Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Nhận lỗi bất đắc dĩ

Tiểu thuyết gốc · 1575 chữ

Hiện giờ Lucky và cậu chủ Quang đã sạch sẽ tươm tất sau trận mưa rào ban nãy, Lucky tuy bộ lông còn hơi ẩm nhưng cơ bản cũng đã khô và bóng mượt hơn hẳn hồi sáng, Quang cả người sạch sẽ tươm tất khoác vào người bộ đồ thun mềm mại thay cho cái bị ướt.

Đáng lẽ dạo chơi công viên về phải khiến cả hai phấn chấn tinh thần. Thế mà lúc này cả hai còn xụ mặt xuống, bởi vì bà chủ đang đúng trước mặt cả hai.

-Hồi sáng con vừa dắt Lucky đi dạo à?

Cô Cẩm, tức bà chủ, mẹ cậu chủ trầm giọng.

Lucky nhìn bà chủ mà cảm thấy rùng mình. Bà chủ rất tốt tính, hiền lành và vui vẻ, Lucky hiểu rõ tính cách từng thành viên trong gia đình mà. Chính vì vậy mới thời điểm này mới khiến cho chú chó nhỏ cảm thấy phiền lòng.

Mỗi lần bà chủ có biểu cảm trầm lắng như vậy, Lucky biết bà chủ đã tức giận. Bởi thế mới khiến cho Lucky hoảng sợ, cậu cụp tai cúi đầu xuống không dám nhìn thẳng vào mắt bà chủ như thể nếu chú cún làm thế, bà chủ sẽ phát hiện ra sự thật mất.

Quang ở bên cạnh cũng biểu hiện hệt như Lucky, cậu bé cúi đầu xuống mà khép nép thưa:

-Không có đâu mẹ ạ!

Cậu chủ chối.

Bà chủ nhìn biểu hiên cả hai vẫn cảm thấy nghi ngờ, bèn quay sang nhìn Lucky mà tiếp tục hỏi:

-Sao nhìn lông Lucky ẩm ướt thế?

Vốn là hồi nãy, đang chạy về nhà, trời bất chợt đổ mưa, cả hai vừa về đến nhà thì tạnh mưa. Quang nhanh chóng thay bộ đồ giống hệt buổi sáng, bèn lấy khăn lau cho Lucky thì mẹ cậu thức dậy, bước xuống nhà dưới.

Quang thấy vậy bèn hoảng hốt ném tấm khăn vào buồng ngủ Lucky. Vốn dĩ mẹ Quang đã không cho phép Lucky đi chung với cậu từ ngày đầu tiên dạo chơi công viên mà không ai đi cùng. Nếu bây giờ bị phát hiện chắc cả hai bị bà chủ cấm cửa luôn.

“Thôi xong, lần này cậu chủ toi rồi”, Lucky trong lòng hoảng hốt thay cho cậu chủ Quang.

-Chắc buồng Lucky bị dột đó mẹ.

Quang yếu ớt lên tiếng.

-Vậy sao buồng chó không bị ướt?

Cô Cẩm càng nghi ngờ, tiến lại quan sát khiến Quang đổ mồ hôi hột, mặt xanh lè.

Sau một hồi kiểm tra, bà chủ lôi ra cái khăn tắm, vẻ mặt kỳ quái:

-Sao khăn của con lại nằm đây?

Bà chủ ánh mắt nghiêm nghị nhìn về phía cậu chủ. Bộ dạng nếu như Quang không giải tích được chuyện này, bà chủ sẽ ngay lập tức quy cho cậu chủ Quang ba tội danh: Một là không giữ gìn đồ đạc gọn gàng ngay ngắn; Hai là tội nói dối phụ huynh; Ba là đi chơi mà không xin phép ba mẹ.

Nếu như Quang mà không trả lời vấn đề này, cậu sẽ bị cấm túc ở nhà, hay là không được chơi máy tính hay xem tivi, hay phải dọn dẹp vệ sinh.

Theo Lucky, cậu chủ sẽ phải chịu cả ba.

Hình phạt thứ hai là cấm máy tính, đối với chú chó nhỏ, chẳng qua chỉ là cái thùng sắt kết nối với cái hình chữ nhật to bự thôi mà, tivi còn thua xa chỉ độc cái hình chữ nhật to bự thôi, chạy nhảy bên ngoài còn vui hơn. Riêng cái thứ ba thì là nghĩa vụ của cậu chủ rồi, ngày nào mà cậu chẳng làm. Vì vậy theo kết luận của Lucky, Quang sẽ chịu cả ba hình phạt cùng lúc.

-Dạ... ờ... ừm...!

Thấy cậu chủ ấp úng, bà chủ càng cảm thấy nghi ngờ, lặp lại lần nữa:

-Sao nó lại ở đây?

Tình huống cấp bách.

“Xin lỗi cậu nha Lucky”, Quang nghĩ thầm, quay sang Lucky, mặt giả bộ tức giận:

-Lucky, chó hư! Sao dám lôi khăn cậu chủ ra đây hả. Lần đầu phạm nên tha, lần sau mà còn tái phạm thì sẽ bị phạt nặng đấy.

Bà chủ:

-...!??

Lucky:

-...!!!

Ngẩn ngơ một hồi, mẹ cậu bảo:

-Lần sau đừng như vậy nữa nha Lucky. Còn con, sao tóc con ướt?

-Dạ, hồi nãy chạy bộ tập thể dục, trời mưa con không về kịp ạ!

Cậu chủ tiếp tục chối.

-Con phải cẩn thận chứ, sắp thi cuối năm rồi, không giữ gìn sức khỏe bệnh không theo kịp bạn bè đâu.

Giọng bác Hải, ba cậu chủ, bỗng nhẹ nhàng vang lên từ phía trên cầu thang. Lucky nhìn khuôn mặt thoáng xuất hiện nét cười. Chắc có lẽ từ nãy đến giờ bác Hải đã nghe toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai mẹ con.

Theo như quan sát của Lucky, bác Hải là người trong nóng ngoài lạnh, tuy biểu hiện nghiêm khắc bề ngoài nhưng lúc nào cũng ân cần quan tâm chăm sóc vợ con. Và quan trọng hơn nữa, nếu như không có sự xuất hiện của bác Hải thì Quang sẽ tiếp tục đón nhận hàng loạt câu hỏi dồn dập từ phía cô Cẩm, khi đó bí mật của cả hai sẽ bại lộ ngay lập tức, hoàn toàn không có cửa thoát.

-Vâng ạ!

Cậu chủ đáp.

Nhìn gia đình cậu chủ vui vẻ, hạnh phúc mà lòng Lucky tràn ngập ấm áp. Nhìn vẻ yêu thương trên mặt ba mẹ cậu chủ, Lucky thầm hâm mộ Quang: “Cậu chủ thật hạnh phúc, còn có ba mẹ trên đời”, chú chó nhỏ hơi cảm thấy ghen tị với cậu chủ.

Lucky lại nhớ về mẹ cậu, nhớ lại cái nhìn trìu mến của mẹ, nhớ đến giọng nói ấm áp, những ngày tháng êm đềm hạnh phúc bên mẹ cậu. “Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm. Dù mai này có ra sao, mẹ vẫn luôn là mẹ của con”.

-Nè, Lucky. Sao đừ mặt ra như thế? Lại đây lau người kẻo bệnh. Lông cậu vẫn còn hơi ẩm ướt này.

Tiếng cậu chủ Quang vang lên, Lucky lắc mình từ từ chạy lại.

Vừa lau cho Lucky, Quang cảm thán:

-Nhiều khi tui muốn được như cậu, không cần phải suốt ngày vùi đầu học, mỗi ngày đều vô ưu vô lo, tự do bay nhảy, không chịu sự quản thúc của ba mẹ.

Một đôi bạn, hai cuộc sống trái ngược nhau, một bên mất đi người thân, bên còn lại chịu sự quản thúc của ba mẹ, hâm mộ lẫn nhau.

-Bây giờ con hãy đi mua bốn ổ bánh mì về đây cho mẹ.

Bà chủ bên cạnh không biết từ lúc nào đã tròng vào người cái tạp dề đứng cạnh bếp vừa nói vừa đập trứng bỏ vào chảo lửa. Âm thanh trứng gà vang lên tí tách cộng thêm mùi khói thơm lừng bốc nghi ngút khiến Quang ở bên cạnh không kiềm được mà chảy nước miếng.

-Thơm quá! Mẹ đang làm trứng ốp la.

Quang vừa nói vừa lấy tay lau nước bọt liên tục chảy trên mép, mắt cứ dán vào lòng đỏ trứng gà bắt mắt nằm trong chảo nóng.

Lucky ở bên cạnh cũng chạy nước miếng không kém, thậm chí có phần nhiều hơn. Chú chó nhỏ hiếm khi được nếm mùi vị món trứng ốp la, đặc biệt là lòng đỏ trứng gà. Mỗi lần xuất hiện món này Quang đều chỉ chia cho Lucky một phần ba lòng trắng trứng, chỉ khi nào có hai lòng đỏ Quang mới bằng lòng cho Lucky một cái, mình một cái.

Dù Lucky luôn ăn hết khẩu phần ăn của mình mỗi bữa là một hộp thức ăn cho chó nhưng mỗi lần nhìn thấy trứng ốp la là chú cún không thể nào chi phối kiểm soát được tuyến nước bọt trong miệng.

-Nhanh đi mua bốn ổ bành mì đi con.

Bà chủ hối thúc Quang khi nhìn thấy cậu mải mê nhìn dĩa trứng ốp la.

-Vâng ạ!

Quang dứt lời, nhanh chóng chạy thật nhanh ra khỏi nhà.

Năm phút sau.

Oa!

Cậu chủ Quang vừa cầm bịch ni lông chứa bốn ổ bánh mì đặt trên bàn, miệng hò reo lên khi nhìn thấy món điểm tâm trên bàn, đó là dĩa trứng ốp la béo thơm cùng ổ bánh mì nóng giòn rụm.

-Hôm nay mẹ nấu món khoái khẩu cho con đấy. Vui không?

Mẹ Quang

-Anh hai đi đâu rồi ba? Nãy giờ con không thấy anh ấy.

Quang ngó quanh khắp nhà buột miệng hỏi. Anh hai của Quang tên Minh, hơn Quang mười tuổi, nói đúng ra là hơn chín năm mười một tháng hai mươi mốt ngày.

Lucky nghe giọng Quang mới bắt đầu để ý không thấy cậu chủ Minh.

-Anh con vẫn còn đang ngủ.

Ông chủ nhẹ nhàng nói.

-Sao anh không kêu con dậy ăn sáng?

Bà chủ ở bên cạnh càu nhàu.

-Cho nó ngủ thêm chút nữa. Hiện giờ đang là hè mà em.

Giọng ông chủ ôn tồn vang lên nói với bà chủ rồi quay sang bảo Quang:

-Quang à! Ăn sáng nhanh lên con, ba con mình cùng đưa Lucky đi khám sức khỏe.

Bạn đang đọc Chú Chó Lucky sáng tác bởi ĐạiGiaTiềnLẻ
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi ĐạiGiaTiềnLẻ
Thời gian
Lượt đọc 16

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.