Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Duyên tụ duyên tan

Tiểu thuyết gốc · 1412 chữ

Phù Giang thấy Nhược Trần đột ngột nhắm mắt lại, vị tiền bối này không hề hỏi gì thêm cả, hắn cũng không dám làm phiền.

Nhưng hắn chắc chắn rằng đây chính là ẩn thế cao nhân, bởi vì khí chất già dặn này không thể che đậy đi được, cũng như có đạo vận quấn quanh lấy khắp Vạn Sự Tượng Quán.

Đương nhiên, bởi vì tu vi chỉ đạt tới Tứ Phẩm Khê Xuyên sơ kỳ, cho nên Phù Giang chỉ cảm nhận được có đạo vận quanh nơi này, nếu hắn đạt đến tu vi cao hơn… Lúc đó, chỉ sợ rằng hai con mắt của Phù Giang sẽ bị chói đến mù mất.

Mà lúc này, Nhược Trần có cảm giác đầu óc trở nên nhẹ nhàng, cảm giác như hắn đã buông bỏ được những thứ giới hạn lại bản thân, đồng thời bắt được một cái gì đó.

Nhưng rốt cuộc là cái gì cơ chứ?

Hắn tự hỏi bản thân, mà cũng bắt đầu tự trả lời, lúc này Nhược Trần rốt cuộc đưa ra một bước chân đầu tiên trên con đường Ngộ Đạo của bản thân.

Tại sao hắn lại nặn tượng? Hắn tự hỏi.

Bởi vì bản thân muốn tái hiện lại những hình ảnh, nhưng Nhược Trần chỉ mới tái lập ngoại hình bên ngoài của bức tượng.

Nhưng đó chỉ là bên ngoài, và nếu như vậy thì hắn chỉ khiến người xem thấy bức tượng này ra sao, nhưng không cảm nhận được nó như thế nào.

Họa hổ, họa bì, nan họa cốt. Nhược Trần đã đem ngoại hình của bức tượng diễn hóa ra, vậy làm sao để thấu hiểu được “bên trong” của cái vật, cái người mà hắn cần nặn cơ chứ?

Hắn nghĩ, đăm chiêu xoa cằm, cuối cùng mở mắt ra, thở dài nhìn Phù Giang, đoạn lắc đầu cất giọng:

“Phù Đổng Thiên Vương, từ xưa đến nay đều lưu giữ truyền thuyết của ngài, ta vẫn chưa thấu triệt về vị anh hùng này, có lẽ sẽ cần thêm thời gian”

Phù Giang nghe thế cũng không có vẻ gì là bực bội, thậm chí trong lòng còn cảm thấy vui vẻ, bởi lẽ trước đây khi đi tìm người đúc, nặn tượng, chưa ai từng nói câu này cả.

Bởi lẽ bọn họ chỉ muốn làm một bức tượng bình thường, còn vị tiền bối này lại muốn thấu triệt về Phù Đổng Thiên Vương, phải chăng sản phẩm sẽ có điểm bất phàm cơ chứ?

Chính vì như thế, nên gã mới cung kính gật đầu:

“Tiền bối, hai tháng sau Phù Đổng Hội mới diễn ra, ngài không cần phải vội vã”

“Ừm…”

Nhược Trần gật nhẹ đầu, hắn nâng tách trà lên và khẽ nhấp một ngụm, tò mò đưa mắt nhìn Phù Giang, đoạn hỏi:

“Quý khách là người của Phù Đổng Tông?”

Người sau cũng không phủ nhận, hắn mỉm cười gật nhẹ đầu:

“Đúng vậy, ta là đệ tử của Phù Đổng Tông, nghe theo lời của sư môn mà đi tìm người làm tượng cho Phù Đổng lão tổ, hai tháng nữa tông môn của tiểu bối sẽ tổ chức Phù Đổng Hội”

“Hội Phù Đổng?”

Nghe vậy, Nhược Trần có vẻ tò mò mà hỏi, chỉ thấy Phù Giang từ tốn giải thích:

“Chuyện này cũng không có gì bí mật…”

Theo lời của Phù Giang, thì năm nay Phù Đổng Tông sẽ phụ trách công việc tổ chức Thiên Bia Thí, lúc đó khắp thiên hạ sẽ đi tới dự tại chốn này, mà với mục đích phô trương thanh thế, Phù Đổng Tông quyết định khai mạc bằng cách tổ chức Hội Phù Đổng.

Hội Phù Đổng, một phần là để thể hiện sức mạnh của Phù Đổng Tông, một phần là để duy trì, đẩy mạnh ý chí, nghị lực cho nhân dân, để họ có thêm nghị lực tu luyện, bất chấp thiên phú có ra sao đi nữa.

Nghe đến đây, Nhược Trần khẽ gật gù, sau đó hắn mỉm cười, đoạn chép miệng cảm thán:

“Phù Đổng Tông, quả không hổ danh là môn phái chính đạo, không nói đến hàng yêu trừ ma, chỉ riêng Phù Đổng Hội đã đem đến biết bao chuyện tốt cho Xuân Quốc”

Lần này, Phù Giang chợt nghiêm mặt, hắn đặt tách trà xuống, khuôn mặt đã ngoài bốn mươi tuổi, vết nhăn xuất hiện trên trán, nhưng vẫn toát ra được một luồng khí chất trong vô thức.

“Tiền bối, có thể ngài cảm thấy môn phái chính đạo phải trừ yêu hàng ma, nhưng ta thấy cái đó có phần sai rồi.

Trong mắt ta, môn phái chính đạo phải tìm cách thủ hộ nhân dân, để người phàm được bình yên, nắm giữ những trọng trách to lớn trên vai mới đúng”

Lời nói này, có phần ngây ngô, có phần trái ngược với mục đích của những người tu luyện ban đầu, Nhược Trần lắng nghe và cũng cảm thấy kỳ lạ, để rồi hắn ngẫm nghĩ, cuối cùng khoanh tay lại, gật đầu.

“Được rồi, một tháng sau đến gặp ta, nếu nặn được tượng ta sẽ nói, còn không thì ta cũng báo một câu, để quý khách tìm một Tượng Quán khác”

“Vâng, tiền bối”

Nghe vậy, Phù Giang đứng dậy, hắn chắp tay với Nhược Trần, cuối cùng bước đi rời khỏi Tượng Quán.

Mà kể từ hôm đó, Nhược Trần cũng không mở hàng Vạn Sự Tượng Quán nữa, hắn đóng cửa lại, hầu hết thời gian đều ở một mình, trừ đến bữa ăn thì mới ra mặt, khiến cho Trường An và Thanh Diệp cảm thấy khó hiểu.

Trong một lần, khi Trường An không nhịn được mà nghi ngờ cất tiếng hỏi:

“Lão Nhược, ngươi rốt cuộc đang làm gì vậy?”

Nhược Trần cười ôn hòa, hắn đáp lại, giọng nói thản nhiên như đang muốn bảo Trường An chớ phải lo xa.

“Tiền bối, ta ngộ đạo”

Ai ngờ, Trường An lắc đầu, ánh mắt có vẻ khó hiểu vô cùng nhìn Nhược Trần:

“Lão Nhược, ngươi cả ngày ngồi một chỗ thì hiểu đạo cái gì? Nếu không ra ngoài thì sao gặp được người, nếu không gặp người thì sao hiểu chuyện xưa, nếu không hiểu chuyện xưa thì làm sao thấu đạo?”

Mà câu nói này của Trường An, khiến cho Nhược Trần ngừng lại, ánh mắt hắn sáng lên, cuối cùng tự trách trong lòng.

Đúng vậy, tại sao ngộ đạo phải ngồi một chỗ cơ chứ?

Ngồi một chỗ có thể suy diễn được bao nhiêu? Phải bước đi, trải nghiệm nhân sinh thì mới hiểu được thế sự cơ chứ.

Cuối cùng, Nhược Trần đứng dậy, hắn cúi người với Trường An, giọng nói có vẻ kính cẩn:

“Ta có vẻ đã quá ngu dốt rồi, cảm tạ tiền bối đưa ra ý kiến”

Nhưng lần này, Trường An lắc đầu, hắn húp một bát canh, nhẹ nhàng thở dài:

“Lão Nhược, không cần phải kính cẩn như vậy.

Ngươi cứ đi đi, khi nào hiểu ra gì đó thì hãy về”

Cuối cùng sau hôm đó, Nhược Trần rời khỏi nơi này, Vạn Sự Tượng Quán cũng không còn mở ra nữa.

Nơi này, lại thiếu mất một người.

Thanh Diệp chậm rãi quét tước, cô nhìn Trường An còn đang lật tiểu thuyết, cuối cùng không nhịn được mà hỏi:

“Sư phụ, người cứ thế mà để tiên sinh đi ư?”

Trường An cười nhẹ, hắn khẽ vuốt cằm, mặc cho vóc dáng bình phàm, ấy vậy mà lại có phong thái của một người sống lâu, đã đối diện với việc sinh ly tử biệt nhiều lần.

“Duyên tụ, duyên tan thôi”

Trong thoáng chốc, Thanh Diệp hơi ngừng lại, cuối cùng nàng nghĩ thầm.

Rất lâu trước đó, sư phụ cũng phải chia ly với rất nhiều người chứ?

Chỉ là không để nàng tự hỏi xong, Trường An đã cười, nhưng lần này là cười lạnh, giống như biết trước điều gì đó.

“Tiểu Diệp, lão Nhược là một tên quái thai trong việc ngộ đạo, ta dám cá chắc chiều nay hắn sẽ về để ăn cơm chiều thôi”

Thanh Diệp: “...”

Sư phụ, khí chất của người còn chưa duy trì được quá ba giây đã bị vỡ nát hết cả rồi…

Bạn đang đọc Chín Vạn Tuổi Phàm Nhân sáng tác bởi bohamcucai
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi bohamcucai
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 103

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.