Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cao Thủ Chi Chiến

Tiểu thuyết gốc · 2228 chữ

Sáng sớm...

Ninh Thái Thần uể oải ngồi dậy, hai vầng mắt thâm quầng như gấu trúc

Cả tối qua hắn hưng phấn đến nỗi ngủ không được, cứ khoảng một canh giờ lại mở bảng trạng thái hệ thống xem một lần. Dù biết còn lâu mới xong, nhưng trong lòng vẫn khó kìm nén xúc động

"Cái hệ thống chết tiệt, biết làm người khác nhức đầu..."

Cằn nhằn không được bao lâu, Ninh Thái Thần nghe tiếng bước chân huỳnh huỵch ngoài cửa, hắn chưa kịp trốn liền bị bàn tay to lớn tóm lên như tiểu thái điểu

"Haha, theo ta rèn luyện nào Ninh tiểu tử, ngươi phải tự hào a, chính ta sẽ là người giám sát quá trình tập luyện!"

"Lưu thúc nhẹ tay, tiểu bối sẵn sàng hy sinh vì lợi ích to lớn của thôn ~"

...

Bị bắt buộc huấn luyện, Ninh Thái Thần đành phải thành thật theo Lưu Ngỗ cuốc bộ nửa giờ đi đường

.

.

.

.............................

Thác Song Nguyệt, một trong những địa điểm huấn luyện của Thạch Gia thôn

Thác nước chỉ cao tầm 20m, khác với vẻ hùng vĩ Ninh Thái Thần tưởng tượng, nó mang theo dáng dấp huyền ảo, sương sớm tràn xuống theo dòng nước càng tô thêm vẻ thiên kỳ bách quái

Bên trên thác nước chính là A Đắc Lặc sâm lâm kéo dài về phía Tây hàng trăm vạn dặm, điều kỳ lạ là Song Nguyệt thác ở gần dạng này yêu thú sâm lâm nhưng chưa có người trong thôn từng nhìn thấy yêu thú nào xuất hiện gần đó

Truyền thuyết kể rằng dưới lòng thác có linh thú thủ hộ làng nên hung thú xung quanh không dám bén mảng tới. Chỉ khi hai mặt trăng lên cùng thời điểm, ánh sáng mang lực lượng kì dị chiếu rọi mới lờ mờ thấy bóng dáng

Dưới thác nước, chừng chục tiểu mao đầu không ngừng cố gắng đứng thăng bằng trên những phiến đá. Lâu lâu lại có hai ba đứa trượt chân té xuống, nhưng rất nhanh chóng leo lên lại

Một góc khác, Ninh Thái Thần mới vừa khéo té xuống, nước lạnh tạt vào mặt khiến cơn buồn ngủ dịu đi vài phần

Trong lòng hắn vẫn đang thầm mắng Lưu thúc, "mới sáng sớm đã mang con nít ra đây nghịch nước thật muốn chúng cảm lạnh mà"

Bất quá ở lâu dưới nước, Ninh Thái Thần nhận ra điều khác thường, lòng thác tuy thấy đáy, nhưng muốn chìm xuống cũng không được, sương mù nhiều nhưng mặt hồ nước ấm căn bản giống như có lực đẩy xoa bóp thân thể cũng rất thoải mái, nhưng mà căn bản không lặn được a

"Hừ, ta không tin dạng này nông tẹt ao nhỏ lặn không xuống!"

Ninh Thái Thần vắt chân đạp mạnh một cái muốn chạm đáy cát... bất quá xuống chừng hai, ba mét bỗng có lực đẩy cực mạnh bắn tới!

"Vù ~~"

"Oa....! Cí..uuu...."

"Bịch!"

Chỉ thấy bóng hình "ai đó" tung người từ dưới nước bay lên, tạo thành đường cong hoàn mỹ sau đó rơi vào bờ, hốt trọn cả mảng đất vào mồm. Mấy tiểu mao đầu xung quanh liền ồ lên cười khoái trá

Đến khi mặt trời lên quá rặng cây, Lưu Ngỗ liền mang bọn trẻ trở về làng, mặt đứa nào cũng hồ hởi như việc huấn luyện là chuyến đi chơi chứ không phải việc gì quá khó nhọc

.

.

.

Lúc Ninh Thái Thần cùng đám nhỏ phía sau gần tới làng thì bỗng một trận gió lớn thổi tới, bên tai hắn truyền tới đợt thanh âm ùng ùng như tiếng sấm nổ

"Dạng này thanh âm chỉ có vật thể đi với vận tốc cực lớn trong không khí mới tạo thành" Ninh Thái Thần thầm kinh hãi

Từ khi có đợt khí lãng kéo tới Lưu Ngỗ đã mặt mày tái nhợt, trong thâm tâm y liên tục hô hào phải chạy trốn nhưng nhìn lại đám nhỏ sau lưng thì hắn lại không làm được

"Mấy nhóc, mau tìm cây lớn núp vào nhanh!"

Không cần ai nhắc nhở, Ninh Thái Thần đã nhanh chóng tìm trước tảng đá lớn núp trước, ánh mắt nhìn về phía âm thanh truyền tới, bất quá lúc nhìn thấy hai chấm đen như thể nhân ảnh đang cấp tốc phi tới thì hắn liền xanh mặt

..........................

Một hồi sau, hai đạo phong mang lướt qua trên đầu, cây cối xung quanh đều bị làm cho nghiêng ngả, Ninh Thái Thần gần đó cảm nhận luồng gió sượt qua làm tê dại cả da đầu

Ở phía xa gần chân núi xuất hiện hai thân ảnh lăng không phía trên rặng cây gần mười mét, từ nhân ảnh đó phóng xuất ra khí thế đáng sợ bao quát cả khu vực

Dù chỉ trong khoảnh khắc, Ninh Thái Thần còn cảm nhận rõ đến từ khí thế bọn họ toát ra kiêu ngạo cùng coi thường chúng sinh!

Ở một bên Lưu Ngỗ mặt mày xám như trò tàn, miệng không nhịn được run rẩy

"Ực run rẩy, run rẩy Lăng không vi bộ, cường giả Thần Thông cảnh!"

Y ra quyết định đưa bọn trẻ về làng nhanh nhất có thể, cường giả cấp bậc này trêu vào không nổi, nghe nói họ còn có thể dễ dàng một tay san phẳng cả khu rừng. Ở lại chỗ này càng lâu càng nguy hiểm, nhìn hai người kia đứng đối mặt, sát khí ngút trời thì kẻ ngu cũng biết họ là địch nhân

Ninh Thái Thần theo cuối hàng rời đi, mắt vẫn quay lại liếc nhìn phía về phía hai nhân ảnh nọ, ánh mắt hưng phấn

"Thì ra tu luyện tới mức nào đó cũng khiến con người có thể phi thiên độn địa"

.........................

"Liên Chi tiên tử là người thông minh, nguyên lực hẳn cũng không còn bao nhiêu đi? Biết điều nhanh chóng giao ra nạp giới, tại hạ liền bỏ qua coi như nể mặt Thanh Phong Tông, dù sao Ngân Nguyệt đế quốc mất đi một thiên tài cũng không vui vẻ gì mấy?"

Âm thanh trầm đục, khó nghe phát ra từ lão giả mặc hắc bào, một trong hai cường giả Thần Thông

Tu tiên giả mưu cầu trường sinh, làm mọi cách để giữ vẻ thanh xuân của mình. Đa số công pháp cổ nhân truyền xuống đều có tác dụng đoạt thiên tạo hóa, cải cường mệnh lực, hàm xuân uẩn thọ

Tuy nhiên, lão giả này lại thoát ra khí tức tử vong đáng sợ, vẻ bề ngoài như một lão già hơn bảy mươi, ánh mắt bỉ ổi không ngừng thăm dò trên dưới tiên tử đối diện

Nữ tử vận lam y vẫn thản nhiên như cũ không hề xao động. Trên người vẫn mang khí tức lạnh nhạt, nhưng hòa hợp vào không gian xung quanh như thể cả cánh rừng này là hoa viên của nàng.

Nói ra, Diệp Liên Chi cũng gặp xúi vận...

Hai ngày trước, do hái Kim Dương diệp, nàng bị yêu thú thủ hộ đánh cho trọng thương, không may gần đó có đám tán tu thấy được nên nổi tâm tru sát đoạt bảo

Tuy tán tu đông nhưng lực lượng không đồng đều, bọn hắn căn bản pháp bảo quá ít nên Diệp Liên Chi dành được lợi thế tức thời, bủa vòng vây thoát ra được

Nàng trốn tới hôm nay thì bị lão giả này chặn đường, khí tức quỷ bí làm nàng tức thời suy nghĩ ra một người làm nàng lỡ miệng buột lời

"Ngươi là Trương Triêu Phong, tán tu dám tu hành ma công trong lãnh địa Ngân Nguyệt đế quốc?"

Lão giả nghe thấy vẻ mặt càng nhăn nhó hung ác, sát khí tăng thêm vài phần. Hắn biết nếu để vị trí bại lộ, thì chắc chắn sẽ bị tu tiên giả trong Ngân Nguyệt đế quốc tới tru diệt

Tới lúc đó chạy cũng không nổi, một tán tu dám đi xuyên qua sâm lâm một mình trốn sang ngoại quốc là điều ngu xuẩn nhất. Chỉ có hai kết cục, một là táng thân dưới miệng yêu thú, hai là bị tu tiên giả phe chính đạo bắt được, rút hồn trửu phách vĩnh viễn không thể siêu sinh

Còn nước duy nhất, giết người diệt khẩu, tuy nàng là đệ tử chân truyền Thanh Phong Ngũ Nhạc nhưng tán tu đông như vậy họ nhất thời không thể tra ra lão được

Diệp Liên Chi biết mình vừa lỡ lời, liền rút bảo khí tấn công tới trước, nàng biết mình yếu thế nên chỉ còn cách tiên phát chế nhân, nhân lúc Triêu Phong đang ngạc nhiên, năm đạo bạch quang chém tới!

Lão giả kinh hoảng gia tăng tốc lực né tránh

"Bảo Khí thượng phẩm! không hổ một trong năm tông môn lớn nhất Ngân Nguyệt đế quốc!"

Năm đạo quang nhận đánh hụt nhưng lập tức quay ngược lại theo hình bóng Triêu Phong dí sát tới

Dường như đã lường trước, lão chỉ đứng yên nhếch miệng khinh thường không thèm nhúc nhích

Diệp Liên Chi một thân lam y vũ động trong gió nhanh chóng tiếp cận bồi thêm kiếm mang chói mắt

"Ầm!....ầm!...ầm...!"

Xung chấn từ vụ nổ càn quét ra cánh rừng, cây cối trong bán kính năm mươi mét đều bị bạt đổ, đất đá sát dưới chân hai người liền sụp xuống chục thước!

Chỉ là cảnh giới Thần Thông, tứ cảnh trong cửu đại cảnh giới đã có sức phá hủy như vậy, không biết cảnh giới bên trên còn phi thường khủng bố thế nào

Diệp Liên Chi lăng không nhìn khói bụi trước mặt tan đi, tâm hồn dâng lên cảm giác bất an. Đến khi bầu trời quang đãng nàng không khỏi hít một hơi kinh hoảng, mặt mày xám lại

Trương Triêu Phong bình an vô sự, trên mặt thêm nụ cười châm biếm

"Chính đạo quả nhiên yếu kém đến mức này sao? Kể cả đệ tử chân truyền của một trong ngũ đại trưởng giáo Thanh Phong Tông cũng chỉ như vậy, đáng tiếc, đáng tiếc... Vậy để ta cho ngươi xem thế nào mới là sức mạnh thật sự của cảnh giới Thần Thông!"

Hai tay lão đầu nhanh chóng huy động, tầng tầng hắc khí từ mi tâm phóng ra liền tụ vào tay hắn thành chưởng ấn đen kịt, mang khí tức huyết tinh tà ác như hàng ngàn oán linh đang gào thét. Song thủ khẽ vẫy động, chưởng ấn liền phá không bay tới

Diệp Liên Chi có chút hốt hoảng nhưng rất nhanh chóng lấy lại bĩnh tĩnh, ngọc thủ giữ chắc bảo khí, miệng nhỏ cấp tốc đọc chú ngữ

"Thiên không nhất kiếm

Trảm phá thần thông!"

Chú ngữ đánh lên không khí nhanh chóng tiến nhập vào thân kiếm, quang hoàn sáng chói lập tức chiếu sáng cả vùng trời, vừa nãy kiếm trên tay nàng giống như bảo khí thượng phẩm bình thường, giờ đây phát ra khí tức liêm chính cùng quang hoàn bao bọc

Thấy hắc chưởng gần tới thì tan thành mây khói, Trương Triêu Phong không kiềm được sợ hãi

"Thanh Phong phạt ma kiếm! Bảo khí cửu phẩm phong ấn của Thanh Phong Tông, không ngờ đến cả một trong pháp bảo trấn tông cũng thuận tay đem cho ngươi dùng"

( Vũ khí chia làm Linh khí, bảo khí, Đạo khí, tiên khí, thần khí, mỗi loại chia làm cửu phẩm cấp)

"Hừ! Ma đầu, đừng nhiều lời, tiếp kiếm!"

Kiếm quang trên tay Diệp Liên Chi liền kéo dài gần trăm mét khí thế bức người, cây cối xung quanh không chịu được liền biến thành tro bụi trong nháy mắt!

Nàng thật sự đã dùng hết ẩn chiêu, kể cả bảo khí phong cấm sư phụ đem cho cũng mang ra, có điều cảnh giới nàng chưa đủ nên cầm có hơi bài xích, chỉ khi nào lên Kim Đan cảnh mới dễ dàng sai sử được nó

Nếu Diệp Liên Chi hồi phục nguyên khí thì may ra mới đánh ngang sức với Trương Triêu Phong, nhưng lực cùng nguyên cạn chỉ còn cách ngọc thạch câu phần

Một kiếm tới thật nhanh!

Quang mang chiếu sáng cả một vùng, người trong Thạch Gia Thôn cách cả trăm dặm cũng có thể thấy rõ như tiểu thái dương hạ san

Trương Triêu Phong biết mình không trốn được, liền vận ma công, toàn thân một mảng u tối bất định, có thể thấy hắn già đi rất nhiều, ban đầu là lão giả sáu mươi thoắt cái liền thêm hai mươi tuổi

Cái giá phải trả cho ma công chính là sinh mệnh lực

"Phần Ma Thâu Thiên!!!"

.

"Oành!"

"Oành!"

"Oành!"

Kiếm chưởng lập tức giao thoa!

Chính ma chạm nhau trên bầu trời, hắc bạch năng lượng lẫn lộn quấn thành một đoàn dần tràn lan ra khắp khu vực xung quanh, nuốt trọn mọi thứ, kể cả Thạch Gia Thôn cũng nằm trong đó, không may là đoàn người Ninh Thái Thần còn gần nơi sát biên giới!

Bạn đang đọc Chu Du Dị Giới sáng tác bởi MinhKinZ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi MinhKinZ
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.