Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Uy nghi Phù Đổng Thiên Vương

Tiểu thuyết gốc · 1883 chữ

Trước Tà Vực, có một người tiên nhân áo trắng đứng trên đống xác, hắn nắm lấy thanh hắc kiếm, mang mặt nạ gỗ, dẫu cho thân thể chi chít vết thương vẫn có thể đứng thẳng người.

Tà Vực chỉ có hắc ám, càng nhìn sâu vào hắc ám, dã tâm, tâm ma, điên cuồng,... Tất cả bóng tối trong ngươi đều sẽ bị khuếch đại hàng triệu tỷ lần.

Lúc này Tà Quân cũng vậy, mắt hắn đã mờ đục từ khi nào, một đôi mắt bị tham vọng chiếm hữu lấy, hắn bước tới chạm tay vào hắc ám, chợt cười lạnh.

“Sức mạnh này… Quá mãnh liệt, thế này chỉ cần hấp thu toàn bộ, cho dù là Chân Long, Thiên Đạo cũng sẽ bị đánh bại! Xưng bá vạn giới cũng chẳng còn là mơ ước!”

Hắn trải qua chín đời, mỗi đời đều không trọn vẹn, vậy cho nên bây giờ Tà Vực dần dần ma hóa chín đời trước, thù hận ngày càng dâng cao.

Vì cái gì ta chỉ có thể sống chín mươi chín năm? Vì cái gì mỗi lần chết đều là ta cơ chứ? Vì cái gì ta lại mang Bất Hủ Thể Chất?

Ta, cuối cùng cũng chỉ muốn sống thật bình thường, mà thứ đó lại không thể nào có được nữa.

Không bằng tiêu diệt hết thảy, lúc đó cho dù luân hồi trăm lần, vạn lần, tỷ lần, cuối cùng cũng chỉ có bản thân hắn, chẳng còn gì đau đớn nữa.

Lại một giấc mơ nữa trôi qua, và Trường An tỉnh dậy.

Sống đã lâu, ký ức càng nhiều, cuối cùng trong mơ hắn gặp lại bản thân ở quá khứ cũng không còn là xa lạ nữa.

Đây là đâu?

Trường An mơ hồ mở mắt ra, hắn ngó ngàng nhìn xung quanh, cảm giác ấm áp cứ thế truyền đến lên trên mặt mà mấp máy môi:

“Nước…”

Khát khô cả cổ, Trường An không biết mình đã nôn thốc tháo ra biết bao nhiêu là thứ nữa, bụng hắn thì đau thắt quặn lên, người chắc cũng bay vài cái xương mất rồi.

Trong phút chốc, Trường An chợt đưa tay lên ôm mặt, lòng ngập tràn những nỗi phức tạp không thể nào kể xiết.

Mụ nội nó! Người khác ẩn cư đều trang bức đánh mặt, các vị thiên kiêu chi nữ đến lấy lòng, vì sao Trường An ẩn cư lại ba lần bảy lượt gặp phải những tên mạnh không hợp thói thường, đã thế còn đụng chạm với lão thần kinh này?

Trường An thở dài, nhưng rồi hắn tự cổ vũ bản thân mà đi đến mở cửa phòng ra:

“Được rồi Trường An, mày là cửu thế tiên nhân, ba cái này cũng chỉ là thách thức-”

Chữ cỏn con vừa chưa kịp ra khỏi miệng, lọt vào mắt Trường An chính là một cảnh tượng vô cùng kinh hoàng.

Gã Thiệu Tổ chỉ mặc một cái quần ngắn trên người, để lộ ra thân thể của một thằng đực rựa, đã thế tên này còn hồn nhiên không để tâm tới việc bán khỏa thân mà ngồi móc chân.

Trường An mỉm cười, sau đó hắn đóng sầm cửa lại, sụp đổ ôm đầu ngồi xuống.

Ông trời ơi, đến tột cùng con vừa tạo ra nghiệt gì mà lại phải thấy cảnh lão đàn ông trung niên ngồi móc chân, đã vậy còn khỏa thân cơ chứ?

“Bình tĩnh Trường An, mày là…”

“Ô An Đệ, sao chú còn ngồi đây thế?”

Đột ngột, cánh cửa mở ra, rồi cái cặp giò đầy lông của Thiệu Tổ đập vào mắt khiến Trường An còn chưa kịp bình tĩnh đã lần nữa đạp chân vào bến bờ sụp đổ.

“Ọe!!!”

Thiệu Tổ: ?

Thiệu Tổ chợt đanh mặt lại, gã có vẻ khó chịu trước phản ứng của Trường An, chợt hừ giọng mà lạnh lùng nói:

“An đệ, chú có kỳ thị với những người chỉ mang quần đùi?”

“Không, huynh chớ lo…”

Trường An tái mét mặt chùi miệng và lên tiếng trấn an gã, Thiệu Tổ thoáng giãn mày ra, nhưng ai ngờ thằng đệ của gã chợt chân thành đáp lại:

“Đệ kỳ thị những đã trung niên, chân lắm lông còn thích mang quần đùi”

Thiệu Tổ có hơi ngừng lại một chút, con mắt gã thoáng nhìn quanh căn phòng này một hồi, đoạn nhìn ra ngoài cửa sổ, cuối cùng xác nhận rằng chẳng có ai ở quanh đây, lại nhìn xuống bản thân mình một lúc mới gật gù, thở phào:

“May quá, không có ai như vậy ở đây cả”

Trường An: “...”

Má, lão trực tiếp bỏ qua bản thân mình luôn hả?

Bầu không khí vô cùng bối rối (đối với Trường An). Thật may làm sao, Nhược Trần đã trở về, trên tay còn mang theo một vài món đồ vật và bước vào bên trong nhà.

“Tiền bối, ngài tỉnh rồi”

Nghe thấy chất giọng trầm ổn của lão Nhược, Trường An chợt cảm thấy lòng nhẹ nhõm mà thở phào một hơi, đoạn rút tấm chăn trên giường ra quấn quanh người, chỉ chừa mỗi khuôn mặt:

“Lão Nhược, lâu rồi không gặp! Nhưng nơi này nguy hiểm, chúng ta không thể ở lâu đâu!”

Nhược Trần thấy cảnh tượng quen thuộc này mà chỉ dở khóc dở cười, tiền bối tức khắc chuyển sang chế độ thư giãn nhanh chóng như vậy, còn bảo là không thể ở lâu…

“Tiền bối, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”

Câu này là hỏi cho cả Trường An lẫn Thiệu Tổ, khiến hai người tức khắc phản ứng lại, liền hai kẻ một lời đáp:

“Lão Nhược, ta đang đứng trên núi!”

“Nhược đệ, ta còn đang lái phi thuyền!”

Đoạn, cả hai hít một hơi thật sâu, rồi nghiêm túc la lớn, tiện thể còn đập bàn để bổ sung độ đáng tin cậy trong lời nói của mình:

“Con mẹ nó tai nạn xảy ra!”

Nhược Trần: “...”

Viết văn cũng không cắt xén như hai người chứ? Phần thân bài các người đem xào nấu lên ăn rồi hả?

Với cả, Nhược đệ là cái quỷ gì cơ?

“Tổ ca, huynh gây tổn thất tinh thần cho đệ rồi, bồi thường năm trăm lạng vàng đi”

“An đệ, đệ nôn lên áo ta khiến Tổ Ca đây không có cái để mặc, giờ còn dám đòi bồi thường?”

“Con mẹ nhà huynh, là huynh tông đệ trước, giờ còn dám giở giọng ư?”

“An đệ, ngươi trông phong trần tuấn lãng, đẹp nghiêng thùng đổ rác, khiến Tổ Huynh ta không nhịn được mà tông một phát!”

“Quá khen, quá khen…”

“Ta không có khen đệ”

Nhìn hai bên bắt đầu phun ra những lời rác rưởi, Nhược Trần giật nhẹ khóe miệng, cuối cùng hắn bất giác nghiêm mặt lại, đoạn lấy ra bức tượng nhỏ đặt lên bàn mà nói:

“Tiền bối, ta vẫn có một thắc mắc”

“Ừm?”

Trường An và Thiệu Tổ tức khắc ngừng lại cãi nhau, bốn con mắt nhìn vào Nhược Trần, lại nhìn bức tượng này mà lộ ra vẻ khó hiểu.

Tượng rất đẹp, hình ảnh Phù Đổng Thiên Vương cầm gậy tre đánh giặc đầy anh dũng, ngựa sắt cũng vô cùng uy vũ, kết hợp cả hai khiến tác phẩm này hoàn toàn bộc lộ ra một phần hình ảnh của Phù Đổng Thiên Vương vào năm xưa.

Nhưng Nhược Trần chỉ thở dài một tiếng não nề, sau đó có vẻ thất vọng mà nói:

“Đến giờ, ta thấy cho dù nhào nặn ra sao, tác phẩm hình thành cũng chỉ đến như vậy, mong tiền bối chỉ giáo!”

Đột ngột, Trường An mở to mắt ra, giống như hắn thấy được cảnh tượng nào đó mà nở một nụ cười nhẹ, khí chất cũng vì vậy mà thay đổi.

Tựa như trích tiên ngàn năm, gặp lại hình ảnh cố nhân xưa, không nhịn được mà nở một nụ cười.

Cuối cùng, nụ cười nghiêm túc hiếm thấy xuất hiện trên khuôn mặt Trường An, hắn bước tới lấy một tảng đất nặn và bình thản nói:

“Quả thật có thiếu sót, để ta xem…”

Tiền bối thực sự nghiêm túc, quả thật rất có hình ảnh của tiên nhân.

Nhược Trần nghiêm mặt lùi ra sau nhường chỗ cho Trường An, mà hắn cũng nhận ra không chỉ tiền bối, mà Thiệu Tổ cũng lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, sau đó khoanh tay nghiêm nghị quan sát cảnh tượng này.

Lúc sau, Trường An khẽ quệt một giọt mồ hôi trên trán rồi lùi lại, Nhược Trần háo hức bước tới, không nhịn được mà nở một nụ cười, chợt nụ cười trên mặt hắn cứng lại.

Phù Đổng Thiên Vương vẫn anh dũng như vậy, ngài vẫn cưỡi con ngựa sắt cực kỳ uy vũ, bộ dáng bất phàm, chỉ là bây giờ tay nắm một khẩu súng sáu nòng bằng trúc xanh.

Mà Trường An khoanh tay, chỉ thở dài và cảm thán:

“Trận mây theo ngọn cờ đào,

Gatling nổ súng, nửa chiều giặc tan.”

Con mẹ nó gatling là cái quỷ gì? Tiền bối có biết truyền thuyết về Phù Đổng Thiên Vương không thế?

Nhược Trần gào thét lên trong lòng, hắn còn định nói gì đó, chợt Thiệu Tổ nhíu mày, gã chỉ ngón tay về phía Trường An mà nói, giọng đanh thấp:

“Này này, đệ đang báng bổ một đại anh hùng đấy, biết không?”

Trường An nghe vậy mà biến sắc; sau đó hắn chợt như hiểu ra điều gì mà cắn răng, cuối cùng vẫn chịu thừa nhận:

“Là lỗi của ta, mong huynh trợ giúp một hai”

“Tất nhiên, thằng đệ của anh mà”

Thiệu Tổ nghiêm túc gật đầu, rồi hai thằng dí đầu vào bức tượng, lúc nặn lúc lại bàn bạc thứ gì đó, có vẻ hoàn toàn chú tâm vào chuyện này khiến Nhược Trần cảm thấy an lòng.

Có vẻ tiền bối chỉ đùa giỡn một chút, giờ mới bắt đầu nghiêm túc…

Hồi lâu, cả hai mới ngừng lại, sau đó tránh ra một bên để lộ ra bức tượng cho Nhược Trần, hắn thở phào nhẹ nhõm mà quan sát lấy.

Phù Đổng Thiên Vương vẫn anh dũng như vậy, ngài ngồi trên phi thuyền mà cầm lá cờ điều khiển nó bay như gió, tay cầm khẩu súng sáu nòng không ngừng nã đạn…

Khuôn mặt Trường An rất đỗi nghiêm nghị, hắn đắc ý hừ giọng lên mà ngâm thơ:

“Trận mây theo ngọn cờ đào,

Gatling nổ súng, nửa chiều giặc tan.”

Đối tiếp lời thơ của hắn, Thiệu Tổ vỗ tay một cái, rồi hào sảng la lớn:

“Bo cua đánh võng vù vù,

Lạng lách thoát nợ trần hoàn lên tiên.”

Nhược Trần: “...”

Lần đầu tiên, hắn chợt cảm thấy trí thông minh của hai lão này thực sự có vấn đề, cũng dần bắt đầu cân nhắc có nên báo cáo cho Phù Đổng Tông rằng có hai thằng đần đang báng bổ Phù Đổng Thiên Vương hay không.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.