Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một vẻ điên cuồng

Tiểu thuyết gốc · 2345 chữ

Nhược Trần? Cái tên này dường như Bạch Yến đã nghe ở đâu đó thì phải.

Nàng bắt đầu ngẫm nghĩ, sau đó chợt giật khóe miệng mà đưa tay lên bóp trán, ánh mắt lộ ra vẻ hoang mang.

Nhược Trần chính là cái tên của vị cao nhân mà Thanh Nhạc nhắc tới, sau đó Thiệu lão tổ cũng đã đi qua xem xét, khi về hắn cũng đã công nhận rằng đây thực sự là một vị cao nhân. Cái tên này khắp cao tầng của Thánh Tiên Tông đều ghi nhớ cả, để tận lực không gây mâu thuẫn với vị cao nhân này.

Vấn đề là, bằng cách nào đó vị cao nhân này có thể đi vào bên trong Thiên Bia Thí, mặc kệ giới hạn cảnh giới. Đã vậy vị ấy còn khiêu khích tất cả các đệ tử ở đây.

Thế này có để cho người khác sống hay không? Chẳng lẽ không có ai kiếm chuyện, cho nên hắn tự đến kiếm chuyện rồi?

“Sơn thúc, ngài thấy chuyện này ra sao?”

Bạch Yến thở dài, hỏi lấy lão già còn đang ngẫm nghĩ, tay vuốt ve con voi.

“Cho dù tiểu tử kia chỉ là phàm nhân. Nhưng ở trong Thiên Bia Thí, chỉ cần trong lòng ngươi hiểu được chiêu thức đó ra sao, có thể dùng được những chiêu thúc mà không bị giới hạn bởi tu vi bây giờ, thậm chí nếu hắn có cảm ngộ về các cảnh giới tu tiên, có thể tạm thời đạt đến Nhất Phẩm, Nhị Phẩm trong Thiên Bia Thí…”

Lão già bình thản nói, nhưng rồi Bạch Yến hỏi, mang theo giọng điệu dò xét:

“Nếu… hắn ta hiểu rõ về Thất Phẩm Hóa Khí, thậm chí là Bát Phẩm Thành Vân cảnh thì sao?”

“Không có chuyện đó! Phàm nhân hiểu rõ về hai cảnh giới tu tiên đã hiếm, đây lại là hai cảnh giới cận tối cao của nhân gian!”

Lão giác tức khắc lắc đầu, nhưng như nhớ đến điều gì, lão lại nhìn sang Bạch Yến, chợt hỏi:

“Tiểu Yến, ta thấy Diệp Tuyên ở tông môn của cháu… hắn có thể lĩnh ngộ ra cảnh giới cao hơn mà đạt đến nó trong Thiên Bia Thí”

“Thủy Tình của ngài cũng vậy, về mặt lý thuyết cô nhóc cũng nắm rất vững”

Bạch Yến gật đầu, sau đó cả hai thoáng im lặng, cuối cùng thở dài:

“Thiên Bia Thí lần này lại có biến cố rồi…”

“Vào trong nơi này rồi ư?”

Trường An mở mắt ra, hắn chợt kinh hãi nhìn cảnh tượng xung quanh.

Đất đá khô cằn mang màu đỏ thẫm trải dài đến vô tận, xung quanh có vô số những cột đá, không khí vô cùng nóng nực, gió điên cuồng thổi mạnh, hóa ra bên trong Thiên Bia chính là một thế giới khác.

“Ừm? Vẫn không có ai tìm đến giết mình?”

Trường An nhỏ giọng hỏi, một làn gió nóng thổi qua người, hắn chợt nhắm mắt lại và cảm nhận thân thể mình.

“Ở trong Thiên Bia, lĩnh ngộ về cảnh giới đầy đủ sẽ đạt đến cảnh giới đó, lĩnh ngộ công pháp tức khắc dễ dàng thi triển mà không hao tổn pháp lực gì cả.

Có thể nói, những chiêu thức bị giới hạn bởi tu vi hay nhiều điều kiện khác nhau ở ngoài đời thực. Nhưng nếu lĩnh ngộ ra hoàn toàn, khi vào Thiên Bia vẫn có thể sử dụng”

Nhưng vấn đề là, bây giờ hắn không hề tu luyện, thậm chí mỗi Nhất Phẩm Tụ Khí đều chưa hiểu, làm sao có thể đạt được tu vi đó ở trong Thiên Bia cơ chứ?

Trường An chợt nắm tay lại, sau đó tung quyền, nắm đấm mạnh mẽ va chạm với cột đá trước mắt, tức khắc phá tan nó ra.

“Ở bất kỳ thế giới nào đều tồn tại khái niệm “Võ”, nên mình cũng có thể dễ dàng thi triển ra những loại võ thuật đã học”

Nhưng như thế là chưa đủ, lúc này hắn cần phải có năng lực quét sạch tất cả những thiên tài của Xuân Quốc, vì vậy cho nên Trường An chợt bước đi về một hướng:

“Được rồi, nên đi tìm hỏi người khác thì hơn. Ha ha, có khi bọn họ đang truy sát mình nhiệt tình lắm đây”

Lúc này, một người đệ tử của Sơn Thủy Tông đang đứng ở bên cạnh một cột đá lớn. Thân hình hắn cao to cường tráng, tỏa ra khí thế như một con mãnh hổ.

“Đây là bên trong Thiên Bia Thí, vậy thì phải tranh thủ lĩnh ngộ chiêu thức đấy!”

Sơn Hùng đã đạt đến Nhị Phẩm Kết Thủy cảnh, trong Tam Đại Tông Môn cũng xem như có tiềm năng. Người tham gia Thiên Bia Thí trừ Trường An và Nhược Trần ra, tất cả đều là Tụ Khí cảnh trở lên, cho nên đấy cũng là lý do vì sao mà lúc Trường An trào phúng bọn hắn, tất cả đều nổi giận.

Một tên phàm nhân, cũng dám khiêu khích bọn hắn?

Hừ! Nếu gặp mặt tên Nhược Trần đó, chắc chắn hắn sẽ ra tay dạy dỗ, để tên kia khóc lóc quỳ xin tha thứ!

Nghĩ như vậy, người đệ tử này chợt nắm chặt tay, hắn hét lớn một tiếng rồi tung nắm đấm.

Ầm!

Cột đá tức khắc tan thành tro bụi, hoàn toàn không thể chịu nổi một quyền, mà Sơn Hùng cũng chợt hưng phấn la lên:

“Thi triển được rồi! Sơn Hải Thú Quyết được mình thi triển ra thế đầu tiên! Nếu ở ngoài đời, mình không thể dùng nó với uy lực thế này được”

“Ra vậy, hóa ra quyền pháp năm xưa Tản Viên Sơn Thánh và Đồ Sơn Thủy Thánh bỏ qua mối bất hòa, cả hai cùng sáng tạo ra công pháp này”

Một giọng nói vang lên, chỉ thấy Sơn Hùng gật đầu, sau đó bật cười mà gật đầu:

“Đúng vậy, nếu năm xưa hai vị ấy không bỏ qua mối bất hòa, chắc chắn Xuân Quốc sẽ không được như hôm nay”

Nhưng nói xong, Sơn Hùng tức khắc nhận ra có gì đó không đúng, chỉ thấy mắt hắn co rụt lại, nhanh chóng lùi ra xa mà cảnh giác hô to:

“Người nào?”

Sau đó, khi nhận ra người đối diện, hắn trầm giọng:

“Hóa ra là ngươi, ta không tìm đến ngươi, ngươi lại ngu ngốc đi vào đường chết”

Trường An cười nhạt, hắn khẽ gật đầu và chậm rãi đáp lại:

“Ha ha, ta chỉ muốn tìm các ngươi để hỗ trợ một chút thôi, dù sao hệ thống tu luyện của thế giới này vẫn rất xa lạ”

Nhưng Trường An còn chưa kịp dứt lời, đôi mắt hắn chợt co rụt lại, chỉ thấy Sơn Hùng dùng thế sét đánh không kịp trở tay mà tung quyền, chỉ thấy một đấm của hắn phá vỡ không khí bắn về phía Trường An.

“Hừ! Trước đó ngươi cuồng vọng như vậy, bây giờ tất phải trả giá đắt, đừng có mơ đến việc hỗ trợ, cứ thế mà ra ngoài đi!”

Không nói một lời, tức khắc đã ra chiêu, người trong Sơn Thủy Tông đều thẳng thắn bộc trực thế sao?

Nhưng vấn đề là, ta còn chưa nói xong cơ mà… Quả nhiên, phản diện chết là do nói nhiều chứ…

Trường An nhìn nắm đấm dần dần tiếp cận hắn, thực lực vẫn chỉ ở mức võ giả phàm tục, trong khi đối phương chính là Nhị Phẩm Kết Thủy cảnh giới, chỉ cần sơ sẩy thôi là đã mất mạng.

Trường An chợt nở ra nụ cười điên cuồng, hắn nắm chặt tay, thủ thế, sau đó dứt khoát lao thẳng về phía trước

Đời võ giả, tuy ở trong một thế giới không tính là quá mạnh, nhưng Trường An ngày ngày luyện võ, một nắm đấm tung ra hàng ngàn, hàng vạn lần mỗi ngày, thế cho nên bây giờ hắn đã đoán ra chiêu thức này có điểm yếu nhất ở đâu.

Chợt, hai quyền chạm nhau, Trường An cảm nhận được một cỗ lực lượng vô cùng lớn đang nghiền ép hắn, bất chợt nở một nụ cười cực kỳ hưng phấn.

Một quyền của Sơn Hùng tức khắc bị hắn phân tích ra thành vô số động tác trong não bộ, từ lúc ra quyền đến lúc thu quyền, Trường An đã nhìn đi nhìn lại cảnh này hàng chục lần. Sau đó bắt đầu cấu trúc lại chiêu thức đó.

Ầm!

Âm thanh đất đá nổ tung vang lên, Trường An bị cỗ lực lượng cực lớn đánh bay ra, lực lượng từ cú đấm xuyên qua thân thể hắn mà đánh nát lục phủ ngũ tạng.

“Ừm, không chết?”

Sơn Hùng ngạc nhiên hô to, nhưng hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa, bởi vì chỉ một đấm đã khiến Trường An lâm vào trạng thái nửa sống nửa chết, vậy thì có gì đáng giá để hắn xem trọng cơ chứ?

“To gan khiêu khích chúng ta, vậy mà bản lĩnh chẳng có bao nhiêu, ngươi ảo tưởng quá rồi đấy”

Sơn Hùng còn định ra đòn kết liễu, chợt thân ảnh gầy gò ấy lảo đảo đứng dậy, cánh tay phải đã bị cú đấm đánh gãy, khóe miệng chảy ra máu, hắn không còn đủ sức đứng vững nữa. Vậy mà chợt một âm thanh phát ra, đó là tiếng cười thích thú, tiếng cười cuồng nhiệt:

“Mạnh quá! Quả thực rất mạnh, hóa ra đây là Võ Đạo của hai vị nhân vật trong thần thoại ư? Bây giờ mới được chứng kiến!!!”

Trường An ho ra một ngụm máu, mặc cho lục phủ ngũ tạng đã bị vỡ nát, tay phải bị thương nặng, chỉ việc đứng vững đã khó khăn, nhưng hắn vẫn giữ nguyên nụ cười hưng phấn đến cực điểm hư vậy.

Một lớp mặt nạ gỗ mang lên, để hắn có thể cởi lớp mặt nạ vô hình ra, để lộ ra một tính cách chưa từng hiện hữu ở đời này thế này.

Chợt, nắm đấm của Sơn Hùng lại lần nữa hung mãnh tung về phía hắn, không khí xung quanh cũng như bị hút lại bởi sức ép của đòn này, hắn lạnh lùng nói:

“Đừng nói nhiều, để ta tiễn ngươi ra ngoài!”

So với nắm đấm trước đó, cú này càng mạnh mẽ, còn nhanh hơn nữa!

Trường An nhìn về quyền này, hắn chỉ nhẹ nhàng cười, ánh mắt vẫn hưng phấn nhìn cú đấm đang tung về phía mình, tay trái chợt nhấc lên.

Rồi, một cú đấm không khác gì chiêu thức của Sơn Hùng xuất hiện.

Sau đó, cả Sơn Hùng và Trường An chợt hô to một tiếng tên của chiêu thức này:

“Sơn Hải Thú Quyết, Thiên Ngưu Quyền!”

“Sơn Hải Thú Quyết, Thiên Ngưu Quyền!”

Ầm!

Hai cú đấm chạm nhau, phát ra dư chấn mãnh liệt tạo thành một cái hố to trên mặt đất, khói bụi mịt mờ bao phủ nơi này. Sơn Hùng chợt giật mình lùi lại, hắn kinh hãi thốt lên một tiếng:

“Cái gì?”

Sao có thể cơ chứ? Làm sao hắn có thể dễ dàng thi triển ra chiêu thức của mình, hơn nữa còn không có vẻ thua kém gì cả?

Không lẽ… Hắn hoàn toàn lĩnh ngộ ra nó, rồi thi triển ra chiêu thức với uy lực của Nhị Phẩm Kết Thủy đỉnh phong ư?

Trường An đưa tay quẹt đi máu trên miệng, mặc cho thân thể đã bị thương nặng nhưng hắn vẫn đứng vững, sau đó tay trái chợt nắm chặt lại, hưng phấn mỉm cười:

“Chiêu thức không tệ!”

“Ngươi cũng vậy! Dùng nó quyết thắng bại với ta đi!”

Chợt, Sơn Hùng thu hồi tất cả những suy nghĩ ghen tị, hoảng hốt, hắn chỉ còn lại chiến ý bốc lên trong đôi mắt của mình, khí thế mãnh liệt tuôn trào ra từ cơ thể của hắn.

“Khí thế tốt! Vậy ta cũng dùng cái mạng này giao chiến với ngươi.”

Trường An khẽ lẩm bẩm, sau đó cả hai liền lao vào nhau, điên cuồng chiến đấu, tất cả chỉ có thân kề thân, quyền đối quyền, tuyệt không xuất hiện âm mưu quỷ kế gì cả.

Chỉ cần chiến là được!

Ầm!

Bốn phía phát ra âm thanh nổ tung! Trận chiến kéo dài hơn năm phút chợt lắng lại, rồi trong lúc bụi mù tán đi, Trường An lảo đảo bước ra, thân thể thoáng gục xuống.

Nhưng rồi, hắn chợt vui vẻ bật cười, tay lấy ra vài viên đan dược trị thương từ xác của Sơn Hùng mà cho vào miệng.

Quả không hổ danh là Tam Đại Tông Môn, cho dù là đệ tử bình thường, chỉ nắm giữ một chiêu thức cũng có thể đánh hắn đến dở sống thiếu chết.

Thế là đủ rồi.

Trường An cảm nhận thương thế dần dần hồi phục, sau đó hắn chợt nhắm mắt, khí thế dâng cao.

Cuối cùng, hắn đột phá!

Cửu Tử Hóa Tiên lúc trước Nhược Trần đưa cho, hắn dùng một lần kề cận sinh tử, đột phá vào Nhất Phẩm Tụ Khí cảnh!

Cuối cùng, hắn đứng dậy, nhìn về phía một bóng người áo đen đang phi hành qua đây, người kia như cũng nhận ra mà nhìn về phía hắn, chợt hưng phấn lao về phía trước:

“Nhược Trần! Ngươi sẽ phải trả giá vì dám khiêu khích chúng ta!”

Trường An cười lớn, mép miệng còn lưu một vết máu, nhưng hắn cũng phi người tới trước, tay nắm chặt và vung quyền ra:

“Đến đi! Giết ta đi!!!”

Thanh âm cuồng vọng lại ngạo nghễ vang lên, xé rách một vầng trời.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 4
Lượt đọc 57

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.