Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kịch Chiến (2)

Tiểu thuyết gốc · 1532 chữ

Ròng rã mười lăm phút trôi qua, hai bên giao thủ vẫn bất phân thắng bại.

Kim Thành Chủ tuy còn không bị dồn vào thế bí, đao pháp của hắn tuy mạnh, nhưng lại khó lòng đánh trúng được cao thủ thân pháp của Tấn Quốc.

Nhược Vũ một mình kẻ thù, cho dù tu vi của nàng đã đạt đến Tam Phẩm Tạo Hồ trung kỳ, kẻ thù chỉ mới Kết Thủy cảnh, nhưng mà…

Trước mắt nàng, mội đội quân chỉ gồm có năm mươi người, mỗi người đều chỉ là Nhị Phẩm Kết Thủy Cảnh trung kỳ, thân mang trọng giáp, dàn hình thành trận pháp, mỗi kẻ đều chỉ mũi thương ra ngoài.

Thương nặng như núi, kết hợp với năm mươi người tấn công, gia trì thêm trận hình, có thể nói đòn này không yếu hơn là bao so với Tứ Phẩm Khê Xuyên sơ kỳ yếu ớt.

So với Khê Xuyên cảnh cường giả thì không đủ thương, nhưng đối phó với Tam Phẩm Tạo Hồ, hoàn toàn là đủ.

“Ta đã bảo rồi! Đừng giãy dụa vô ích!”

m thanh vang lên, Thất Trưởng Lão nắm cung kéo căng, ba tia khí đen tụ lại, hình thành ba mũi tên.

Ba mũi tên, giống như xà tinh đang quấn quanh nó, Thất Trưởng Lão vừa lùi lại, vừa không ngừng bắn về phía Diệp Tuyên.

Ầm!

Chỉ thấy kẻ sau lập tức giơ nắm đấm lên, đấm thẳng về phía mũi tên, quyền ý bao trùm phá toái toàn bộ chúng.

Thất Trưởng Lão nhìn thấy cảnh này, hắn chợt cảm thấy ngưng trọng, nhưng đồng thời là phẫn nộ.

Hắn canh giữ Thánh Tiên Tông hàng chục năm, vốn dĩ là Ngũ Phẩm Đại Giang cảnh tu sĩ, vậy mà trong một lần bị kẻ địch vây quét, lại bị thương nặng, tu vi cũng vì thế mà chỉ còn Tứ Phẩm Khê Xuyên đỉnh phong.

Cũng theo thế, tông môn tuy có trọng đãi cho hắn, nhưng ngươi hiểu cảm giác nhìn những đứa nhóc vừa mới tu luyện, đã đạt đến cảnh giới này sao?

Tuổi thọ của hắn không còn nhiều, hắn phải làm gì đó, chỉ ít là để khôi phục cảnh giới!

Thất Trưởng Lão nếu không có cơ duyên gì xảy ra, chắc chắn vĩnh viễn kẹt ở cảnh giới này.

“Thiên tài các ngươi, mỗi lần gặp ta lại tỏ vẻ khinh thường”

Hắn gằn giọng, sau đó không ngừng xạ tiễn về phía Diệp Tuyên, đôi mắt lóe lên vẻ phẫn nộ:

“Ta thủ hộ tông môn lâu hơn các ngươi!

Ta cống hiến cho tông môn nhiều hơn các ngươi!

Chỉ bởi vì một lần thương nặng, các ngươi lấy đó để khinh miệt ta?”

Đến cuối cùng, hắc khí chợt tụ tập lại ở đầu cung, hình thành một quả cầu nhỏ, lại có vẻ yêu dị, Thất Trưởng lão cười lên điên cuồng, sau đó thả dây ra:

“Các ngươi, chết hết đi!!!”

Diệp Tuyên còn chưa kịp phản ứng, hắn biến sắc định lùi lại, nhưng đã muộn.

Chỉ thấy một cột hắc khí chợt phóng thẳng ra, càn quét mọi thứ mà nó lướt qua, càn quét một đường thẳng khắp khu rừng này.

Mà Diệp Tuyên, chắc chắn sẽ nhận trọn vẹn đòn tấn công của Thất Trưởng Lão.

Khẽ thở dốc, Thất Trưởng Lão chợt cười lên, sau đó đưa tay ra che lấy hốc mắt đang chảy máu của mình.

“Thi triển chiêu thức này quả nhiên… còn quá sớm…”

Nhưng không sao, kế hoạch hoàn thành là được, hắn sẽ lại trở thành Thất Trưởng Lão đầy uy nghiêm của ngày xưa, được các đệ tử kính trọng, chứ không còn là vị trưởng lão bù nhìn nữa.

Diệp Tuyền vốn là thư sinh, tu nho đạo, ngày thường bộ dáng ngọc thụ lâm phong, thân thể thon gầy, chắc chắn không thể sống sót được…

Chợt, âm thanh trầm thấp vang lên, lại có chút khàn khàn:

“Ngươi biết không?”

“Cái gì!?”

Thất Trưởng lão biến sắc, sau đó kéo căng cung tên, hắc khí cuồn cuộn tụ tập lại chỉ về đám khói bụi mù mịt.

Sao có thể còn sống chứ?

“Ban đầu, ta chỉ là một người bình thường, thậm chí bởi vì không có kiến thức, lại là một gã otaku lâu năm, thành ra xuyên việt đến thế giới này… vô cùng thảm thiết”

Người bình thường? Không có kiến thức?

Ngươi là thiên tài số một số hai của Thanh Tiên Tông, giờ lại bảo bản thân là người bình thường?

Ngươi chính là nho sinh kỳ tài, am hiểu đủ loại thi ca, lại không có kiến thức?

Nghe thấy Diệp Tuyên bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ, Thất Trưởng Lão lại nắm chặt cung, dự định tụ tập một đòn chí mạng để giết hắn!

“Không phải người xuyên việt đều sẽ có gái theo ư? Không phải sẽ bật hack ư? Vì sao đến phiên chuyện này xảy ra trên người ta, lại khác hoàn toàn?”

Thanh âm nho nhã của Diệp Tuyên bắt đầu thay đổi, thân hình hắn dần dần lộ ra đằng sau lớp khói.

Gái theo? Bật hack? Ngươi đang nói gì vậy hả?

“Ta muốn làm một vị thư sinh ngọc thụ lâm phong, hài…”

Đến cuối cùng, Diệp Tuyên còn thở dài một hơi, chán nản nói.

Ngươi không phải là thư sinh nhất trong Thánh Tiên Tông sao?

Thất Trưởng Lão nhíu mày, chợt đôi mắt hắn co rụt lại, sau đó không nhịn được mà thốt lên:

“Cái quái-”

Trước mắt hắn, người thư sinh áo xanh đã bước ra, chỉ có điều bởi vì bị ảnh hưởng bởi đòn tấn công vừa rồi mà áo dài hoàn toàn bị xé toạc ra mà rủ xuống, để lộ vóc dáng của hắn lúc này.

Thân thể tuy không cao lớn, nhưng lại rắn chắc vô cùng, từng thớ cơ không lúc này vì lý do gì đó mà không ngừng nóng lên.

Trên ngực chằng chịt những vết sẹo, có cái nhỏ như ngón tay, cái lại lớn tựa như vết đao chém, những vết thương lẽ ra đã phải chết, vậy mà giờ lại hóa sẹo.

Diệp Tuyên lúc này còn đâu bộ dáng thư sinh nho nhã nữa? Nếu so sánh, có lẽ là một đầu mãnh thú vừa bị chọc giận sẽ hợp với hắn hơn.

Hắn nắm chặt tay cảm thụ lực lượng, sau đó cười khổ:

“Chậc, quả nhiên là so với thư sinh, thể tu vẫn thoải mái hơn rất nhiều”

Thất Trưởng lão biến sắc, nhưng rồi cũng thả tay ra, lại một đòn tấn công mạnh không thua kém gì đòn vừa nãy.

Cái gì? Hắn ta là thể tu?

Điên rồi!? Nho sinh kỳ tài của Thánh Tiên Tông, thực chất lại là võ giả hùng mạnh?

Không đợi hắn kịp phản ứng gì, thân ảnh Diệp Tuyên đã hoàn toàn biến mất, lại né hẳn đòn tấn công của Thất Trưởng Lão, sau đó nắm tay lại, thân thể áp sát mà tung quyền.

Không tốt… nếu không né được, mình sẽ…

Chết!

Ý nghĩ thoáng hiện lên trong đầu Thất Trưởng Lão, nhưng rồi một thanh kiếm chợt xuất hiện, chặn lại nắm đấm của Diệp Tuyên.

Ầm!

Nhưng, cả người vừa xuất hiện lẫn Thất Trưởng Lão đều bị đánh bay đi, cuối cùng thân thể va vào vách đá, khiến mặt đất thoáng rung động.

Đột ngột, phi tiêu bắn ra từ trong khe tối, Diệp Tuyên giơ tay lên chặn lại nó, sau đó trầm ngâm lại, không vội vã ra tay.

Còn có chi viện!

Vì giết mình, kẻ địch cử ra ba Tứ Phẩm Kết Thủy cảnh cường giả!

Vì sao trong số những người xuyên việt, số hắn lại khó đỡ đến như thế này?

Diệp Tuyên nhíu mày, nhưng rồi hắn lại thủ thể, nắm chặt tay lại, sau đó hừ lên có vẻ khó chịu.

Thanh Nhạc, Kim Thành Chủ, ta chỉ có thể cầm chân ba người, còn lại giao cho cả hai đấy!

Khí thế bộc phát, cuồn cuộn phun trào tựa như mãnh thú, lá cây thoáng bị đẩy ra xa, Diệp Tuyên nắm tay, đôi mắt đỏ rực nhìn về phía ba người, cười lớn:

“Lên đi, các ngươi lên hết đi!

Ba ngươi, chỉ cần thiếu một người, tất sẽ chết!!!”

“Hắn thi triển chiêu thức này chính là đang thiêu đốt khí huyết, chỉ cần câu kéo thời gian là đủ rồi”

Người kiếm sĩ vừa đỡ lấy Thất Trưởng Lão hừ giọng và nói, sau đó ra hiệu với thủ hạ của mình ở trong bóng tối tiếp tục quấy nhiễu.

Thất Trưởng Lão chợt ho ra một ngụm máu, sau đó nghiến răng kéo cung ra, mặt lộ vẻ điên cuồng.

“Nếu ta chết ở nơi này, hãy nói rằng Diệp Tuyên cấu kết với ma tu, ta hi sinh thân mình để giết hắn”

Kẻ này điên rồi, tham vọng công danh đến mức thực sự phát điên rồi!

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 18
Lượt đọc 567

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.