Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cường Giả gặp Cường Giả

Tiểu thuyết gốc · 1516 chữ

“Móa, cuối cùng phí tiền cũng chẳng được cái gì cả!”

“Chán chết đi được!”

Cuối cùng, dưới sự kiên trì, bất khuất của Nhược Trần, Trường An và Thiệu Tổ hoàn toàn không có cơ hội ngắm nhìn chốn bồng lai tiên cảnh ấy dù chỉ một lần, thành ra bây giờ cả hai rời khỏi nhà tắm với bộ mặt không cam lòng.

Nhưng mà, dường như những cô gái xung quanh khi thấy hai người bước ra liền đưa ánh mắt khinh bỉ đến tột độ lên hai gã đồng râm ấy. Ấy thế mà bọn hắn không cảm thấy có gì kỳ lạ mà vẫn tiếp tục bước đi.

Nhược Trần thở dài bất đắc dĩ, hắn cũng chỉ mới bước ra ngoài chợt ngừng lại và chứng kiến khung cảnh này, sau đó chìm vào im lặng.

Quên mất, bởi vì nơi này không có vụ cách âm, cho nên những lời nói vừa nãy của cả ba người…

Mẹ nó, hoàn toàn bị nghe hết tất tần tật, không sót một từ?

May thay, cuối cùng hai tên đồng râm này cũng nhận ra điều gì đó, chỉ thấy Thiệu Tổ chợt ngừng lại, gã cau mày mà nhỏ giọng hỏi:

“An Đệ, hình như các nàng đang nhìn về phía ta đúng không?”

Nhưng, Trường An quan sát xung quanh một hồi, cuối cùng lắc đầu và thấp giọng phản bác:

“Không không, là ta mới đúng, có lẽ các nàng bị hớp hồn bởi vẻ anh tuấn tiêu sái này mất rồi…”

Không, các nàng đang nhìn vào hai thứ cặn bã thì đúng hơn đấy!!!

Nhược Trần gào thét trong lòng, hắn cố gắng giữ khoảng cách với cả hai, chỉ đến khi bọn họ đã hoàn toàn rời khỏi nơi này mà bước đi đến Thiên Bia thì hắn mới bước lại gần.

Mấy ngày nay, bởi vì đang trong thời gian diễn ra Thiên Bia Thí, cho nên Phù Đổng Thành cứ có người đến người đi tấp nập vô cùng, vào thời điểm này, cũng chính là lúc mà toàn bộ thiên hạ tề tụ lại.

Theo quy định hằng năm, mỗi đại tông môn sẽ được cử hai mươi đệ tử tinh anh tham gia Thiên Bia Thí, nhưng với các tán tu, hay những người tu luyện của môn phái nhỏ sẽ không cần phải giới hạn.

Cái này là để tạo cân bằng, lỡ như toàn bộ đệ tử tinh anh của đại tông môn kéo đến tham gia, thì những tán tu và các đệ tử của môn phái nhỏ sẽ không có cơ hội để thể hiện.

Quy định này tồn tại là để tạo đất diễn cho các đệ tử chưa được thu vào tông môn, và để tạo cơ hội cho các tông môn nhỏ được chú ý đến, theo đó những Đại Tông Môn sẽ xem xét rằng có những ai thiên tư, phẩm cách phù hợp để bọn họ chiêu mộ.

Có thể nói, Thiên Bia Thí vừa là để khảo nghiệm đệ tử tinh anh, vừa là để tiếp nhận truyền thừa, vừa là để các người tu luyện chưa nhập tông thể hiện bản thân mình.

Vì vậy, bây giờ trên khắp đại lộ thành Phù Đổng, hai bên đều tấp nập là người, âm thanh rao bán hàng hóa cứ rao lên và nối liền không dứt, xung quanh là đủ loại kiến trúc đan xen nhau. Đôi khi, một chiếc xe ngựa được trang trí vô cùng hoa lệ lại đi ngang qua, mà người dân xung quanh cũng đã quen thuộc với cảnh tượng này từ bao giờ.

“Ài, người tham gia Bia Thí thật là nhiều…”

Trường An cảm thán, mà Thiệu Tổ khinh bỉ nhìn hắn, cuối cùng nói:

“Bia Thí là cái quỷ gì? Bộ chữ Thiên bị đệ ăn mất rồi hả?”

“Há, là Bia Thí Thiên? Vãi nồi, nghe kinh thế?”

Trường An tức khắc trợn mắt lên, hắn nói với giọng điệu kinh hãi. Nhược Trần không nỡ để hai tên này cãi nhau như thiểu năng giữa phố bèn giải thích:

“Thiên Bia Thí, bởi vì tham dự sẽ có cơ hội lọt vào mắt của các đại tông môn, cho nên ai cũng đến tham gia.

Đặc biệt hơn là… Trên thiên bia có bảy chữ do Lạc Hồng Tiên Tổ để lại, vậy mà từ trước đến giờ, không ai có thể nhìn ra ý nghĩa của nó!”

“Chữ xấu quá?”

Trường An buột miệng hỏi lại, nhưng rồi hắn nhanh chóng che miệng, chỉ là lời đã lọt vào trong tai của hai người kia, đáp lại là bốn con mắt đang nhìn về phía một kẻ đần, pha lẫn thương hại.

Thành Phù Đổng, nơi này có chứa Thiên Bia.

Một tấm bia đá cao hàng trăm mét, vô cùng đồ sộ đứng sừng sững ở trung tâm quảng trường, mấy ngàn năm đứng giữa trời xanh, trải qua biết bao gió táp, mưa sa khiến cho bên ngoài tấm bia đá lộ ra vẻ tang thương cổ kính. Mà bên trên còn có bảy chữ do Lạc Hồng Tiên Tổ lưu lại, bảy chữ ngàn năm không ai giải nghĩa ra.

Còn hai ngày nữa mới đến Thiên Bia, thành ra nơi này cũng không mấy tấp nập, chỉ có vài ba người đến đây xem, còn lại chắc vẫn đang tận hưởng bầu không khí của lễ hội Phù Đổng.

Thiệu Tổ đã đi mất, lão ta cứ thoắt ẩn thoắt hiện như một tên biến thái khiến Trường An cực kỳ quan ngại về điều này. Hắn cũng muốn đi chơi lắm, nhưng Nhược Trần lại kéo hắn đi về phía Thiên Bia mà xem qua một lần, lý do là…

“Chín trăm năm trước ta chưa tham dự Thiên Bia Thí, lần này muốn xem bảy chữ đó ra sao”

“Ừm ừm”

Trường An chán nản thở dài, hắn đưa mắt nhìn ngó nghiêng, giống như một con rùa lười biếng, mặc cho Nhược Trần kéo đi.

Thoáng chốc đã kéo đến trước bia đá, Nhược Trần nhìn bảy chữ do Lạc Hồng Tiên Tổ lưu lại, ánh mắt hắn thoáng chốc đã ngây dại ra.

Tu vi Cửu Phẩm Hóa Tiên, chứng kiến qua vô số loại công pháp… Vậy mà bây giờ, hắn không hiểu nó viết gì cả!

Không phải ký tự từ Thượng Cổ, cũng không phải ám ngữ, chẳng phải ngôn ngữ từ Thượng Giới, bảy chữ cứ im lìm nằm trên bức tường đá, mặc cho bao năm tháng trôi qua, vẫn không ai có thể giải được.

Đùa sao? Chẳng lẽ Lạc Hồng Tiên Tổ thực sự viết bậy, nên những từ này mới không có ai giải ra?

Quan sát một hồi lâu, cuối cùng Nhược Trần phát hiện bản thân hắn không dò ra được manh mối gì cả, chỉ đành thở dài và định quay người.

Nhưng mà, Trường An vẫn đứng yên, đôi mắt hắn nhìn lên trên Thiên Bia, giống như nhớ tới điều gì đó từ xưa lắm rồi.

Trong nháy mắt, bảy chữ này lọt vào nhãn đồng của hắn, đồng tử co rụt lại!

“Ư… Bách niên trung… Tu hữu ngã?”

Hắn chợt lẩm bẩm, Nhược Trần giật mình, còn định nói gì nữa, nhưng Trường An thoáng chốc bật cười, lại lẩm nhẩm, giống như đang tự hỏi bản thân:

“Ư… Bách niên trung… tu hữu ngã?”

Hắn hỏi, nhưng không để Nhược Trần nói thêm, lần này Trường An thu lại nụ cười, bước đến đưa tay chạm vào bia đá, bình thản cất tiếng:

“Thiên Bia còn thiếu một câu…”

Lúc này, hắn không còn cái khí chất bẩn bựa, ngáo ngơ, trẻ trâu, ngu ngốc như mọi khi nữa, chỉ đơn thuần là yên tĩnh đến cực hạn.

Không phải đứng yên một chỗ vẫn khiến người ta nghẹt thở, mà giống như một kẻ vốn đã vô địch trần gian, nay quyết định thu kiếm vào vỏ, lặng lẽ che đi khí chất vương giả của mình.

Trên Thiên Bia, bảy chữ do Lạc Hồng Tiên Tổ lưu lại, vượt qua không gian, vượt qua thời gian, đến được tay hắn.

Kiếm đã cho vào vỏ, nhưng lần này… Hắn muốn rút ra!

Vì thế, Trường An thu tay lại, quay sang Nhược Trần, bình thản mỉm cười và lên tiếng:

“Lão Nhược, chúng ta tham gia Thiên Bia Thí, tiện thể giật luôn truyền thừa của Lạc Hồng Tiên Tổ đi”

Không cao ngạo, không khinh thường, chỉ có bình thản, tựa hồ như việc này hắn đã làm rất nhiều rồi, cũng cảm thấy quen thuộc.

Nhược Trần sững người, bộ dáng lúc này của Trường An hoàn toàn trở lại với lần đầu cả hai gặp mặt.

Vì thế, hắn gật đầu:

“Theo ý tiền bối”

Trường An gật đầu, hắn mỉm cười quay người rời khỏi nơi này, trong khi đó ánh mắt lộ ra sự vui vẻ hiếm thấy.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 58

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.