Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Tiểu thuyết gốc · 2771 chữ

Thời gian cứ thế trôi qua, lúc mà cuộc tranh chấp của hai bên dần dần lắng lại, cuối cùng một khoảnh khắc bình an cũng được kéo đến ở quần đảo Tràng Sa.

Từ trên núi nhìn xuống, có thể thấy những cánh đồng lúa chín vàng, những ánh đèn dầu trong đêm khuya, bóng người nô nức đi lại, tiếng trẻ em vui đùa mới thật hồn nhiên, gió cũng vi vu thổi nhẹ nhàng lướt qua chốn này.

Mà trên núi, tảng đá bí ẩn từng một thời khiến bao người sợ hãi nay đã trở thành một chiếc bia tưởng niệm, tên những người hi sinh đều được khắc lên trên đó bởi chính tay con gái nuôi của vị tướng quân trấn thủ nơi này.

Thời chiến đã chấm dứt, tuy vậy ngày ngày vẫn có thể thấy một người thiếu nữ bước đến trước bia đá mà lau chùi lấy nó, tưởng chừng như đấy chính là mục đích sống của nàng, một mục đích duy nhất.

Hôm nay cũng vậy, chỉ là vị lão tướng quân- người cha đã nhận nuôi nàng cũng ở đây, ông cầm một điếu cày, nhẹ nhàng vo sợi thuốc lại và cho vào nõ điếu, lại dùng một mảnh tre để châm lửa. Tuy đã già rồi, nhưng vị tướng này vẫn là một người tu luyện, từng động tác của ông đều nhẹ nhàng mà thanh thoát, ánh mắt già nua ngẩng đầu lên quan sát một hồi, cuối cùng bật cười móm mém:

“Con gái, một vị Lục Phẩm Đại Hải Cảnh như ta lại không thể gây một vết xước lên tảng đá đó, vậy mà con lại làm được…”

Thật kỳ lạ, bởi vì tu vi của nàng cũng chỉ mới Tứ Phẩm Khê Xuyên, bàn tay miết nhẹ một cái tên trên tảng đá, cô gái mỉm cười:

“Tảng đá này là một phần của con…”

Nhưng vế sau nàng không nói, chỉ là vấn đề này ai cũng hiểu, bởi vì tảng đá đó đã hấp thu máu từ cái chết của những người lính, cho nên người con gái này chỉ mới mười tám, ấy vậy mà đã đạt đến Tứ Phẩm.

Lão già im lặng rít một hơi thuốc lào, đoạn nhả khói ra, tay gõ nhẹ điếu cày xuống mặt đất mà chợt nói:

“Việt Hùng, Trần Võ Hưng, Lý Dũng, Hồ Cửu Quân,...”

Ông ta chỉ bình thản nói từng cái tên, mà cô con gái chợt im lặng, chỉ ngẩng đầu nhìn tảng đá này, ánh mắt dường như hiểu ra điều gì đó.

Đó là tên của những người đã hi sinh suốt nhiều năm qua, vị tướng này vẫn còn nhớ lấy tất cả, không sót một người nào.

Ông cứ đọc, đọc cho đến khi trời đã gần sẩm tối, lại rít một điếu thuốc lào và bình thản nói:

“Có người có con thơ, vợ dại, người lại có cha mẹ già không ai chăm sóc, nhưng chiến tranh kéo đến, để bảo vệ mảnh đất này mà họ phải bỏ lại tất cả phía sau, kể cả tính mạng của mình”

Nàng khẽ gật đầu, tay đỡ ông lão dậy và nhẹ nhàng nhắc nhở:

“Đã tối rồi, chúng ta cũng nên về thôi, cha ạ…”

Ông lão giữ chặt điếu thuốc cày trên tay rồi bước đi về phía trước, bóng lưng già nua hiện rõ trước mắt của nàng, âm thanh lão vang lên, nhẹ nhàng mà thâm thúy:

“Con gái, có thể con không hiểu, nhưng những cái tên mà con khắc lên hằng ngày… Đều rất có giá trị với chúng ta.

Chỉ ít, chúng ta chiến đấu trong âm thầm, nhưng không hề bị lãng quên…”

Sau chiến tranh, liệu những người binh lính vô danh sẽ được ai nhớ đến chứ? Trong khi các vị tướng được ca vinh, thì những người lính sẽ ra sao?

Chiến tranh đi qua kéo theo vô vàn mạng sống, liệu rằng những người lính đó có nuối tiếc không? Có hối hận chứ?

Nàng tự hỏi và nhìn lấy bóng lưng của người cha, người đã kéo mình ra khỏi chuỗi ngày chỉ “tồn tại” trong vô định dần dần biến mất sau màn đêm, lòng chợt cảm thấy bất an lạ kỳ.

Vậy mà chỉ ba tháng sau, chiến tranh giữa Xuân Quốc và Tấn Quốc lại bất chợt kéo đến, vị lão tướng chỉ dùng lượng binh lính ít ỏi của mình chống cự lại hằng hà những chiến hạm của Tấn Quốc, dẫu cho ông có thể rút quân, nhưng không thể.

Sau lưng là người dân đang sinh sống, là tiếng trẻ con nô đùa, là làn khói bếp chậm chạp bay cao, là ruộng đồng xanh mướt, là hòa bình…

Dẫu cho không có viện binh, ông lão vẫn cố thủ lấy nơi này, bảo vệ một mảnh bình an.

Những nỗ lực của lão tướng đã được trả giá, ông đã câu kéo trận chiến thêm năm ngày, trước khi binh lính của Xuân Quốc kịp thời tới cứu viện, dẹp tan quân giặc!

Nhưng ông đã không thể chứng kiến được cảnh tượng này, khi mà xác máu của ông đã đổ xuống nơi sa trường và vĩnh viễn nằm lại ở đó.

Sau hôm đó, kẻ đã dẫn binh cứu viện kịp thời và giữ an toàn cho dân chúng trong quần đảo Tràng Sa được người đời kính trọng, xưng làm anh hùng một thế, không ai là không ghi nhớ công ơn của vị tướng quân đã cứu nguy hòn đảo ấy!

Ấy vậy mà, chẳng người nào nhớ đến lão tướng già và những người lính đã cùng ông hi sinh xương máu, câu kéo thêm một chút thời gian cho viện binh cả.

Ngày ấy, có một người phụ nữ bước đi trên chiến trường đẫm máu, mỗi bước chân nàng đi ra, khí thế lại mạnh thêm một phần.

Trước khi kịp nhận ra, tu vi của nàng đã đạt đến Lục Phẩm Đại Hải cảnh mất rồi, nhưng người phụ nữ không vì thế mà cảm thấy mừng rỡ, thậm chí sự đau buồn, tức giận bắt đầu nảy sinh bên trong nàng.

Tại sao, tại sao chỉ đến khi tất cả mọi người chết hết thì nàng mới có được sức mạnh này, nàng có thể dùng nó để làm gì nữa chứ?

Mưa lách tách rơi xuống, một giọt nước chảy qua gò má của nàng, hòa lẫn với nước mắt mà chảy xuống mặt đất, những người lính thân quen nay đã tử vong, cùng với… người cha già của nàng.

Nàng không đau đớn vì người thân của mình chết, mà nàng tức giận, những gì ông lão bỏ ra để hi sinh, ấy vậy mà chẳng ai nhớ cả.

Chiến tranh, người còn sống xứng đáng được tôn vinh hơn kẻ đã chết sao? Có phải bởi vì người còn sống còn có thể ra sa trường, còn kẻ đã chết thì không?

Hàng vạn mạng sống mất đi như cánh hoa tàn chẳng ai nhớ, một kẻ sống sót dẫn quân về nhận được biết bao nhiêu vinh quang. Đạp trên cái xác của biết bao người đã hi sinh để hưởng thụ bổng lộc, sự kính trọng và quyền lực vô ngần.

Trong trí óc non nớt đó, dần dần xuất hiện một thứ gọi là “thù hận”.

Nàng run rẩy bước đi, cuối cùng nhắm chặt mắt lại, nàng đưa hai tay che đi khuôn mặt của mình mà chạy, ra sức rời khỏi nơi này càng nhanh còn tốt.

Nàng nhìn thấy trong ánh mắt của những cái xác ấy… Sự tiếc nuối, sự hối hận và sự phẫn nộ vô bờ bến.

Ngày đấy, một thứ tà ma được sinh ra.

Ký ức năm xưa vốn dĩ nên ngừng lại tại đây, nhưng bất chợt, nàng ngừng bước chân lại và khẽ cắn môi, một ý nghĩ thấp thỏm hiện lên trong đầu.

“Liệu… đó có thật là ánh mắt của họ?”

Sức mạnh của đối phương đã khiến nàng lâm vào ảo mộng của những ký ức năm xưa, nhưng nàng đã tỉnh từ lúc nào, nhưng dẫu vậy vẫn không thể nào tìm được lối thoát ra khỏi cơn ảo mộng này.

Quá chân thực, tựa như nàng đang được trải nghiệm cuộc đời mình một lần nữa, để có thể nhìn nó kỹ hơn, để có thể… một lần nữa đối diện với nó.

Sau một hồi đắn đo, cuối cùng nàng quay đầu, mở mắt ra nhìn về đôi mắt của người cha già, đôi mắt cận kề cái chết sẽ ra sao?

Sự hối hận, sự tiếc nuối, sự phẫn nộ… đó là những gì nàng thấy, nàng nhìn, nàng ngẩn ngơ, chợt nàng òa khóc.

Bởi lẽ, nàng nhìn thấy đôi mắt mình được phản chiếu lại trong mắt ông lão, những cảm xúc dày vò đó chính là cảm xúc của nàng.

Ông ra đi an tường, lòng không còn tạp niệm, ánh mắt ông thanh thản và trong suốt, tới mức nàng nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu của đôi mắt mình trong đó.

Nàng không dám đối diện với sự thật, đã ảo tưởng rằng chính người cha già và binh lính của ông đã cảm thấy hối hận, phẫn nộ vì đã hi sinh bảo vệ đất nước này, nàng mù quáng gán ghép cảm xúc của mình cho họ, cuối cùng gây ra những chuyện đó.

Cuối cùng, nàng cũng chỉ là một con nhóc tức giận bởi vì không ai nhớ đến cha mình mà thôi.

Đến lúc này, mộng cảnh tiêu tán.

Mọi thứ trở lại hiện thực, mà cô gái vẫn mỉm cười nhìn nàng, cuối cùng chợt cất tiếng hỏi:

“Ngươi tên gì?”

Nàng ngẩng đầu lên, khuôn mặt có một vết bỏng lớn, nhưng đôi mắt giờ đây lại trong suốt như làn thanh thủy, ánh mắt vốn đã đối diện với sự thật.

Khẽ hít một hơi thật sâu, cuối cùng nàng đáp:

“Ta tên Tưởng Niệm, có nghĩa là nhớ đến những người đã hi sinh với lòng tôn kính và biết ơn”

Sau đó, Tưởng Niệm quỳ xuống, nàng dập đầu trước mặt cô gái ba lần, cuối cùng nói với giọng tôn kính, nhưng ngập tràn biết ơn:

“Cảm tạ tiền bối đã chỉ điểm”

Mà cô gái chỉ lẳng lặng nhìn cảnh này, cuối cùng nở một nụ cười, mái tóc bạc trắng khẽ lay động dưới làn gió đêm nhẹ nhàng:

“Ảo Thực Đạo, giấc mộng mà ngươi trải qua là ảo, nhưng sự hy sinh của cha ngươi, của những binh lính đó là thật.

Đừng quậy phá nữa”

Đúng vậy, cô gái đó nói đúng, những hành động của Tưởng Niệm gây ra không giống như tà ma cuồng sát, hay là kẻ phản quốc theo địch, mà chỉ đơn giản là… Một đứa trẻ đang tức giận vì không ai nhớ đến cha mình.

Tưởng Niệm nhẹ nhàng gật đầu, cuối cùng nàng chợt nhắm mắt lại, linh khí trên người dần dần tiêu tán, thân thể của người phụ nữ, của những kẻ địch xung quanh đã biến mất từ khi nào.

Những gì còn lại, là một tảng đá to lớn, chi chít tên ở trên đó.

Những thứ từ Tà Vực xuất hiện vì một chấp niệm điên cuồng mà to lớn, nhưng bây giờ chấp niệm đã không còn, những gì còn lại là hình dáng nguyên sơ của nó.

Mà cô gái giơ bàn tay ra, từ khi nào mà một quyển trục đã nằm gọn trên bàn tay của cô. Nó trông có vẻ bình thường, ấy vậy mà có vô số đạo vận ẩn chứa bên trong nó, nhưng bây giờ đang dần tiêu biến đi, cuối cùng trông nó bình thường vô cùng, không có gì lạ cả.

“Cũng không ngờ có ngày mình động đến thứ này”

Vô Ngã Mộng Trục, từng ẩn chứa một tia Ảo Thực Đại Đạo trong đó, bất kể là ai cũng có thể sử dụng được một lần, mà nàng cũng vừa sử dụng quyển trục này lên trên người phụ nữ đó.

Giờ, ả ta đã chìm vào trong một giấc mộng, một giấc mộng khiến ả có cơ hội xem lại cuộc đời của mình hết lần này đến lần khác, mỗi một lần giấc mộng ấy kết thúc cũng là một lần được tẩy rửa.

Bảo vật của Phật Đạo dùng để trấn áp Tà Đạo, cuối cùng bị nàng sử dụng lên một người tu luyện chưa thành Đạo ở Hạ Giới, nếu để người ta biết được thì… Cũng chẳng có gì xảy ra cả.

Đơn giản, hầu hết các Phật Tu đắc đạo đều có lòng bao dung lớn đến vô cùng, người hay ma, cuối cùng cũng đều có cơ hội để quay đầu một lần.

Cuối cùng, Tưởng Niệm từ bên trong mộng cảnh mà được giải thoát, nàng không còn thống khổ nữa, cũng nhận được tư cách để bước vào luân hồi.

Cô gái nghĩ thầm và chậm rãi bước đến, tay chạm lên trên tảng đá, hệ thống chợt hiện lên.

[Hòn Đá Tử Vong.

Hấp thụ cái chết và oán khí mà sinh ra tà ma, nhưng bởi vì được lão tướng quân Tưởng Quân giáo hóa mà dần dần có tình người.

Tất cả Tà bên trong thứ này đã bị xua tan, chủ thể có thể hấp thu để hồi phục thân thể]

Cô im lặng một hồi, cuối cùng cười nhẹ, tay nhẹ nhàng nhấc lên, chỉ thấy tảng đá to lớn nay bỗng thu nhỏ lại rất nhiều lần và nằm gọn trong bàn tay.

Cô cũng không định hấp thu lấy nó, mà nhét vào trong người, cuối cùng thở dài và cười bất đắc dĩ:

“Quần Đảo Tràng Sa… Chắc sắp tới mình sẽ ghé qua đó du lịch một lần”

Ít ra cũng để cặp cha con này được hội ngộ, cũng để bia tưởng niệm về lại chốn xưa, để những cái tên được ghi lại trên đó chứ, đúng không?

Gió nhẹ nhàng thổi, thân thể cô nhanh chóng tàn phai theo những cơn gió, cuối cùng biến mất khỏi nơi này.

Đi theo gió qua muôn nơi, cuối cùng chỉ vài giờ đồng hồ sau, cô đã đứng trên một ngọn núi, lẳng lặng nhìn xuống xóm làng.

Nơi này rất nhộn nhịp tường hòa, ánh đèn le lói phát sáng trong đêm, trên phố có vài ba người đã bắt đầu cho một ngày mới tự khi nào.

Cô quay người, từ khi nào sau lưng mình đã có một ông lão ngậm lấy ống điếu mà rít một hơi thuốc, thân thể có hơi già nua, nhưng đôi mắt sáng ngời.

“Sáng sớm, không ngờ lại có người ở đây đấy”

Cô nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tiếp tục ngắm cảnh phố xá yên bình, khẽ bâng quơ hỏi:

“Chiến tranh đi qua kéo theo vô vàn mạng sống, liệu rằng những người lính đó có nuối tiếc không? Có hối hận chứ?”

Người sau ngừng lại, ông ta chỉ gõ nhẹ điếu cày lên trên mặt đất, cuối cùng híp mắt lại và lẩm bẩm:

“Có lẽ là từng có, nhưng cuối cùng vẫn có người quyết định hi sinh”

“Tại sao cơ?”

“Vì nhìn nơi chốn mình ra sức bảo vệ đạt được bình yên, bao nhiêu nuối tiếc cũng tan thành mây khói”

Người hỏi kẻ đáp, cuối cùng bầu không khí yên tĩnh một hồi lâu, cô gái chợt bật cười, chỉ phất tay một cái, lập tức một bia đá khắc chi chít những cái tên xuất hiện trên đỉnh núi này.

Cô nhẹ nhàng quay lưng, thân hình tiêu tán trong gió, cuối cùng biến mất, hướng đến Thành Phù Đổng.

Mà ông lão đứng ở xa xa chợt quay đầu, cuối cùng lẩm bẩm một câu:

“Tưởng Quân… con gái ngươi về rồi…”

Ba trăm năm trước, có một lão tướng quân hi sinh tại nơi này, mặc dầu không mấy ai nhớ đến ông ta, nhưng lão già này vẫn nhớ.

Năm xưa, người đến cứu viện quần đảo kịp thời là ông ta, nhưng vẫn không giữ được mạng sống của vị tướng quân kia nữa.

May mắn thay, nơi này vẫn còn, mà bia Tưởng Niệm đã trở lại.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 60

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.