Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chủng điền văn vai chính vs ác độc thiếu đông gia

Tiểu thuyết gốc · 2956 chữ

" có gì từ từ nói , ngươi cần gì phải động thủ chứ ?" Thẩm Tử Du chắn trước mặt thôn trưởng , hung hăng trừng Chu Đại Phát .

Chu Đạt Phát liếc nhìn Thẩm Tử Du thân hình , sau đó lộ ra đáng khinh mỉm cười :" Mỹ nhân nhi ,có muốn hay không đi theo gia . Gia bảo đảm về sau sẽ khiến người ăn sung mặc sướng ."

Thẩm Tử Du nhìn hắn bộ dạng , quả thực rất muốn ói . Hạ Thời Triệt cũng vội vàng chạy tới hắn bên người , khí khái lẫm liệt nói :" Lập tức cút khỏi đây , nếu không đừng trách ta vô tình ."

Chu Đại Phát liếc nhìn Hạ Thời Triệt tự như đang đánh giá một món đồ vật :" Tiểu bạch kiểm , ta khuyên ngươi biết điều một chút . Nếu không lão tử nhất định đánh cho ngươi đến cha mẹ cũng nhận không ra ."

" Ngươi " Hạ Thời Triệt nghe vậy thì tức giận vốn muốn xông lên lại bị thôn trưởng ngăn cản ." Công tử đừng mà , ngài đừng có làm việc gì dại dột ."

Hạ Thời Triệt :" Lão nhân gia , ngươi buông ta ra . Để ta cho tên ác bá kia một bài học ."

Nói , hắn dãy dụa xông lên nhưng lại bị thôn trưởng giữ chặt lấy . Thẩm Tử Du nhịn không được khuyên bảo :" Hạ công tử huynh bình tĩnh , đừng như vậy kích động . Hắn ta người đông thế mạnh , chúng ta không làm gì được đâu ."

Thẩm Tử Du kiêng dè nhìn Chu Đại Phát sau lưng đám người .

" Sợ gì chứ . Ta sẽ đi báo quan trị tội ngươi ." Hạ Thời Triệt hung hăng đe dọa .

Chu Đại Phát nghe vậy thì phá lên cười . " Tiểu tử , ngươi dựa vào cái gì mà muốn cáo ta chứ hả ?"

" Đương nhiên là tố cáo ngươi hoành hành ngang ngược , làm nhiều việc ác , ức hiếp dân lành ." Hạ Thời Triệt nói .

" Ta làm gì a ." Chu Đại Phát cợt nhả .

Thẩm Tử Du cũng không nhịn được hắn cà lơ phất phơ bộ dạng :" Ngươi đem tô thuế tăng lên đến sáu thành không phải là muốn hại chết chúng ta còn gì nữa ."

Thẩm Tử Du phen này lời nói quả thực là nói lên hết nỗi lòng của dân làng .

Chu Đại Phát kinh thường nhìn hắn : " Nơi này đất là của nhà ta thiếu đông gia , nhà ta muốn tăng bao nhiêu thì tăng , liên quan gì đến ngươi chứ . Nếu bọn họ không muốn thuê bọn ta cũng đâu có cưỡng ép . Phải không ? Ha hả . . ."phía sau hắn lâu la cũng cười phá lên .

" Ngươi thật là quá đáng !" Hạ Thời Triệt đầu muốn bốc khói. Sắn lên tay áo định nhào vào cho hắn một trận . Thẩm Tử Du cùng trưởng thôn thấy vậy thì lập tức ôm chầm lấy hắn .

" Công tử cậu bình tĩnh một chút đi ."

" Đúng đó loại người này không đáng để cậu làm vậy đâu ."

" Tránh ra , các người tránh ra ." Hạ Thời Triệt vùng vẫy mãnh liệt . Đem ôm tay hắn trưởng thôn thật mạnh đẩy ra .

" Á" " Trưởng thôn ! Cẩn thận ."

Lúc trưởng thôn ngã xuống có một xe ngựa đang phóng tới . Mọi người sợ hãi la thất thanh .

" Hí "

Phu xe nhìn trước mặt đột ngột ngã xuống thì vội vàng kéo dây cương thắng gấp .

Thôn trưởng hai tay bưng mặt , thấy hồi lâu vẫn chưa có dự định đau đớn liền mở mắt ra , xe ngựa dừng ngay tại hắn trước mặt , đồ đạc phía sau xe ngổn ngang rơi xuống đất .

" Thôn trưởng , ngài có sao không ?" các thôn dân nhanh chóng chạy tới đỡ ông dậy .

Thôn trưởng vỗ ngực , " Không sao , không sao ."

" May mắn quá ."

" Ông trời phù hộ ."

Mọi người nhìn trước mặt lão nhân bình an vô sự thì cảm thán . Có mấy đứa trẻ vì cảnh này mà sợ hãi khóc nức nở .

" Thiếu gia , thiếu gia , ngài có sao không ?" Đột nhiên có một nha hoàn từ phía sau chạy lại xe ngựa trước mặt , bộ dạng nóng vội lo lắng .

Lúc này mọi người đều đưa mắt nhìn về phía xe ngựa . Chiếc xe ngựa rất lớn , trạm trổ điêu khắc hết sức tinh tế chắc chắn không phải người thường gia .

Trưởng thôn có chút sợ hãi , đụng chạm quý nhân , e rằng mạng già này sắp không giữ nổi .

" Thiếu gia ngài không có việc gì đấy chứ ?" Tiểu nha hoàn không thấy nhà mình chủ nhân đáp lại thì hoảng sợ , đang định nhảy lên xe thì bên trong đột nhiên phát ra tiếng nói .

" Ta không sao ."

Tiếng nói trong veo như dòng suối , ôn nhu tựa ngọc ấm vang lên . Tiếp đó là một bàn tay thon dài ngọc ngà vươn ra .

Mọi người đột nhiên cảm giác như ngừng thở , hồi hộp nhìn bàn tay kia chủ nhân bước ra .

Chỉ thấy tiểu nha hoàn nhanh chóng đỡ lấy kia bàn tay , bên cạnh phu xe cũng vội vàng kéo lên màn che .

Một nam tử bước ra , nam tử mặt quan như ngọc , diễm lệ vô song , ngũ quan tinh xảo đến không thể bắt bẻ . Ba ngàn sợi tóc mềm mại rũ sao lưng , nguyệt bào thắng tuyết không dính bụi trần , làm người ta cứ ngỡ là trích tiên hạ phàm .

Mọi người chằm chằm nhìn cái này tuyệt sắc nam tử đến ngẩn ngơ . Tuyệt sắc mỹ nam Nhan Ngọc Khanh không để tâm đến người khác ánh mắt . Tự chỉnh lại mình bị rối loạn y quan cùng đầu tóc . Cũng không phải lần đầu bị vây xem a .

" Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì ?" Nhan Ngọc Khanh hướng về phu xe hỏi . Phu xe cung kính đáp :" Thưa công tử , vừa rồi là do vị này ông lão đột nhiên ngã xuống giữa đường nên ..." nói đến đây , phu xe có chút ngập ngừng .

" Được rồi " Nhan Ngọc Khanh xua tay sau đó quay về phía trưởng thôn :" Lão bá ngươi có sao không ?"

Trưởng thôn nhất thời có chút ngượng ngùng , bản thân từ nãy đến giờ đều nhìn vị này như tiên công tử . " Không sao , không sao . Lão nhân không sao , đa tạ công tử quan tâm ."

Nhan Ngọc Khanh gật đầu , đang định xoay người bước vào xe ngựa thì đột nhiên có tiếng nói vang lên .

" Người đâu đem cái này nam nhân bắt hồi phủ cho gia ." Chu Đại Phát oai phong ra lệnh cho đám sai vặt .

Thế là phía sau hắn đám người lập tức xông lên định bắt Nhan Ngọc Khanh nhưng bị hắn mấy cái hộ vệ ngăn chặn lại .

" Ngươi định làm gì ?" Nhan Ngọc Khanh mắt lạnh nhìn hắn . Chu Đại Phát cười :" Mỹ nhân , gia chính là coi trọng ngươi , ta mang ngươi về làm ta thập tam phòng tiểu thiếp có được không ."

" Câm miệng " tiểu nha hoàn tức giận mắng .

Nhan Ngọc Khanh ngữ khí bình tĩnh nói :" Vị này công tử nhận sai người , tại hạ là nam nhân đâu ." Ngữ khí vẫn tựa như ôn ngọc , mà che giấu tại liễm diễm đào hoa con mắt là sắc lạnh khinh người .

" Gia quản mẹ nó ngươi là nam nhân , nữ nhân vẫn là ca nhi . Chỉ cần gia thích là được rồi . Bọn bay còn đứng đấy làm gì nữa , mau bắt người ." Chu Đại Phát lộ ra háo sắc biểu tình .

Nhất thời tình thế có chút hỗn loạn , Nhan Ngọc Khanh hộ vệ cùng đám kia sai vặt đánh nhau túi bụi . Rất nhanh , Chu Đại Phát lâu la bị đều bị đánh như đầu heo bộ dạng .

" mẹ nó , ngươi cho gia dừng tay , không được tới đây ." Chu Đại Phát có chút sợ hãi đang định bỏ chạy thì lại bị một hộ vệ ngăn lại .

" Thả ta ra , các ngươi thả ra ."

"Bang ~"

Chu Đại Phát bị đánh một cái tát vang dội .

" Ngay cả nhà ta thiếu gia cũng dám động ngươi quả nhiên là chán sống mà ." Tiểu nha hoàn căm ghét nhìn hắn .

Dân chúng Thanh Hà trấn nhìn Chu Đại Phát bị đánh thì trong lòng không khỏi sảng khoái . Đáng đời Chu Đại Phát lâu nay luôn ức hiếp bọn họ , giờ thì đá phải ván sắt rồi .

Nhất thời tất cả đều dùng sung sướng khi người gặp họa ánh mắt nhìn hắn .

Chu Đại Phát kịch liệt giãy dụa :" Thả ta ra các ngươi có biết ta là ai không hả ?"

" Ngươi là ai ?" tiểu nha đầu khinh thường hỏi .

Chu Đại Phát trả lời :" Nhà ta thiếu đông gia chính là toàn vùng này ông chủ lớn , ngay cả huyện thái gia cũng phải nể mặt ba phần . Các ngươi khôn hồn mà đem ta thả ra , ta đại nhân đại lượng tha cho các ngươi một mạng ." Hắn vừa kiêu căng , vừa đe dọa nói .

" Hảo , thực hảo ." Nhan Ngọc Khanh bật cười :" Là Nhan gia cẩu nô tài a ! Tiểu Thúy đem tên cẩu nô tài này giải lên quan phủ cho ta ."

" Tuân lệnh thiếu gia ." Tiểu Thúy vẻ mặt nghiêm túc gật đầu . Sau đó quay sang nhìn đám hộ vệ :" Đem hắn giải đi ."

Chu Đại Phát thấy vậy thì kêu la càng thêm lợi hại :" Các ngươi làm sao dám . Mau thả ta ra có nghe thấy không ."

" Xì " Tiểu Thúy phì cười , bộ dạng đanh đá chống eo hất cằm :" Làm sao dám ? Mở mắt chó của ngươi mà nhìn cho kĩ , nhà ta công tử chính là Thanh Hà trấn thiếu đông gia , ngươi chẳng qua là nhà ta một nô tài lại dám bất kính với chủ nhân như vậy thì xem có đáng chết không ."

" Không cần nói nhiều , đem hắn mang đi ."

Thế là tất cả dân chúng ở đây đều trố mắt nhìn Chu Đại Phát bị mang đi . Thẩm Tử Du đầu óc nhanh nhạy đã nghĩ ra được tám chín phần mười sự việc . Mắt thấy Nhan Ngọc Khanh chuẩn bị rời đi liền nhanh chóng chạy lại hướng hắn quỳ xuống .

" Thiếu đông gia ngài nhất định phải làm chủ cho chúng tôi . Chu Đại Phát nhân lúc ngài vắng mặt liền lấy ngài danh nghĩa đem chúng tôi bóc lột đủ đường . Xin ngài nhất định phải làm chủ a ."

Mấy người dân ở đây cũng không phải ngốc tử , chẳng qua là chưa lấy lại tinh thần thôi , thấy Thẩm Tử Du quỳ xuống liền vội vàng quỳ theo .

" Thiếu đông gia , kính xin ngài làm chủ cho chúng tôi ." Tất cả trăm mặt một lời khóc lóc cầu xin rồi kể tội Chu Đại Phát .

Nhan Ngọc Khanh mở miệng trấn an :" Nhị vị yên tâm , ta nhất định đem chuyện này làm rõ , nếu tên kia cẩu nô tài làm sai , ta nhất định sẽ đền bù xứng đáng cho các vị . Xin các vị đứng lên , rồi theo ta lên nha môn đối chất ."

Mọi người nghe được hắn phen này lời nói liền vui sướng trong lòng không ngừng dập đầu tạ ơn .

Nhìn trước mặt tình huống , Nhan Ngọc Khanh lần đầu tiên cảm thấy có chút lúng túng . Cũng may là có Tiểu Thúy thay hắn trấn định bọn họ .

" Được rồi nhị vị đứng lên đi , chúng ta lập tức lên nha môn phân xử ."

" Hảo "

" Mau đi thôi , đi nhanh "

Mọi người dồn dập nối đuôi nhau đi tới nha môn .

Nha môn

" kẻ dưới công đường là ai mau thành thật khai báo . " huyện lệnh mở miệng .

Nhan Ngọc Khanh đoan chính quỳ dưới công đường . " khởi bẩm đại nhân , thảo dân họ Nhan , tên Ngọc Khanh vốn là Thanh Hà trấn đại địa chủ . Mấy năm nay buôn bán xa nhà nên việc cai quản nơi này đều giao cho quản gia Chu Lão Tứ . Mỗi năm cho người ta thuê đất , tuy nhiên tại hạ đều chỉ thu 3 thành tô thuế nhưng hôm nay trở về lại được cho biết là Chu Lão Tứ lấy thảo dân danh nghĩa thu tận 6 thành hơn nữa còn làm đủ mọi chuyện sai trái , kính xin đại nhân làm chủ cho ."

" Phải đó , đại nhân , ngài nhất định phải phân xử ."

" Bao lâu nay chúng thảo dân bị Chu Đại Phát hành hạ nhiều lắm đại nhân ơi ."

" Đại nhân ...."

Tiếng than khóc của bá tánh Thanh Hà trấn nỉ non vang lên , khiến người nghe không khỏi não lòng .

" Được rồi , chuyện này bản quan nhất định sẽ làm cho ra lẽ . Trả lại công bằng cho tất cả các ngươi ." Huyện thái gia cương quyết nói .

Ông từ lâu đã đối với Chu gia cha con bất mãn , ngại nhân gia là toàn trấn ông chủ lớn lên không tiện xen vào . Nay có cơ hội trừ gian diệt ác , hắn như thế nào bỏ qua đâu .

" Nhan Ngọc Khanh ngươi có chứng cứ gì chứng minh ngươi chính là Thanh Hà trấn đại địa chủ ."

Nhan Ngọc Khanh trả lời :" khởi bẩm đại nhân , thảo dân có kim ấn làm chứng cùng với giấy tờ nhà đất ."

Thị vệ đem giấy tờ trình lên quan huyện , huyện lệnh nhìn này đó đồ vật thực sự nội tâm vui sướng không ngừng . Nhưng bên ngoài vẫn có tỏ ra uy nghiêm .

" Chu Đại Phát , ngươi còn gì để nói ."

Quỳ dưới công đường , Chu Đại Phát vô cùng sợ hãi , không ngừng lắc đầu phủ định :" Đại nhân làm chứng , tiểu nhân là bị oan . Tất cả những gì tiểu nhân làm đều vâng theo lệnh của thiếu đông gia mà thôi ."

" Nghe theo ta ?" Nhan Ngọc Khanh kinh thường " ngươi ngay cả ta gương mặt đều không biết , còn nói là nghe theo lệnh ta ."

" Bao lâu nay đều là ngài gửi thơ lệnh tới ." Chu Đại Phát cãi lại .

" nếu vậy thì ngươi đem thư tín ra đây để làm chứng đi ."

" Ta .... ta ....!" Chu Đại Phát nhất thời lúng túng : " Ta làm mất rồi , phải ta làm mất rồi ."

" Hừ ! Bản quan thấy ngươi là có tật giật mình thì hơn . Chu Đại Phát , bản quan khuyên ngươi là nhận tội đi . Nếu không , bổn quan chỉ có thể dùng hình bức cung ."

Chu Đại Phát nghe đến ' dùng hình ' hai chữ thì cả người run cầm cập , sợ hãi dập đầu .

" Đại nhân tha mạng , đại nhân tha mạng . Tất cả đều là phụ thân thảo dân sai bảo . Thảo nhân cũng chỉ nghe theo lời cha mà thôi ."

Nhìn Chu Đại Phát bộ dáng khiến cho mọi người đều khinh thường , mới dọa có một chút đã sợ đến mất hồn mất vía đổ lỗi cho cha mình .

Không biết Chu Quản Sự biết việc này xong liệu có bị tức chết không nữa .

Buổi thẩm án nhanh chóng kết thúc . Huyện thái lệnh cho người đánh Chu Đại Phát hai mươi trượng rồi đem hắn ném vào đại lao . Sau đó sai người đi bắt Chu Lão Tứ , tuy nhiên hắn hiện tại lại không ở Thanh Hà trấn .

Chỉ sợ muốn bắt lại hơi khó , có thể lúc ấy hắn đã nghe được tiếng gió mà bỏ trốn cũng nên . Bất quá Chu Đại Phát là hắn duy nhất nhi tử , hắn chắc chắn sẽ không bỏ mặc . Vậy nên huyện thái gia sai người canh giữ Chu Đại Phát vô cùng nghiêm ngặt .

Chu Đại Phát mấy năm nay hoành hành bá đạo , chỉ sợ ở đại lao tuyệt đối sẽ không có gì ngày lành .

Nhan Ngọc Khanh sau khi trở về trang viên thì đã sai người đem hết toàn bộ lương thực cùng tiền bạc mà Chu gia cha con tham ô đem trả hết cho lương dân . Vì vậy đạt được rất lớn uy vọng .

Đồng thời Nhan Ngọc Khanh cũng quyết định ở lại Thanh Hà trấn một thời gia . Diệt cỏ phải diệt tận gốc , đợi khi nào bắt được Chu Lão Tứ thì hắn mới rời đi .

Bạn đang đọc Cửu Kiếp Tán Tiên sáng tác bởi MẫuĐơnĐình
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MẫuĐơnĐình
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.