Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gáy Sớm Ăn Gì?

Tiểu thuyết gốc · 1621 chữ

Ở xung quanh Quảng Trường, các vị trưởng lão đều hướng về phía Thiên Bia.

Bọn hắn đang chờ cái tên gọi là Nhược Trần đi ra sẽ dùng phong thái như thế nào!

Một vị trưởng lão chợt hừ lạnh, nói:

"Tên Nhược Trần đấy dám ra tay với đệ tử của chúng ta, tức khắc phải bị nghiêm trị"

Đệ tử nhà hắn bị đánh bại dễ dàng, khién cho vị trưởng lão này cũng vì thế mà thẹn quá hoá giận, mặt mũi tối sầm.

Một người khác cũng gật đầu, ủng hộ:

"Bí kỹ của chúng ta cũng bị hắn học được, chuyện này tuyệt không thể bỏ qua!"

"Chờ hắn ra rồi, chắc chắn phải vì chuyện này mà đền tội!"

Chợt, một tiếng hừ lạnh phát ra, người đàn ông với khuôn mặt dữ tợn, vóc dáng cao to chợt lạnh lùng nói:

"Đám nhãi con các ngươi im mồm! Quy củ của Thiên Bia Thí là thế, bây giờ thẹn quá hoá giận rồi?"

Nhưng không ai dám phản bác, những người bị nói thì mặt đỏ bừng lên tức giận nhưng phải nhịn nhục.

Bởi vì đây là tông chủ của Phù Đổng Tông, cảnh giới Thất Phẩm Hoá Khí, tuổi cũng đã ngoài tám trăm từ lâu rồi, hoàn toàn có thẻ gọi bọn hắn là "nhãi con".

Nhưng chợt, có một vị trưởng lão lắc đầu, đoạn nói:

"Nhưng việc hắn học trộm bí kỹ của tông môn chúng ta, nhất định không thể làm ngơ!"

Nhưng còn không để vị tông chủ này đáp lại, chỉ thấy Thiên Bia Thí chợt sáng lên, một người thanh niên mang áo trắng nhẹ nhàng bước ra, mang mặt nạ gỗ, đôi mắt bình thản nhìn bọn hắn.

Hắn bước tới giữa trung tâm, nhận ra bản thân đang bị rất nhiều người quan sát, chợt bật cười:

"Ừm? Các vị đang chờ ta nhỉ?"

"Nhược Trần!!!"

Đột ngột, vô số người hét lên một cái tên, có trưởng lão, có vài vị đệ tử không cam lòng. Kẻ thì nghiến răng nghiến lợi, kẻ thì đắc ý khi thấy người gặp họa.

Nhưng, Trường An chỉ tủm tỉm cười, hắn vui vẻ gật đầu:

"Ta chính là Nhược Trần đây"

"Cuồng vọng! Tiểu tử nhà ngươi dám coi trời bằng vung!"

Một tên trưởng lão chợt gầm lên, những người khác cũng vì thế mà bừng tỉnh, vô số khí thế áp đảo toả ra từ bọn hắn, nhắm về phía Trường An.

Nhưng Trường An chợt nhếch mép, sau đó hắn cảm nhận được khí thế áp đảo mà buồn cười vô cùng.

Muốn dùng khí thế ép hắn? Bọn họ tính là gì?

Nhận thấy Trường An vẫn ngông cuồng như cũ, đột ngột có một vị trưởng lão hừ giọng, lạnh lùng nói:

"Vì có ngươi, mà lần này Thiên Bia Thí có rất nhiều người bị loại, không có đủ thời gian để cảm ngộ! Bởi vì ngươi mà cơ hội quý giá của bọn hắn bị mất!

Không chỉ có thế, ngươi còn dám học tập bí kỹ của tông môn chúng ta, đúng là gan to bằng trời!"

Trường An nghe vậy, hắn chợt cười lớn, sau đó hỏi lại:

"Thiên Bia Thí không cho phép giết người ư?"

"Cảm ngộ chiêu thức cũng bị cấm trong Thiên Bia Thí? Vậy không bằng các vị bảo đệ tử đừng bao giờ thi triển chiêu thức nào ra, vậy thì ta muốn học cũng không được"

Trường An bình thản hỏi lại, khuôn mặt lại lộ ra vẻ cuồng vọng đến vô cùng.

"Ngươi..." Vị trưởng lão đó trừng mắt lên tức giận, từ trước đến nay, làm gì có kẻ phàm nhân nào dám giở giọng nói ra chứ?

Các vị đệ tử im lặng không nói gì, nhưng bọn hắn lại cắn răng, có vẻ tức giận mà không làm gì được.

Chợt, Trường An liếc mắt một vòng xung quanh nơi này, cuối cùng nở một nụ cười:

"Bỏ qua những lời trên... ừ thì ta đánh bại tất cả bọn họ, đào thải tất cả mọi người ra đấy.

Thì sao? Các ngươi làm được gì ta?"

Trường An cười lớn, hắn lộ ra vẻ trào phúng nhìn khắp toàn trường, cuối cùng nói:

"Trước khi vào Thiên Bia, ta đã nói rồi! Nhưng các ngươi làm được gì?"

"Không làm được gì cả!"

Sau đó, hắn chợt thu lại khí thế ngông cuồng, bình thản cười nhẹ mà bước đi rời khỏi nơi này, trong giọng nói còn có vẻ mỉa mai:

"Hai vị trưởng lão, vào cảnh giới của ta, các ngươi làm được như vậy chứ?"

Hai vị trưởng lão vừa chèn ép Trường An tức khắc run rẩy, nghiến răng nghién lợi nhìn lấy hắn, hai mắt bốc hoả.

Mỗi một câu nói của Trường An giống như đao, đâm xuyên vào lòng của bọn họ vậy.

"Nhược Trần! Tốt! Tốt! Ta nhớ rõ tên của ngươi"

Cuối cùng, vị trưởng lão kia còn định nói gì, bóng dáng tông chủ của Phù Đổng Tông xuất hiện trước mặt hắn.

Chát!

Một cú vả cực kỳ mạnh thẳng vào mặt hắn, khiến vị trưởng lão này bị đánh bay đi ra xa, thân thể lõm sâu vào trong vách đá.

Người tông chủ Phù Đổng Tông chỉ lạnh lùng khoanh tay, ánh mắt liếc nhìn khắp toàn trường, cất tiếng:

"Các ngươi làm trò hề đủ chưa?"

Bầu không khí im bặt, ánh mắt của vị tông chủ này cực kỳ lạnh lùng đến cực điểm, kết hợp với thân thể cao to, dữ tợn của hắn.

Trường An trào phúng bọn hắn, bọn hắn không phục, nhưng không thể cãi lại.

Còn vị tông chủ này... bọn hắn có không phục cũng chẳng dám cãi.

Đây là lãnh địa của Phù Đổng Tông, ai dám khiêu khích tông chủ cơ chứ? Phải chăng làm tìm đến cái chết?

Lần này, Bạch Yến chợt nói, giọng bình thản:

"Nhược Trần đang nhận được sự bảo hộ của Thánh Tiên Tông, ai chọc tới hắn, là chọc tới chúng ta"

Hai trong ba đại tông môn đã bày tỏ thái độ, giờ còn ai dám chống đối Trường An nữa?

Hắn cong khoé miệng lên nhìn Bạch Yến và khẽ gật đầu, cuối cùng từ tốn rời khỏi nơi này trước ánh mắt ghen ghét tất cả mọi người.

Còn Nhược Trần... hắn không cảm xúc nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng như chết lặng.

Hắn chợt nhớ ra, lần Trường An ra tay hỗ trợ ở Hoàng Thành khiến Nhược Trần phải cõng nồi, sau đó Thánh Tiên Tông nghĩ Nhược Trần là cao nhân.

Nợ ân tình giúp đỡ Diệp Tuyên, Thanh Nhạc và Ngọc Mi, cộng thêm việc thực lực thâm bất khả trắc, cho nên trong tình cảnh này, Thánh Tiên Tông chắc chắn sẽ ra tay hỗ trợ.

"Tiền bối... hoá ra ngài tính toán hết cả rồi..."

Gân xanh nổi trên trán, Nhược Trần nghiến răng lẩm bẩm, nhưng rồi hắn chỉ quan sát cảnh tượng lúc này.

Rồi, vô số ánh nhìn tức giận nhìn về phía Trường An, nhưng hắn chỉ cong khoé miệng cười và rời khỏi nơi này.

Đột ngột, một bàn tay giữ lại vai của Trường An, hắn khẽ nhíu mày rồi quay đầu lại:

"Cái gì vậy?"

Một nụ cười ôn hoà? Đấy là đệ tử của Thánh Tiên Tông, năm sáu người thanh niên bao vây lấy Trường An, bọn hắn còn lễ phép quay đầu với Bạch Yến mà nói:

"Trưởng lão, chúng con với kẻ này là bạn, Thiên Bia Thí đã kết thúc, xin phép được đi trước ạ"

Này này, ai là bạn với bọn này hả? Thả ra để ta còn đi về nhà chứ!

Trường An giật mình mà giãy dụa, nhưng phàm nhân như hắn làm sao có cửa với mấy tên đệ tử tinh anh?

Bạch Yến còn định nói gì đó, nhưng khi nàng thấy trong đám đệ tử có một bóng người quen thuộc, nàng chỉ khó hiểu gật đầu.

Nhưng mà, Trường An còn định nói gì đó, chợt một bàn tay bịt lại miệng hắn, sau đó mấy tên đệ tử của Thánh Tiên Tông này cười tươi mà kéo hắn đi.

Và dĩ nhiên, ở ngoài đời hắn không có chút tu vi nào trong người cả, cho nên hoàn toàn bị bọn này kéo đi dễ dàng.

Sau đó, âm thanh bàn bạc của bọn hắn vang lên, mặc kệ Trường An mà nói chuyện:

"Ê, mày có chắc là tên này làm Nhạc tỷ khóc không?"

"Chắc chứ! Mẹ nó khi Nhạc tỷ bị đào thải thì chỉ còn hắn ở trong Thiên Bia, không là thằng này thì là ai?

"Mọe! Gáy to không sao, nhưng dám làm Nhạc tỷ khóc thì phải trả giá!"

Trường An: "..."

Xin lỗi nhưng, các vị huynh đệ đang bàn bạc về vụ gì vậy? Sao em nghe không hiểu?

Hắn hoang mang nhìn xung quanh, mà đám đệ tử vừa "áp giải" Trường An, vừa nói chuyện, một tên cất tiếng khen:

"Cũng nhờ Tổ huynh đệ báo cho ta, không thì chuyện Nhạc tỷ khóc... hừ hừ!"

Tổ? Tổ huynh đệ?

Trường An mờ mịt nghĩ thầm, hắn chợt thấy bóng dáng một gã đàn ông trung niên, tu vi chỉ có Tụ Khí cười xum xoe nịnh nọt nói:

"Ha ha, ta cũng gai mắt thằng này lắm, chỉ cần dạy dỗ hắn là được! Mạnh tay vào!"

Trường An: !!!

Mả mẹ nó? Cái chuyện gì xảy ra thế???

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 51

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.