Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tắm chung

Tiểu thuyết gốc · 1827 chữ

Khuôn mặt Thiệu Tổ chìm vào trầm ngâm suy tư, gã vờn nhẹ đạo vận trên tay mình mà mày khẽ nhíu lại, dường như đang suy ngẫm điều gì đó.

Đạo vận hư hư ảo ảo, có mà như không, nhưng trong tay gã chẳng khác gì quả cầu để nắn bóp nó cả, cuối cùng Thiệu Tổ thở dài một hơi mà ấn mạnh tay, đạo vận tiêu tán.

Bạch Yến đứng trước mặt gã, nàng chứng kiến tất cả cảnh này mà đôi mắt thoáng lộ ra vẻ kính nể, đoạn hỏi:

“Sư tổ… Nên chúng con bị dính phải chiêu thức thao túng tâm trí của vị đại năng đó?”

“Đúng vậy”

Thiệu Tổ gật đầu mà vẫn giữ khuôn mặt nghiêm trọng, gã ta lưỡng lự quan sát Bạch Yến, cuối cùng mới giải thích:

“Có lẽ chiêu thức này liên quan tới Ảo Thực Đạo, kẻ đó đã sử dụng nó lên trên các ngươi, thế nên dẫu cho việc bị tập kích có nghiêm trọng như thế nào thì các ngươi vẫn cảm thấy nó là chuyện bình thường, không đáng lưu tâm”

“Nên thực lực của vị này chắc chắn sẽ rất cao cường!”

Bạch Yến đưa ra kết luận, bởi vì chính bản thân nàng cũng dính chiêu thức đấy mà hoàn toàn không thể phản kháng lại.

Thiệu Tổ gật gù, gã bóp nhẹ cằm mà chợp chép miệng, sau đó lầm bầm:

“Quả thực, nhưng kẻ đó không có ý xấu, ra tay chắc cũng bởi vì muốn các ngươi nhanh chóng rời khỏi đó, cũng như không để lộ thông tin về nàng thôi”

Nhưng rồi, gã vẫn như băn khoăn điều gì đó lắm, ánh mắt nghi ngờ nhìn xuống bàn tay của mình, nơi vẫn còn một chút đạo vận vấn vương.

Bạch Yến nhìn thấy sư tổ của mình như thế, nàng lưỡng lự một hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được và thắc mắc:

“Sư tổ, điều gì khiến ngài vẫn đang suy ngẫm như vậy?”

Chỉ thấy Thiệu Tổ trầm ngâm một hồi lâu, cuối cùng mới lười biếng vẫy tay một cái, đoạn nói:

“Không sao, nhưng ngươi truyền lại lời cho Diệp Tuyên, cố gắng giành được Thiên Bia”

Bạch Yến nở một nụ cười, cuối cùng nàng trả lời lại sư tổ với giọng điệu tràn ngập đắc ý:

“Sau khi Diệp Tuyên chứng kiến Thiên Bia, tiểu tử ấy chợt trở nên quyết tâm lắm, xem bộ cho dù chúng ta chẳng nói gì, hắn cũng ra sức cố gắng!”

“Thế thì tốt, dù sao hắn chính là người có hi vọng giành được truyền thừa của Lạc Hồng Tiên Tổ nhất”

Thiệu Tổ cười nhẹ, vào lúc này, cả gã và Bạch Yến đều biết được câu nói trên có thể gây chấn động ra sao.

Ba ngàn năm trước, Nam có Lạc Hồng Tiên Tổ, Bắc có Tần Đế. Hai thiên tài đứng song song với nhau, cũng giao chiến với nhau vô số lần. Nhưng dẫu cho có thế nào thì Tần Đế cũng chẳng thể đánh bại Lạc Hồng Tiên Tổ, mà người kia cũng không thể đánh bại hắn.

Tuy thế, Lạc Hồng Tôn Giả tồn tại cũng đã chèo chống Xuân Quốc khỏi sự xâm lược Tấn Quốc, mà cùng lúc đó, ngài để lại Thiên Bia.

Cũng từ đây, Xuân Quốc có sức mạnh chống lại Tấn Quốc, hai quốc gia dần dần về lại thế cân bằng, mà công lớn nhất chính là ở Thiên Bia.

Thiên Bia, đại năng có thể khắc lại truyền thừa vào trong đó, mà con cháu sau này cũng có thể lĩnh ngộ truyền thừa.

Trừ một số vị muốn truyền bá công pháp của mình ra ngoài, như Tản Viên Sơn Thánh, Đồ Sơn Thủy Thánh lập ra Sơn Thủy Tông, Phù Đổng Thiên Vương lập ra Phù Đổng Tông ra. Những vị cường giả một thế đều khắc truyền thừa lên trên Thiên Bia.

Một số truyền thừa mang tính độc nhất đều có thể lĩnh ngộ từ Thiên Bia Thí, chẳng hạn Nhân Vương Phủ mà Bạch Yến thi triển ra trước đó cũng là do một vị anh hùng tên Thạch Sanh khắc vào Thiên Bia, nàng tham dự Thiên Bia Thí và lĩnh ngộ ra nó.

Nhưng mà truyền thừa của Lạc Hồng Tiên Tổ thì chưa từng có ai nhận được cả, vậy mà Thiệu Tổ lại cho rằng Diệp Tuyên có thể, rốt cuộc là vì sao?

Thiệu Tổ chỉ cười nhẹ, cuối cùng gã không nói gì nữa mà chỉ đứng dậy, rời khỏi nơi này và chép miệng:

“Chuyện đến đâu thì đến, ta muốn du ngoạn nơi này một phen”

Những dãy ao tròn nối tiếp nhau, có lớn có nhỏ, giữa mỗi chiếc ao đều bắc cầu đi ngang, bao phủ bởi rừng tre vàng lấm đấm những đốm cháy, bầu trời lại có mây trắng hững hờ trôi.

Người ta truyền rằng, những cái ao chính là vết chân ngựa của Phù Đổng Thiên Vương bước đi đến đường lên trời, mà những cây tre ấy đã dính phải lửa của ngựa sắt. Người đợi gọi nó là tre đằng ngà.

Bước theo dọc trên những cây cầu, Trường An khoanh tay có vẻ thư giãn, hắn tựa vào thành cầu mà nhắm mắt lắng nghe tiếng trúc đung đưa.

Tựa như một bản hòa ca của gió và trúc, điểm tô bằng làn thanh thủy khẽ lay động bởi những lần cá vẫy đuôi, người dẫu có vội vàng đến đâu chắc cũng sẽ ngừng lại nơi này mà nhắm mắt lắng nghe một khúc ca.

Chợt, tiếng hai cô gái trò chuyện vang lên:

“Phương tỷ, chúng ta có ghé qua tắm Hồ Phù Tiên không?”

“Được chứ! Nghe đồn rằng nước ở Hồ Phù Tiên có thể ban phát sức khỏe cho người tắm nó đấy, chỉ là mỗi năm chúng ta chỉ có thể ghé qua một lần…”

Trường An im lặng một hồi, cuối cùng đưa tay vuốt cằm mà có vẻ ngẫm nghĩ.

Năm xưa, có một người phụ nữ đã cao tuổi nhưng vẫn hiếm muộn, một hôm bà đi ra đồng bỗng thấy một vết chân rất lớn, liền ngạc nhiên nhủ rằng “Ôi! Bàn chân ai mà to thế này?”, đoạn liền ướm thử dấu chân và cảm thấy rùng mình. Chín tháng mười ngày sau hạ sinh Thánh Gióng.

Đến bây giờ dấu chân ấy vẫn còn, chỉ là đã trở thành một hồ nước lớn, và đồn rằng ai tắm nước trong hồ đều có thể chữa khỏi bách bệnh, hồi phục sức khỏe!

Dĩ nhiên, cái sau chỉ là được nói phóng đại lên, nhưng lỡ thật thì sao? Nhỡ Trường An tắm xong liền hồi phục toàn bộ sức mạnh thì sao?

Phải thử một lần cho biết…

Chứ không phải hắn muốn tranh thủ nhìn trộm các chị gái xinh đẹp tắm rửa đâu đấy, tuyệt đối không!

Cho dù chỉ có một cái hồ, chắc chắn là nam nữ tắm chung! Nhưng đó có là gì chứ? Trường An chỉ muốn thử nghiệm xem nước hồ có thể hồi phục sức khỏe hay không!

Thế là hắn có vẻ bừng bừng chí khí mà bước chân đi, chợt bên cạnh hắn cũng có một bóng người đi qua, có vẻ vô cùng hối hả.

Sau đó, cả hai dừng chân trước Hồ Phù Tiên, trước mặt là một mái đình, có vẻ là nhà tắm để phục vụ nơi này chăng?

Nhưng vấn đề là…

“Tổ Huynh???”

“An đệ!?”

Hai người la lên, ánh mắt ngập tràn vẻ ngạc nhiên, ngạc nhiên vì gặp phải đối phương ở đây, ngạc nhiên vì mối duyên phận này rất đỗi lạ kỳ, và cho dù ngạc nhiên bởi bất kỳ điều gì đi nữa, chỉ có một điều mà bọn hắn biết trước!

“Tổ Huynh, từ nhỏ thân thể đệ đã mắc phải bệnh nặng, bây giờ nghe danh Hồ Phù Tiên mới đến thử một phen…”

Trường An nghiêm túc nói, mà người sau cũng chỉ gật đầu, tay vỗ vỗ lưng và thở dài, giọng điệu có vẻ mệt mỏi:

“Đệ không biết, chứ ta kẹt ở Nhất Phẩm lâu năm, bây giờ tuổi cũng đã già yếu, lần này tới Thành Phù Đổng cũng là vì Hồ Phù Tiên này…”

Bốp!

Sau đó, cả hai chợt bắt tay nhau, ánh mắt tựa như người đang truy cầu đại đạo, bỗng chốc gặp được kẻ có cùng chí hướng với bản thân.

“Huynh đệ! Chúng ta chỉ tới tắm thôi!”

“Đúng vậy, huynh đệ!”

Không thể nghi ngờ, hai bọn hắn chính là đồng râm!

Thế là bọn hắn đồng loạt trả tiền vào hồ, đồng loạt nhảy xuống hồ Phù Tiên. Dưới ánh dương chiều tà, hình ảnh hai gã đồng râm độc thân lâu năm mới nổi bật làm sao.

Nhưng đời chẳng bao giờ là mơ cả.

Trường An ngâm mình trong hồ nước mát mẻ, dường như nó cũng còn lưu giữ một chút “thần tính”, quả thực có thể khiến người tắm được tăng cường tố chất thân thể.

Hắn chẳng vì thế mà mừng rỡ gì cả, chỉ đưa tay chống cằm, khuôn mặt tiều tụy, pha lẫn với đó là nỗi thất vọng và hụt hẫng nặng nề.

Thiệu Tổ cũng vậy, gã ta đưa tay ôm đầu, thân thể cao lớn cứ thế mà co ro một góc trong hồ, giờ đây chẳng khác gì một đứa trẻ cả.

Nhược Trần bình tĩnh nhìn cảnh tượng này, ánh mắt hắn vẫn trầm ổn tỉnh táo, tư thế ngồi thẳng, nhưng lại thở dài bất đắc dĩ.

Thế nào lại gặp hai lão này…

Mà người đàn ông còn lại trong hồ, chính là một ông chú trung niên đang sảng khoái rên rỉ, khiến cho Trường An, Thiệu Tổ chợt giật bắn mình lên mà lùi ra xa, chỉ hận không thể tránh xa nhất có thể.

Có phụ nữ không? Nhiều lắm, tiếng cười đùa, giọng nói trong trẻo vang lên ở phía bên kia hồ Phù Tiên, mang theo bao khát vọng của hai vị đồng râm này.

Nếu ở giữa hồ không có một rừng trúc cao vòi vọi che lại thì tốt…

Hồ Phù Tiên rộng năm mươi trượng (khoảng 400m), đúng là chỉ có một cái hồ, nhưng người ta đã chia làm hai khu vực phân biệt cho nam và nữ, ở giữa là cánh rừng trúc cứng hơn cả sắt thép, cao hơn cả những cây đại thụ cổ xưa nhất.

Nói nôm na là, không có vụ nam nữ tắm chung đâu.

Các chi tiết trong truyện đều không nhất thiết phải giống trong lịch sử, thần thoại Việt. Mong các bạn đọc chớ nhầm lẫn.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 56

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.