Chủng điền văn vai chính vs ác độc thiếu đông gia
“ Kinh thành thật đúng là ngày càng náo nhiệt .” Nhan Ngọc Khanh nhìn qua cửa sổ trên xe ngựa nói .
Tiểu Thúy một bên thay hắn tước hoa quả , đáp : “ Dạ phải . Dưới chân thiên tử , thịnh thế phồn hoa a .”
Bắt lấy miếng táo bỏ vào miệng , Nhan Ngọc Khanh mỉm cười : “ Nha đầu ngươi từ khi nào đã học được văn thơ như vậy a .”
“ Còn không phải nhờ thiếu gia ngài dạy dỗ sao ?” Tiểu Thúy lém lỉnh cười .
Chẳng mấy chốc xe ngựa đã dừng trước phủ . Nhan Ngọc Khanh vừa mới xuống xe thì đã bị người ôm lấy .
“ Hài nhi , mẫu thân nhớ ngươi muốn chết đi được . Ngươi xem , xem người gầy đi nhiều quá . ”
Nhìn ôm hắn khóc nức nở phụ nhân , Nhan Ngọc Khanh bất đắc dĩ nói : “ Nương , hài nhi vẫn ổn mà .”
“ Hai mẹ con đừng đứng đó . Mau vào nhà đi . Thật chẳng ra thể thống gì cả .”
Luôn bị coi là phông nền Nhan lão gia mở miệng . Còn đứng bên cạnh hắn Nhan đại thiếu gia vẫn tiếp tục đương phông nền hảo .
“ Phụ thân . Đại ca .” Nhan Ngọc Khanh buông ra Nhan mẫu , rồi đối với cha cùng huynh trưởng hành lễ .
Nhan đại ca gật đầu : “ Ngươi đi đường xa chắc đã mệt mỏi . Có gì vào nhà rồi hãy nói .”
Đợi đến khi vào nhà , Nhan Ngọc Khanh bị Nhan phu nhân bắt lấy không thôi .
Hỏi han đủ điều , Nhan Ngọc Khanh không hề mất kiên nhẫn mà ôn nhu nhất nhất giảng hết cho nàng .
Đợi đến khi dùng xong ngọ thiện . Nhan lão gia cho người người hầu lui xuống hết .
“ Ngọc Lang a ! Ngươi xem , ngươi năm nay cũng đã 20 rồi . Hôn nhân đại sự vẫn là nên định ra thì hơn .” Nhan lão gia thấm thía nói .
Nhất thời trong phòng không khí căng chặt .
Nhan đại ca : “ Linh Viễn đại sư đã nói , đợi khi ngươi hai mươi tuổi thì kiếp nạn đã qua , có thể hồi phục lại ngươi ca nhi thân phận .”
“ Chuyện này ?” Nhan Ngọc Khanh có chút khó xử . Hắn bây giờ không muốn thành thân .
Hiểu con không ai bằng mẹ . Nhan phu nhân đã nhìn ra được hắn cự tuyệt ý tứ liền vội vàng .
“ Ngọc Lang , nương biết ngươi khó xử . Nhưng chuyện hôn nhân không thể lại chậm trễ nữa . Chẳng lẽ ngươi định sống cô đơn nốt cuộc đời còn lại sao hả ?”
“ Phải đó Ngọc Lang . Ta cùng cha mẹ đã nói hảo . Đợi đến ngày phụ thân mừng thọ , liền đem ngươi ca nhi thân phận nói ra ngoài . Lúc sau thì công khai kén rể .”
Thực lòng Nhan đại ca có chút không nỡ . Nhưng lại không có cách nào khác cả . Nhân gia ca nhi 15 , 16 tuổi đã lên kiệu hoa . 17 tuổi còn ở nhà thì bị đồn thổi lên rồi . Huống chi đệ đệ lại đã 20 .
Dù luyến tiếc nhưng hắn không muốn nhà mình đệ đệ bị người ta nói ra nói vào .
Bởi vì lúc mang thai Nhan Ngọc Khanh thời điểm Nhan phu nhân sinh non làm cho đứa bé sinh ra yếu ớt vô cùng .
Linh ẩn tự Linh Viễn đại sư còn phán định đứa bé này chỉ sợ nuôi không được . Muốn cứu thì chỉ có thể để nó cải trang nam tử , đợi đến khi hai mươi tuổi mới được đổi lại . Như vậy mới bảo toàn tính mạng .
Nhan gia nhất mực nghe lời , đem Nhan Ngọc Khanh như là nam nhân nuôi lớn .
Mấy tháng trước là hắn 20 tuổi sinh thời . Toàn thể Nhan gia lo sợ hãi hùng . Đến bây giờ mới an tâm .
Không chỉ vậy biết được nhi tử ngày càng khỏe mạnh , thậm chí nốt ruồi ngày càng đỏ thắm . Nhan phu nhân vui mừng khôn xiết .
Bất quá , thoát khỏi tính mạng an nguy lại lo lắng hắn chung thân đại sự . Nhan Ngọc Khanh tuổi đã lớn , thực sự là nàng muốn mà cũng không giữ được .
Tuy rằng nhà bọn họ gia thế hiển hách nhưng mà vẫn sợ Nhan Ngọc Khanh ở nhà chồng chịu ủy khuất . Thậm chí Nhan phu nhân bây giờ ao ước , nhị nhi tử thực sự là nam nhân thì tốt biết mấy .
Nhan Ngọc Khanh biết được người nhà lo lắng . Nhưng trong lòng hiện tại thực sự là vô cùng rối rắm khiến hắn không biết phải thế nào .
“ Cha , nương , đại ca . Chuyện công bố ta ca nhi thân phận thì thực sự không có gì . Nhưng chuyện cưới hỏi có thể để lại một thời gian nữa sao ?”
Nhìn nhi tử khẩn cầu ánh mắt , Nhan lão gia cũng gật đầu : “ Được rồi . Chuyện thành thân ngươi cũng đừng lo nghĩ quá nhiều . Đợi đến khi tìm được ý trung nhân thì tới tìm cha , dù bạt mặt già này thì cha có sẽ giúp ngươi như ước nguyện .”
Nhan phu nhân cùng Nhan đại ca cũng không nói gì nữa . Dặn dò hắn mấy câu rồi khiến cho hắn trở về phòng nghỉ ngơi .
Hôm nay Nhan Ngọc Khanh nổi hứng xuất phủ đi dạo . Nhìn kinh thành náo nhiệt phồn hoa , thực sự khiến lòng người phơi phới .
“ Công tử , ngài xem đằng trước là Trân Bảo Các , trang sức ở đó là nhất đẳng . Còn bên kia Vạn Y Lâu , y phục tại nơi đó rất được hoan nghênh . Thậm chí trong cung các vị nương nương cũng đặt may đồ ở đó .”
“ Đi xa hơn nữa là Tụ Thiện Lâu quán trọ nổi tiếng nhất kinh thành . Nghe nói gần đây mới tới thêm đầu bếp , đồ ăn phương thức mới lạ vô cùng .”
Tiểu Thúy chạy nhảy đằng trước , miệng ríu rít không ngừng cho hắn giới thiệu .
Nhan Ngọc Khanh thấy nàng còn nhỏ cũng không khỏi có chút cưng chiều , để mặc cho nàng như vậy vượt quy củ .
Này một buổi sáng Nhan Ngọc Khanh đã đi dạo gần hết nửa kinh thành . May mà bên người hắn còn có mấy nô bọc theo theo hầu , nếu không bọn họ mua nhiều đồ như vậy cũng không biết làm sao mang về .
Tiểu Thúy : “ Công tử , chúng ta tới trước Tụ Thiện Lâu dùng ngọ thiện đi .”
“ Phu nhân đã về nhà ngoại gia , lão gia cùng đại thiếu bây giờ cũng không ở trong phủ .”
Nhan Ngọc Khanh gật đầu : “ Được , chúng ta vào trước đi .”
Bọn họ vừa mới tới cửa thì đã có tiểu nhị chạy ra niềm nở :
“ Nhị vị khách quan xin mời vào . Hoan nghênh nhị vị tới bổn tiệm .”
Tiểu nhị thấy hắn ăn mặc bất phàm , bên cạnh còn có kẻ theo hầu hạ liền biết là người có tiền vì vậy rất hăng hái cho hắn đánh tiếp đón .
Tiểu Thúy ném cho hắn một lượng bạc nói : “ Cho ta nhất phòng chữ thiên . Đem các ngươi chiêu bài dọn hết lên đi .”
“ Dạ , dạ , tiểu nhân lập tức đi ngay . Vị này công tử xin mời đi lên trên này .”
Đăng bởi | MẫuĐơnĐình |
Thời gian | |
Lượt thích | 1 |
Lượt đọc | 12 |