Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một Cái Tông Môn Đầy Rẫy Vấn Đề

Tiểu thuyết gốc · 1808 chữ

“Tiền bối, không hề gì cả, ta thấy bức tượng này đã rất phù hợp rồi…”

Lúc này, Phù Giang đổ mồ hôi nhìn cảnh tượng trước mắt, gã liên tục lên tiếng can ngăn người trước mắt, nhưng vẫn không suy chuyển kẻ này một chút nào cả.

Nhược Trần sau ngày đó đã thuê một căn trọ ở Thành Phù Đổng, trừ thi thoảng sẽ đến thăm Thiên Hữu ra, hắn đều ngồi ở sân sau, bắt đầu đọc sách, nặn tượng.

Mà khiến cho Phù Giang phải đồ mồ hôi chính là… Nhược Trần đã nặn ra tổng cộng… một trăm mười tám bức tượng.

Một trăm mười tám bức tượng, mỗi bức tượng đều có thể xem như là tuyệt tác, một số chúng thậm chí sáng ngang với cả các tác phẩm cổ đại ngày xưa, ấy vậy mà Nhược Trần vẫn không ngừng lại, hắn lắc đầu thở dài, khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ nghiêm túc:

“Mai mới bắt đầu Phù Đổng Hội, cứ chờ chút đi”

Nhược Trần nhẹ nhàng đáp, vén tay áo lên mà cầm lấy chuyện xưa về Phù Đổng Thiên Vương, lại tiếp tục cúi đầu và đọc.

Không thể không nói, Phù Giang triệt để khâm phục vị cao nhân này, bởi vì Nhược Tiền Bối chỉ để hoàn thành vấn đề hắn đưa ra, đã kiên nhẫn suốt một tháng trời đọc các tư liệu, nghe ngóng chuyện xưa về Phù Đổng Thiên Vương, lại tiếp tục nặn tượng.

Thế mà vẫn không vừa lòng ngài ư???

Trong lòng Phù Giang gào thét, hắn trừng mắt nhìn về phía bức tượng đất nặn một người đàn ông cao to, hắn mang kim giáp lẫy lừng, tay cầm cây roi sắt, hùng dũng mà oai nghiêm, phảng phất giống như một vị thần bất khả xâm phạm, còn ẩn chứa đạo vận mịt mờ trong đó.

Nếu không phải Nhược Trần ngăn cản, thậm chí Phù Giang đã đem cái này về, hí hửng khoe với các vị trưởng lão trong Phù Đổng Tông.

Ấy vậy, tuy trông mắt Phù Giang là thế, nhưng Nhược Trần cảm giác còn chưa đủ, cứ như thể thiếu chút gì đó, khiến hắn trầm ngâm suy tư, không nói một lời nào nữa.

Phù Giang thấy vậy cũng chỉ đành bỏ cuộc, thở dài quay lưng rời khỏi nơi nay, định bụng trong đêm nay lại đến một chuyến.

Hội Phù Đổng cũng là một nét không thể thiếu của Xuân Quốc, thế cho nên mặc dầu phải ba ngày nữa mới diễn ra Thiên Bia Thí, các môn phái vẫn quyết định sớm khởi hành, mang theo các đệ tử.

Thông thường, người lĩnh đội không phải là Tông Chủ thì ắt là Đại Trưởng Lão của một tông, Thánh Tiên Tông cũng chẳng ngoại lệ.

Nhưng có một vấn đề, chính là Đại Trưởng Lão của Thánh Tiên Tông đã đạt tới Thất Phẩm Hóa Khí Cảnh đỉnh phong, có hi vọng rằng trong trăm năm sẽ đột phá Cửu Phẩm Hóa Tiên!

Trong khi đó, Tông Chủ của Thánh Tiên Tông… tu vi chỉ có Tứ Phẩm Khê Xuyên Cảnh. Đúng, ngang với Diệp Tuyên, nghe thực sự rất khó tin.

Chính bởi vì tu vi thấp như thế, cho nên người ta cho rằng người dẫn đội sẽ là Đại Trưởng Lão, vì Tông chủ chỉ vỏn vẹn là Tứ Phẩm Khê Xuyên cảnh, mang đi sẽ mất mặt đến đâu chứ?

Thực sự, suy nghĩ ấy không sai… Vì thế nên giữa Tông Chủ và Đại Trưởng Lão của Thánh Tiên Tông thường xảy ra mâu thuẫn xoay quanh những chuyện đó.

Thiệu Tổ suy nghĩ miên man mà bức vào Tông Chủ Điện, với tư cách là Lão Tổ của một tông, hắn nghĩ mình phải can thiệp vào chuyện này!

Chỉ vừa bước vào thôi, vậy mà lọt vào mắt hắn, một người đàn ông đã đứng tuổi trung niên đang vắt chéo hai bàn tay trước mắt, ánh mắt lấp lóe có vẻ khó dò, hắn ta nhìn Thiệu Tổ, hững hờ cất tiếng:

“Lão Tổ, để Bạch Yến dẫn đội, rốt cuộc là ý gì đây?”

Quả nhiên… Kẻ này không hề hài lòng chút nào với quyết định của tông môn.

Thiệu Tổ nghĩ thầm mà thở dài, gã lắc đầu nhìn về phía người Tông Chủ, trầm giọng nói:

“Hữu Thường, ngươi chớ nghĩ nhiều, các vị Trưởng Lão không hề có ý đồ gì-”

“Hừ! Để Tam Trưởng Lão giám sát ta, ngài còn bảo là không có ý đồ gì sao, Lão Tổ?”

Ai ngờ, Hữu Thường Tông Chủ nở một nụ cười lạnh, hắn hất tay cắt lời của Thiệu Tổ, ngay lập tức đưa mắt về bên kia, có thể thấy thần thức của một người đang quan sát mình.

Lần này, Thiệu Tổ im lặng.

Có một số việc, không thể giải quyết bằng lời nói nữa…

Hữu Thường tiện tay cầm một quyển trục lên lướt qua một chút, sau đó ngẩng đầu nhìn Thiệu Tổ, ánh mắt lạnh nhạt:

“Tứ Phẩm Khê Xuyên cảnh ở trong Thánh Tiên Tông cũng chỉ là tầng lớp trung lưu, các ngài kiểm soát ta cũng không sai…

Chỉ là, tự xem lại chính mình đi”

Đoạn, hắn bình thản đứng dậy, bước qua Thiệu Tổ và rời khỏi Tông Chủ Điện, người sau chỉ cảm thấy lòng nặng nề, không nhịn được mà thở dài.

Chuyện này… Xem ra…

Đột ngột, âm thanh vang lên:

“Lão Tổ bị lừa, Tông Chủ đang chạy trốn kìa!”

Lập tức, chỉ thấy Hữu Thường đã co giò lên, vận dụng thân pháp và chạy nhanh hết sức có thể, xa xa lập tức xuất hiện một bóng người đuổi theo, hắn gầm lớn:

“Tông Chủ, nhanh chóng trở về!”

Thiệu Tổ: “...”

Vài phút sau, Hữu Thường khoanh tay lạnh nhạt ngồi ở trước Tông Chủ Điện, ánh mắt nhìn Thiệu Tổ trong im lặng.

Người sau không nhịn được, thở dài mà nói:

“Hữu Thường, ngươi phải biết rằng sức mạnh của Thánh Tiên Tông không thể xem nhẹ, là một trong ba đại môn phái hàng đầu Xuân Quốc, mỗi một vị Trưởng Lão đều có tu vi cao thâm, đặc biệt là Đại Trưởng Lão, nàng ta chỉ cần dậm chân một cái, quân đội của Xuân Quốc sẵn sàng mà chiến!

Nhiều năm phát triển, Thánh Tiên Tông đã đóng một nền tảng cực kỳ quan trọng, mà quyền lực của vị trí tông chủ, những quyền lợi này ngươi sẽ không tưởng tượng được”

Ầm!

Ai ngờ, Hữu Thường đột ngột dập bàn, lần này hắn không nhịn được mà lấy ra một đống giấy tờ đặt lên trên, mặt đen như nồi:

“Mẹ nó một ngày ta ngủ sáu tiếng, xử lý công việc trong môn phái hết mười hai tiếng, thời gian tu luyện ở đâu?”

“Nhưng ngươi nắm giữ ngân khố của Thánh Tiên Tông, trong khắp Xuân Quốc này, không ai nắm giữ nhiều tinh thạch bằng ngươi!”

Thiệu Tổ cũng nắm chặt tay lại, gã khoanh tay hừ giọng và phản bác.

“Không có thời gian tu luyện thì nắm giữ tinh thạch làm cái quái gì? Ta muốn từ chức, Bạch Yến Đại Trưởng Lão mới là đối tượng thích hợp hơn!”

Hữu Thường lắc đầu phản bác, nhưng ngay lập tức Thiệu Tổ biến sắc, gã túm cổ áo, dễ như bỡn mà nhấc bổng Hữu Thường lên:

“Không được, các trưởng lão khác không ai có thiên phú trong việc quản lý tông môn cả, ngươi đi rồi Tông Môn sẽ sụp đổ mất!”

Bất chợt, Hữu Thường quay đầu lại nhìn Thiệu Tổ, đoạn gật đầu, khuôn mặt chợt nghiêm túc:

“Lão Tổ, ngài không thấy tông môn mà mình gây dựng bao năm, cuối cùng không có quyền nào cả, chắc chắn rất khó chịu…”

Nào ngờ, vị Lão Tổ này cười lạnh, ánh mắt chợt sắc bén như đao nhìn Hữu Thường:

“Vô tri, năm đó chính ta đã dựa theo sách “Con của Tông Chủ tiền nhiệm nhưng không có quyền, cảm thấy mọi thứ quá bất công mà tìm cách đoạt lại tất cả” để giáo dục ngươi, nếu không…”

“Mẹ nó, hóa ra chính là lão đưa ta vào cái ghế tông chủ này?”

“Hắc hắc hắc, ba mươi năm trước ta đã tạo cơ hội để ngươi lật đổ ta, giành lấy cái ghế Tông Chủ đấy”

Thiệu Tổ không nhịn được mà cười lớn, năm đó hắn tạm thời giữ ghế tông chủ, cuối cùng từng bước, từng bước dàn dựng ra cảnh Hữu Thường giành lấy tất cả, mình chỉ có thể trở thành một vị Lão Tổ không có tiếng tăm gì.

Cuối cùng, cả hai lao vào đánh nhau, bộ dáng cực kỳ thô bỉ, trông cực kỳ thiểu năng.

“Lão Tổ, ngươi tu luyện ngàn năm vẫn Nhất Phẩm Tụ Khí, ngoan ngoãn trở về ghế tông chủ đi”

“Á à, thế vị tông chủ đây chỉ có tu vi ngang với đệ tử của ta, đừng tiếp tục tu luyện nữa, tiếp tục quản lý tông môn đi!!!”

Bên ngoài Tông Chủ Điện, Bạch Yến Đại Trưởng Lão- tu vi cao thâm- thiên kiêu chi nữ- người đáng lẽ phải lên làm Tông Chủ lại đang nghiêm túc dẫn đội, ánh mắt nhìn về mười mấy tên đệ tử tiềm năng của Thánh Tiên Tông, khuôn mặt nàng lộ ra vẻ nghiêm túc:

“Lần này các ngươi đại diện cho mặt mũi của Thánh Tiên Tông, nhất định phải lộ ra thực lực, nhớ chưa?”

Nàng nghiêm túc hỏi, mà các vị đệ tử nhìn nhau, cuối cùng gật đầu:

“Vâng!”

“Được rồi, tất cả lên Phi Chu đi”

Bạch Yến gật đầu, nàng chỉ tay về chiếc phi thuyền lớn hơn cái lúc trước mà Trường An, Nhược Trần bị Thiệu Tổ kéo đi rất nhiều, khi các đệ tử đã lên hết, chỉ còn lại vị Đại Trưởng Lão này đưa mắt lo lắng quan sát về phía Tông Chủ Điện.

“... Nếu mình đi rồi, liệu Tông Chủ sẽ an toàn chứ?”

Trong lòng cứ bồn chồn, nàng sợ rằng nhỡ có thích khách tới ám sát, nhỡ Tông Chủ vì không chịu được áp lực mà làm ra hành động dại dột gì, nhỡ có ai câu dẫn Tông Chủ, nhỡ…

Trên thuyền, Ngọc Mi cắn hạt dưa, ánh mắt như cá chết nhìn về vị mỹ nữ đại trưởng lão này, như biết được suy nghĩ của nàng:

“Tông Chủ là con trai của ngài chắc…”

Thánh Tiên Tông, là một tông môn rất có vấn đề, thực sự rất có vấn đề.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 93

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.