở đáp lại.

Người bán hàng đương nhiên là chỉ mong bán được hàng, chỉ cần bán được liền vui vẻ ngay, thế mà không ngờ tới lại bị đứt mối hàng. Nếu như trong tay có tiền thậm chí rất nhiều tiền nhưng lại không có nơi nhập hàng thì còn có tác dụng gì?

Mặc dù bây giờ đang trong thời loạn thế, nhưng ngay cả ở những nơi hỗn loạn nhất thì vẫn có trật tự của nó. Nhiều thứ bị đội giá lên cao, đồng thời cũng có nhiều thứ đang mất giá. Ví dụ, tiền ngày càng trở nên vô giá trị, do đó Viên Hàn cầm một cục tiền trong tay cũng sốt ruột. Giờ đây lại có người sẵn sàng đổi tiền lấy hàng thì chẳng có gì tốt hơn thế.

- Hàng hóa ở trong nhà tôi, không nhiều, danh sách đây.

Nguyên Thần Phi nói rồi đưa tờ giấy ra.

Viên Hàn nhìn một lượt, mặc dù không nhiều nhưng cũng tạm được.

Ông nói:

- Hai mươi hộp mì ăn liền, mười hộp cháo bát bảo châu và hai trăm năm mươi cân gạo, gạo bây giờ cũng đáng đồng tiền bát gạo lắm, mười hộp đồ ăn vặt ... mười hộp sữa. Này anh bạn sao cậu có lắm đồ linh tinh thế?

- Thôi nhiều lời, ra giá đi nào.

Nguyên Thần Phi đáp gọn.

Những hàng hóa này tất nhiên là do anh mua tích trữ trước khi các vị Thần tới chỉ chờ thời cơ thích hợp rồi bán.

Viên Hàn tính toán một hồi rồi nói:

- Chỗ hàng này của cậu tôi tính hai mươi vạn nhân dân tệ được chứ?

Nguyên Thần Phi bĩu môi:

- Còn khướt.

Viên Hàn vội sửa lời:

- Cái cậu này hay nhờ, chỗ hàng hóa này của cậu ba hôm trước bán ra chưa tới một vạn tệ, giờ tôi mua lại với giá gấp đôi mà cậu cũng không hài lòng?

- Ba hôm trước ông cũng chẳng cần nhập hàng ở chỗ tôi.

Nguyên Thần Phi dùng lí lẽ đáp trả:

- Ông bước ra phố mà xem còn ai cung cấp hàng không? Các nguồn hàng đều cạn sạch rồi. Cũng chỉ có bây giờ người dân vẫn còn lương thực dự trữ, ông có tin là chỉ trong vài ngày nữa khi lương thực thực phẩm cạn kiệt người dân lên phố cướp lương thực không? Tiền ư? Đến lúc ấy tiền chì là đống giấy lộn mà thôi!

Viên Hàn không ngờ Nguyên Thần Phi lại "trắng trợn" như vậy liền ngại ngùng nói:

- Người anh em cũng sáng suốt thật đấy, đã biết vậy rồi thì cậu còn bán hàng cho tôi làm gì?

Nguyên Thần Phi đáp:

- Cái này không cần ông bận tâm, chắc giá, một trăm hai mươi vạn nhân dân tệ, bán hay không bán nói một câu?

- Cậu cướp tiền à?

Viên Hàn nhảy dựng lên.

Nguyên Thần Phi lắc đầu rồi thở dài:

- Ông không cần thì thôi, người xếp hàng mua còn một đống cơ.

- Đừng, đừng mà!

Viên Hàn vội vàng nói:

- Thương lượng thêm chút có được không?

Nguyên Thần Phi vẫn kiên quyết lắc đầu.

Anh không cố tình hớ Viên Hàn. Cho dù sau này lương thực không thiếu nhưng đồng tiền sẽ không ngừng rớt giá. Bởi người dân sẽ dùng Bạch Tinh thay thế cho đồng tiền bây giờ. Chẳng bao lâu nữa, tiền giấy do chính phủ phát hành sẽ hoàn toàn mất đi ý nghĩa lưu thông vốn có của nó. Nguyên Thần Phi bán lương thực cho ông chủ siêu thị cũng chỉ vì muốn giúp người ta mà thôi, đồng thời cũng không muốn nhìn cảnh Viên Hàn trữ tiền tới lúc nó hoàn toàn mất hẳn giá trị thì thôi.

Thế nhưng Viên Hàn xem ra vẫn chưa từ bỏ. Sau nhiều lần trả giá và không có kết quả, Viên Hàn cuối cùng đã bỏ ra ba mươi vạn tệ nhưng lại không dám mua hết toàn bộ. Nguyên Thần Phi cũng chẳng ép ông ta, xong việc liền rời đi đến một số siêu thị khác và bán phần còn lại của hàng hóa mới rời đi.

Sau khi ra khỏi tiểu khu, Nguyên Thần Phi đi tới con cầu Trung Đô. Cây cầu này nằm ở vị trí thành Tây, trước khi xảy ra chuyện anh đã vay tiền nặng lãi tại nơi này. Anh bán đồ cũng chính là để trả lại số tiền vay trước đó. Bước tới nơi cho vay nặng lãi anh liền bước vào.

- Ố? Là cậu sao?

Người được gọi là anh Bưu vẫn nhận ra Nguyên Thần Phi.

- Tôi tới để trả nợ.

Khi vay tiền đã nói rằng vay một tuần rồi trả, thực ra phải tới tối mới là thời hạn trả nợ nhưng Nguyên Thần Phi giờ đây chẳng quan tâm nữa. Anh mang tiền mặt nóng hổi tới rồi vứt xuống trước mặt đối phương đáp gọn:

- Một trăm vạn, ngươi đếm đi.

Ban đầu Nguyên Thần Phi vay một trăm vạn nhưng trên thực tế họ chỉ đưa cho anh chín mươi lăm vạn và trong đó tiền lãi là năm vạn nên anh tính chung đưa gộp một lần thành một trăm vạn.

Chỉ trong vòng một tuần mà tiền lãi những năm vạn, quả là đáng sợ. Nhưng trên thực tế thì cơn ác mộng khi vay nặng lãi mới chỉ bắt đầu. Giai đoạn về sau mỗi ngày lãi tăng lên năm phần trăm và cứ thế tăng mãi không giới hạn, do đó vay lãi cao thực sự có thể biến một phú ông tán gia bại sản trong nháy mắt. Cũng có lẽ vì Nguyên Thần Phi trả lại tiền trong thời hạn lại trả vào thời điểm này khiến cho anh Bưu khó chịu ra mặt. Anh ta nhìn một lượt chiếc túi đen nặng trịch trước mặt rồi nói:

- Một trăm vạn? Chú đang đùa với anh đấy hả?

Nguyên Thần Phi vẫn bình tĩnh mặt không đổi sắc:

- Anh Bưu có ý gì vậy? Đã nói là vay một tuần và tiền lãi là năm vạn, lúc vay trừ trước năm vạn, một tuần sau trả đủ một trăm vạn. Tiền nong sòng phẳng rõ ràng.

- Nói thì nói vậy, nhưng cậu đâu có nói là một trăm vạn của tuần trước với một trăm vạn bây giờ không giống nhau? Lúc tôi đưa tiền cho cậu thì một trăm vạn đủ để mua một căn nhà bốn mươi mét vuông đấy. Còn giờ thì sao? Ngay tới cái hố xí cũng không mua nổi!

Nguyên Thần Phi mỉm cười đáp:

- Đó không phải chuyện của tôi. Chẳng nhẽ anh không cho tôi vay mà để lại chỗ anh thì tiền sẽ tự sinh tiền chắc?

Anh Bưu lập tức đáp trả:

- Hai chuyện đó hoàn toàn khác nhau. Tiền để chỗ tôi mà bị khấu hao đi thì tôi vẫn vui vẻ, thế nhưng tới tay cậu lại thành mất giá thì phải đền cho tôi.

Nguyên Thần Phi cũng bị cái logic mãnh liệt kia đánh gục liền cười nói:

- Lần đầu tiên, tôi nghe rằng tiền vay không được tính trên cơ sở lãi suất mà lại bị tính giá cao hơn ngất trời, thế gọi là lạm phát đấy.

Anh Bưu gõ tay lên quầy phát ra tiếng ầm ầm giòn tan, đồng thời giở giọng giang hồ:

- Đứng ở đất của ta thì phải theo quy tắc của ta.

Liền sau đó đám đàn em của anh ta liền nhao nhao ra:

- Thằng nhãi, mở to mắt ra một tí, anh Bưu của chúng ta là dân chuyên nghiệp đấy.

Hẳn là một người có Nghề luôn.

Nguyên Thần Phi quay sang nhìn anh Bưu. Có những đạo cụ có thể nhìn thấy danh tính và cấp bậc của chuyên gia, nhưng nó chưa xuất hiện, vì vậy có một số điều không nói thì cũng không ai thực sự biết. Nhưng đối với xã hội đen thì họ lại có cái mũi rất nhạy cảm với sự biến hóa của thời cuôc.

Việc gì phải dùng đến bạo lực, máu me đầm đìa thì đó là việc xã hội đen thích nhúng tay vào.

Do đó, trong nhiều tiểu thuyết kể về ngày tận thế thường có những chi tiết như ngày tận thế xuất hiệt bóng tối hoành hành, nhân loại tham nhũng, và những điều đó không hoàn toàn vô lý. Ngoài hoàn cảnh bi thảm do thời đại tạo ra, một yếu tố quan trọng khác là trong thời đại như vậy, càng ác sẽ càng mạnh.

Anh Bưu thực sự là người có Nghề sao?

Nguyên Thần Phi cũng không biết nữa mà anh cũng chẳng bận tâm chỉ lạnh nhạt đổi giọng đáp:

- Là người có nghề nghiệp chứ gì? Nếu ngươi đã thích nghi kịp với môi trường mới thì tốt hơn hết không nên ở lại nơi này lãng phí thời gian mới phải.

Anh Bưu cáu tiết gắt:

- Kệ cm tao, mày ít nhiều lời đi, trả thêm tám vạn thì coi như mày hết nợ, bằng không theo tiền lãi kì sau mà tính.

- Nếu như ta không trả thì ngươi làm gì?

- Nguyên Thần Phi hỏi lại.

Anh Bưu lắc đầu:

- Vậy thì để một cánh tay ở lại đây.

- Một cánh tay chứ gì?

Nguyên Thần Phi nghĩ ngợi rồi gật đầu:

- Ok!

Bắt đầu từ lúc anh thốt ra từ "ok" thì tiếng chuông báo hiệu cuộc chiến giữa hai phe liền bắt đầu.

Ánh đao sáng lóa vụt lên cùng với máu me bắn ra dữ dội, theo sau đó là một tiếng gào thê lương đau đớn vang lên. Đó là tiếng anh Bưu nắm rịt lấy cánh tay mình kinh hô lên. Tay của anh ta bị chém ngọt một đường khiến nó rơi ra trong tích tắc.

- Tay của ta! Tay của ta!

Anh Bưu hét to lên.

Những người còn lại tận mắt chứng kiến cảnh đó sợ xém chết, ai nấy nhất loạt lùi xuống hoảng hốt tột độ nhìn Nguyên Thần Phi.

Anh chỉ cầm đao đứng bất động một chỗ rồi nhìn vào cánh tay bị đứt lìa của anh Bưu, dáng bộ Nguyên Thần Phi có vẻ vẫn chưa thỏa mãn, dọa cho loạt người có mặt ở đó mặt mày tái mét.

Thực chất bọn họ không hề biết rằng Nguyên Thần Phi không phải đang thỏa mãn, anh chỉ đang cố gắng thích nghi mà thôi. Nếu lúc này chạm vào ngực anh sẽ phát hiện ra tim của Nguyên Thần Phi đập mạnh tới độ chỉ chực nhảy ra khỏi lồng ngực.

Anh căng thẳng vô cùng.

Dù có như thế nào thì đây cũng là lần đầu anh đối phó với một con người. Giết hơn ngàn con vật nhưng đây là lần đầu anh làm vậy với người.

Đạo đức và luật lệ của thời đại cũ vốn nằm sâu trong trí óc dẫu sao chưa thể bị xoá sạch trong ba ngày. Trật tự của quá khứ vẫn trói buộc khiến anh chưa thể coi luật pháp là không tồn tại được.

Thế nhưng Nguyên Thần Phi bắt buộc phải làm vậy bởi anh biết tương lai sau này diễn ra như thế nào và anh buộc phải làm quen với thế giới mới. Do đó anh cứ thế nhìn chằm chằm không rời mắt khỏi cánh tay bị chém rời kia rồi dần khôi phục lại tâm trạng của mình. Trái tim như bị bóp nghẹt, nhưng ngoài mặt lại cố tỏ ra bình thản.

Phải mất một lúc Nguyên Thần Phi mới thoát ra được khỏi tình cảnh tồi tệ ấy. Sau đó lấy luôn quần áo của anh Bưu lau vết máu trên thanh đao. Động tác chậm rãi mà chính xác. Lúc này anh mới cất tiếng nói:

- Tay gửi trả ngươi rồi đấy, hết nợ nhé?

- Hết rồi, hết rồi, hết rồi!

Anh Bưu mồ hôi túa ra đầy mặt đau đớn gật đầu.

Lúc đó Nguyên Thần Phi mới rời đi.

Bước ra khỏi cửa vài bước bỗng như sực nhớ ra điều gì liền đột ngột dừng lại rồi cứ đứng đó như trời trồng.

Anh cứ đứng đó mãi một hồi lâu rồi trầm tư suy nghĩ, bỗng nhiên nói:

- Cứ thấy có gì đó sai sai, giờ mà bỏ đi thì khác gì thả hổ về rừng, không phải chuyện hay... chi bằng diệt cỏ tận gốc, trừ sạch hậu họa về sau.

Vừa dứt lời liền quay lưng lại vung đao lên!

Bạn đang đọc Chư Thần Du Hí (Dịch) của Duyên Phận
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Cẩuca
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 34

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.