Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Long Ngạo Thiên tỷ tỷ

Tiểu thuyết gốc · 1674 chữ

Nhược Trần đi đã một tuần rồi mà vẫn chưa về, Vạn Sự Tượng Quán đóng cửa, khiến cho nơi này bỗng chốc thiếu đi một chút hương người.

Khuôn mặt Trường An lộ ra vẻ cô độc hiu hút, hắn ngồi trông quán trà vắng vẻ mà lòng hiu hắt, nơi này cũng chỉ còn lại một chàng thanh niên không có gì đặc biệt cả.

Thanh Diệp lại đi có chuyện, Cát Tiên thì mải mê xử lý chuyện của Cát Gia, cuối cùng tất cả những gì còn lại chỉ là hắn.

Đôi khi trong trái tim của con người ta luôn cảm thấy trống rỗng, trống rỗng bởi vì không có mục đích gì để làm, ấy vậy mà Trường An không dám vùng dậy chống lại sự lười biếng, có lẽ hắn chịu thua trước sự đáng sợ của nó rồi!

Thế mới nói kẻ thù lớn nhất của sự tiến bộ chính là lười biếng, cho nên bao nhiêu năm qua Trường An vẫn chỉ là một con cá bị ướp khô như vậy.

“Chán thật…”

Hắn lẩm bẩm, ánh mắt uể oải nhìn ra bên ngoài, khung cảnh rừng xanh yên tĩnh như vậy.

“Meo~”

Tiếng mèo kêu nhàn nhã vang lên, Hắc Miêu chậm rãi bước vào, nó nhanh chóng nhảy lên trên đầu của Trường An mà bình thản nằm xuống.

“Tiền bối, ngài trở về rồi…”

“Meo~”

“Chán thật…”

“Meo~”

Một cuộc đối thoại không có chút chất dinh dưỡng gì vang lên giữa cả hai, một người một mèo chán nản lim dim tựa như sắp chìm vào giấc ngủ. Mà lý do chính khiến cho quán trà luôn vắng khách cũng là vậy.

Không biết kinh doanh, không có ý chí kinh doanh, không có tài năng. Vì lý do đó mà thu nhập của quán trà đã thấp, lại khó có thể phát triển.

Trường An lười biếng nhắm mắt lại, nhưng rồi như cảm nhận được gì đó, hắn nghi ngờ mở mắt ra.

Có ai đó đang dám động vào trận pháp của mình?

Hừ! To gan, rốt cuộc là kẻ nào? Tu vi chỉ mới đạt đến Lục Phẩm Đại Hải… Không đúng, mẹ nó đã đạt đến Lục Phẩm Đại Hải còn tới nơi này?

“Không đúng, mình còn chưa tu tiên, làm sao đại năng đã nhiều như cỏ xanh vậy rồi?”

Trường An nghi ngờ thắc mắc, hắn đứng dậy mà bước đi ra ngoài, rốt cuộc xem xem kẻ nào dám động vào trận pháp của mình.

Nhưng hắn cũng yên tâm, bởi vì vật bố trí trận pháp của Trường An có một thứ rất tinh diệu mà chắc chắn thế giới này sẽ không bao giờ có được, cũng không có ai hiểu được.

Đó chính là một phần sức mạnh của Chân Long.

Máu của Chân Long có thể khiến một người bất tử bất diệt, nhưng bởi vì Bất Hủ Thể Chất của Trường An mà hắn vẫn không thể kéo dài mạng sống, tuy nhiên giọt máu đó đã hòa làm một với linh hồn của hắn, khiến Trường An cũng trở thành Cận Chân Long.

Với sức mạnh này, hắn có thể truyền sức mạnh của Chân Long vào trong phàm vật, biến nó thành một món pháp khí vô cùng mạnh, có thể nói trình độ bố trí trận pháp của Trường An kết hợp với các vật trên sẽ tạo ra một trận đồ vô cùng mạnh.

Mà khắp toàn bộ Chư Thiên Vạn Giới chỉ có một Chân Long, huống chi là Phàm Giới như Vĩnh Xuân sẽ có cơ hội diện kiến ngài chứ? Cho nên sức mạnh của Chân Long ở nơi này sẽ như một thứ siêu phàm, tuyệt không thể bị dò ra! Cuối cùng trong mắt bọn họ cũng chỉ là vật phẩm bình thường không thể nào bình thường hơn thôi.

Trừ việc Ngũ Hành Trận Pháp ở Hoàng Thành, lúc đó uy thế của nó quá lớn, chỉ có mắt mù mới không nhìn ra.

Trường An không nhịn được mà chống nạnh cười lớn, giống như một tên trẻ trâu cuồng ngạo thét lên:

“Oa ha ha ha, cho nên nhà ngươi muốn phá giải được trận pháp của Trường An ta ư? Mơ tưởng!”

Cho dù là đích thân Chân Long có hạ phàm… có hạ phàm…

Quên mất, ngài đã đột phá đến đỉnh cao, cuối cùng đi đến thế gian cao hơn, một nơi mà cho dù Trường An cũng không có cách nào bước đến.

Cuối cùng, hắn cũng chỉ là một kẻ có đạo tâm không đủ, trái ngược với kẻ sinh ra đã mang huyết mạch cao quý, thiên tư yêu nghiệt.

Cửu ngũ, phi long tại thiên.

Thượng cửu, kháng long hữu hối.

(rồng bay lên trời, bay cao có hối hận?)

Trường An nghĩ thầm, chợt hắn thở dài bước về phía trước, cũng xem xem tại sao lại có kẻ đang muốn động đến trận pháp của mình.

Tìm cách đuổi người nọ đi thôi, không được thì cứ nhận vơ là người qua đường, lại thêm việc trận pháp này mang theo sức mạnh Chân Long, liệu ai có thể phá được?

Nhưng rồi, càng đến gần hơn, một bóng người lọt vào mắt Trường An, khiến cho hắn không nhịn được mà ngẩn người.

Người thanh niên khuôn mặt thanh tú, mày kiếm tinh mâu, mái tóc dài lúc này lại được thổi bay theo gió, hắn mang kim sắc áo bào, khí chất ngạo nghễ lại thanh cao, cho dù là nam nhân nhìn vào kẻ này mà không phòng bị cũng sẽ bị hút hồn.

Người này chính là Long Ngạo Thiên, đương nhiên Trường An còn biết một cái tên khác, chính là Thiên Kiều.

Lúc này, nàng đang cầm lấy một cành cây, mắt nhẹ nhàng nheo lại, Long Lực bắt đầu truyền vào trong cành cây, tự lẩm bẩm:

“Có Long Lực… Tại sao chứ?”

Từ khi thức tỉnh huyết mạch Chân Long trong cơ thể đến giờ, Thiên Kiều chưa từng thấy vật gì ẩn chứa Long Lực trong đó cả, có thể nói khắp thế gian này chỉ có thân thể nàng mới sinh ra Long Lực.

Vậy mà giờ một cành cây ven đường cũng ẩn chứa Long Lực? Hơn nữa độ tinh thuần rất cao, nếu như hấp thu có thể khiến tu vi của Thiên Kiều tiến thêm bước nữa.

Vô lý quá chứ?

Nàng nghi ngờ và thắc mắc, chỉ là chợt như cảm nhận được gì đó, Thiên Kiều quay đầu lại. Chỉ để thấy Trường An quay lưng định trốn khỏi nơi này.

Nhưng không kịp.

“Chúng ta lại gặp mặt!”

Thiên Kiều nhướng mày, sau đó nàng không nhịn được mà nhoẻn miệng cười, lên tiếng vui vẻ gọi.

Trường An còn đang rón rén bước đi chợt giật mình, đoạn hắn quay đầu lại, cười gượng mà gật đầu:

“Ừm, lại gặp ngài rồi, đại nhân…”

Hắn bị đánh mặt rồi, không những người ta không nhìn ra, mà còn nhìn rất triệt để.

Quái quỷ, làm thế nào mà Trường An quên mất rằng thế giới này vẫn còn một người mang trong mình Chân Long Huyết Mạch nhỉ?

Mà Thiên Kiều nắm cành cây trên tay, bước đi lại gần Trường An, nàng mỉm cười và nhẹ nhàng gật đầu, thế mà vẫn trông có vẻ lạnh nhạt và tự ngạo:

“Nghe nói nơi này có yêu hồ quấy phá, ta đang truy tìm lấy nó, ngươi có tin tức gì chứ?”

Yêu Hồ? Làm gì có nhỉ?

Trường An nghe vậy mà ngạc nhiên, nhưng rồi hắn chợt nhớ lại cảnh Thiệu Tổ mình không mảnh vải và câu chuyện “bị gái dụ” của lão ta, hắn liền giật nhẹ khóe miệng.

À mà có thật…

“Đại nhân, ta nghĩ ở bên kia rừng có, ngài nên đi xem thử xem!”

Nhưng hắn làm gì quan tâm cơ chứ? Dù sao đã ở lâu như vậy nhưng vẫn chưa hề thấy yêu nữ nào xuất hiện, lúc này Trường An chỉ muốn tránh xa Thiên Kiều mà thôi.

Bằng hữu của nhân vật chính không bay màu thì cũng tàn phế, nói gì người bình thường như Trường An cơ chứ? Hắn chẳng hề muốn trở thành động lực cho nàng ta chút nào cả!

Đi, đi đi! Đi tìm dàn hậu cung của ngài đi, cuối cùng đột phá lên trên Long Giới được rồi đấy, không cần phải phí thời gian với một kẻ như ta!

Không để Trường An mãn nguyện, Thiên Kiều ngồi xuống tựa vào gốc cây, nàng chăm chú xem xét cái cành còn ẩn chứa Long Lực, bình thản đáp lại:

“Ta sẽ đi sau, giờ phải xem xét lại khu vực này đã…”

So với yêu nữ gì đó, Thiên Kiều cảm thấy ngắm nhìn cành cây ẩn chứa Long Lực này vẫn giúp ích cho nàng hơn, dù sao dạo này tin tức về Yêu hồ dần dần ít đi rồi.

Trường An giật nhẹ khóe miệng nhìn cảnh này, hắn chỉ bất đắc dĩ thở dài, cuối cùng quay lưng lại bước đi.

“Nói mới nhớ, gần đây có một quán trà, ngươi có thể dẫn đường cho ta chứ?”

Thiên Kiêu chợt ngừng lại, nàng quay sang nhìn Trường An, ngẫm nghĩ và hỏi.

Trường An: “...”

Xong, chạy hòa thượng không chạy được miếu nhỏ rồi…

Hôm nay vẫn như bao ngày, không có lão Nhược, không có Cát Tiên, không có Thanh Diệp, quán trà chỉ còn lại Trường An.

Và một vị khách vừa mang Chân Long Huyết Mạch, vừa là Thiên Mệnh Chi Tử, thiên tài yêu nghiệt nổi danh khắp nhân gian, được vô số mỹ nữ theo đuổi, đi đường nhặt được thần binh, nhổ cỏ nhặt được thần thảo,...

Người đời gọi hắn… Khụ, nàng là nhân vật chính.

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.