Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sắc Dục Ma Chủ, Tà Quân

Tiểu thuyết gốc · 1603 chữ

Một cơn đau đầu dữ dội kéo đến khiến cho nàng bất chợt giật mình, rồi từng dòng suy nghĩ bắt đầu thoáng qua trong tâm trí mơ hồ.

Không phải bản thân phụng lệnh của tông chủ tới huyết tế làng An Huy, nhằm thu thập oán khí để tinh luyện pháp khí sao?

Mâu thuẫn giữa Tà và Chính ngày càng trở nên gắt gao, chính vì thế Luyện Cốt Đường bắt đầu ra tay hành động, nàng cũng là người dẫn đầu cho sự kiện lần này.

Chỉ là… Đây là đâu?

“A!”

Nàng giật mình tỉnh giấc, hóa ra bản thân mình đang nằm ở bên trong một căn phòng giam đầy tối tăm, tứ chi bị xích sắt trói chặt khiến tay chân phải duỗi thẳng, hoàn toàn không thể cử động nữa. Mà trên thân không còn một mảnh vải, để lộ ra làn da trắng hồng, nhìn khêu gợi đến mê người.

Đột ngột, một giọng nói lạnh nhạt vang lên bên tai nàng:

“Người của Tà Môn nhưng thân vẫn còn là xử nữ…Quả thực là đối tượng thích hợp để biến thành lô đỉnh”

“... Khốn nạn, ngươi làm gì đồng môn của ta rồi?”

Nghe thấy đối phương nói như vậy, nàng chợt nghiến răng và tức giận nói, nào ngờ kẻ nọ chỉ nở một nụ cười nhẹ nhàng, bình thản đáp lại:

“Ha ha, đương nhiên là ra tay giết sạch, dù sao nam nhân không có ích lợi gì đối với ta cả”

Nhìn người trước mặt, nàng tức khắc trở nên tức giận, cắn răng mà chỉ hận không thể giết chết kẻ trước mắt, gằn giọng:

“Ngươi chết không yên thân”

“Ừm?”

Đối phương chợt ngạc nhiên kêu lên một tiếng, rồi bàn tay đưa lên bóp chặt cằm của nàng, một đôi mắt đỏ rực như lửa mở ra, kinh diễm mà lại đầy dục vọng:

“Đám tà tu các ngươi ra tay giết người vô tội ma luyện binh khí, đến khi chuyện này xảy ra trên thân mình lại bắt đầu nói đạo lý?”

“Ngươi… ngươi…”

Nàng tức giận đến mức như muốn cắn nát răng nanh, nhưng rồi đối phương đã thu hồi lại ánh mắt của mình mà đứng dậy.

“Đừng sợ, ta sẽ không giết mỹ nữ như ngươi đâu”

Chợt, cảm giác đau nhói mãnh liệt kéo đến ở phần thân dưới của nàng, liên tục mà dữ dội, quấy phá lấy bên trong thân thể mỹ miều ấy.

“A a a a a a a a!!!” Âm thanh thảm thiết vang lên, cơn đau khiến nàng không nhịn được mà trừng lớn hai mắt, thân thể không tự chủ được mà bắt đầu run rẩy.

Nhưng đối phương chỉ thở ra một tiếng thỏa mãn, chợt nàng giãy dụa liên tục mà mặt trắng bệch, cảm giác tê liệt, đau đớn cực độ kéo đến tra tấn tâm trí của nàng, một dòng máu đỏ tươi chảy dọc xuống nền đá.

Càng khiến nàng cảm thấy đau đớn hơn là cảm giác khoái cảm dần dần lấn át những cơn đau, khiến đầu óc nàng trở nên ma mị, dần dần có xu thế khuất phục trước cơn khoái lạc này.

“Dừng tay, không muốn…”

Nàng hoảng sợ lắc đầu, hai hàng nước mắt trong suốt chảy dài, nhưng đối phương vẫn tiếp tục cuộc tra tấn này, bàn tay kẻ đó chạm lên trên má nàng và cười nhẹ:

“Tiện nữ, ngươi bị ta phá thân, phải lấy đó làm vinh hạnh mới đúng!”

Đột ngột, ngón tay đối phương đâm vào giữa đan điền của nàng, vô số cảm giác tựa như kiến cắn cứ như vậy mà ập đến khắp cơ thể.

“Ngươi… ngươi vừa làm cái gì? A a a a a!”

Nàng giãy dụa mà đau đớn kêu lên, đối phương chỉ khẽ cười, sau đó túm lấy tóc của nàng và kéo mạnh, bình thản nói:

“Muốn hết đau đớn sao? Vậy thì biết phải làm gì chứ?”

“Ngươi… Ta không…”

Nàng run rẩy mà vừa rên rỉ vừa lẩm bẩm, tinh thần dường như đã căng đến cực hạn, nhưng đối phương chỉ mở mắt ra, bình thản cười một cách lạnh nhạt.

Đúng lúc đó, hai mắt nhìn nhau, thân thể nàng tức khắc cứng đờ.

Một đôi mắt đỏ rực, tựa như ngọn lửa thổi bừng lên cơn dục vọng thuở hồng hoang, tồn tại qua vô số kỷ nguyên, khiến vô số sinh linh cũng vì thế mà đánh mất đi lý trí, chỉ còn lại cơn khát dục nguyên sơ nhất.

Trước đôi mắt đó, những ham muốn mà nàng đang cố kìm nén bỗng chốc tan thành mây khói.

Ranh giới cuối cùng đã bị phai mờ, những gì còn lại chỉ là tâm trí ham muốn những cơn khoái hoạt, dần dần tiếng la đau đớn đã biến thành rên rỉ trong sung sướng, nàng đã khuất phục trước đối phương.

“A… Ô… nữa đi… nữa…”

Theo thời gian trôi qua, những sợi xích trói lại nàng đã bị mở ra từ lúc nào, nhưng tâm trí nàng có để ý đến chuyện này nữa? Chỉ đưa tay ra ôm lấy lưng của đối phương mà run rẩy, khuôn mặt ửng hồng, hơi thở nặng nề phát ra.

“A a a a a a a!” Tiếng la lớn lại phát ra, nhưng lần này không còn là đau đớn nữa, mà là tiếng hét khuất phục trước cơn khoái hoạt, đầu hàng trước ham muốn của thân thể, nàng chẳng còn chống cự mà sà vào lòng đối phương, thần trí trở nên mơ hồ.

Mình là ai…

Nơi này là đâu…

Đột ngột, một ấn chú nóng bỏng dần dần hình thành ở trước phần bụng trắng trẻo của nàng, rút cạn đi chút sức lực, khiến cho nàng không thể không chìm vào mê man.

“Ngươi chỉ là một thứ lô đỉnh thôi… nữ nhân”

Âm thanh lạnh nhạt vang lên trước khi tâm trí nàng biến mất, mọi thứ trở về với hắc ám.

Lần sau nàng tỉnh giấc, cuối cùng cũng chỉ là một con người ham muốn xác thịt, trung thành với chủ nhân, một cái lô đỉnh mà thôi.

Bầu không khí lại chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại một kẻ đang ngồi trong bóng tối, ánh mắt thoáng lộ vẻ nghiền ngẫm, đoạn lẩm bẩm:

“Chín năm… Bắt đầu khôi phục thực lực từ năm năm trước, ấy vậy mà bây giờ cũng chỉ thu được hơn một trăm nữ nô…”

Thực lực của mình cũng đã khôi phục được phần nào, nhưng nếu Thượng Giới quyết định truy lùng diệt tận, vậy thì cần thu được nhiều nguyên âm hơn nữa! Hoặc lấy được một nữ nô mang giá trị cực cao.

Nhưng cả hai phương pháp đều khó mang tính khả thi, bởi vì mình không thể rời đi lâu mà khiến cho người ấy không nghi ngờ được, phải làm sao đây?

Bất chợt, kẻ này nhớ đến lời đề nghị của một người phụ nữ tóc tím, cùng với hộp gỗ có chứa đan dược của nàng. Bất giác chìm vào suy tư.

Đứng đỉnh Tà Đạo có bảy người, trong đó Sắc Dục Ma Chủ là một trong số tồn tại lâu đời nhất, mà kẻ trẻ tuổi nhất trong số đó, không thể không nói đến Tà Quân.

Trong số bảy người, Tà Quân có tuổi đời trẻ nhất, sức mạnh của hắn cũng yếu nhất, thậm chí chỉ có thể giữ vững ngôi vị Tà Quân trong vài năm, sau đó liền bị giết chết và trọng sinh vào thế giới này.

“Hoặc là ta giết Tà Quân, hoặc là Tà Quân giết ta?”

Giọng nói chứa đựng vẻ ngẫm nghĩ, dường như đây là một vấn đề thực sự nan giải đối với vị Sắc Dục Ma Chủ này.

Mà người có những băn khoăn suy nghĩ giống như Sắc Dục Ma Chủ, tất nhiên là đối tượng của hắn: Tà Quân.

Rốt cuộc kẻ đăng đỉnh Tà Đạo khi tuổi còn rất trẻ, tiềm năng vô tận này đang toan tính âm mưu gì?

Chẳng có gì cả!

Lúc này, Trường An ngồi gãi chân, hắn thở dài và khuôn mặt lộ ra vẻ hoang mang.

Ông trời ơi, đang yên đang lành chợt có một đại boss trùng sinh vào cùng thế giới này, hơn nữa Tử cô nương cũng đề nghị như vậy đối với kẻ địch?

Sắc Dục Ma Chủ là ai? Trước khi Trường An chuyển sinh, hắn là một trong số kẻ mạnh nhất giới Tà Đạo, khi Trường An được Chư Thiên Vạn Giới gọi là Tà Quân, đối phương cũng chưa từng ngó ngàng tới.

Trong thời điểm mạnh nhất của Trường An còn chưa đủ tầm với Sắc Dục Ma Chủ, huống gì bây giờ?

“Bình tĩnh, mình phải phân tích tình hình, đều là người trùng sinh như nhau thôi!”

Bản thân có lợi thế gì nào?

Sức mạnh? Không có cái quần gì cả, ngoại trừ cái xác người bình thường, cực kỳ ăn hại này.

Thế lực? Chẳng có cái mống nào trong tay. Hơn nữa nếu Thượng Giới phát hiện Trường An ở đây, chắc chắn sẽ tiện tay lấy luôn cái mạng của hắn.

Trường An: “...”

Cái quần, sao mình phế vật vậy nhỉ?

“Mẹ nó… Ca này khó đỡ quá”

Trường An cười khổ đưa tay ôm mặt, cuối cùng chỉ run rẩy cất tiếng.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 50

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.